Có hai vị đồng nghiệp phụ trách thế giới cổ đại vì một số lý do cá nhân mà không thể thực hiện được nhiệm vụ, Ngữ Kỳ không thể từ chối lời mời đi bổ sung vị trí của trưởng lão bên ấy.
Nói thật, tất cả các kinh nghiệm cô tích lũy được mấy năm nay đều là ở bối cảnh hiện đại, giờ phút này lại đột nhiên phải nhận nhiệm vụ ở thời cổ đại, cho dù là cô cũng có vài phần thấp thỏm không yên. Cô tận dụng thời gian nghỉ ngơi giữa hai nhiệm vụ để tìm đọc vô số tự liệu cổ đại mới có thể yên tâm hơn một chút.
Thế nhưng điều làm người ta khó chịu nhất là, mỗi nhiệm vụ đều là ngẫu nhiên chọn phải, kể cả nhân vật lão làng như cô cũng không thể biết được bối cảnh của nhiệm vụ tiếp theo là gì, nếu là cung đình, hầu phủ vậy coi như xong, hiểu biết sơ sài của cô về thế giới cổ đại căn bản là không thể giải quyết được.
Một lần nữa mở mắt ra, cô chỉ thấy nến đỏ bập bùng, bức màn buông xuống, dưới ánh sáng le lói, chiếc giường to lớn mơ hồ như thể tan hẳn vào trong màn đêm đen như mực. Có âm thanh nghe như tiếng vuốt ve vải vóc cách đó không xa. Ngữ Kỳ ngẩn ra, vươn tay lấy áo ngủ bằng gấm mềm mại bên cạnh, chậm rãi đứng dậy.
Trong lúc đó, tư liệu cũng mạnh mẽ tràn vào óc cô, cô vừa nhìn chằm chằm vào góc tường tối đen, vừa sắp xếp lại cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này.
May mắn là bộ tiểu thuyết này không đề cập đến chuyện đấu đá của thâm cung hào trạch (nhà giàu có). Đây là một bộ ngôn tình kiếm hiệp ngọt sủng. Nam chính là nhị công tử văn võ song toàn Tạ Điều của võ lâm minh chủ Tạ Dự. Nữ chính là một tiểu nha hoàn nhan sắc tầm thường – Lục Uyển Uyển. Nếu ở hiện đại đây chính là câu chuyên có mô tuýp Tổng tài – Cô bé Lọ Lem quen thuộc. Khó khăn lớn nhất giữa bọn họ đến từ nhân vật phản diện độc ác nhất của bộ tiểu thuyết này – Bùi Thiếu Uyên.
Ngay trong ngày đại hôn của Tạ Điều và Lục Uyển Uyển, Bùi Thiếu Uyên không mời mà tới, dùng thủ đoạn tàn độc, trong vòng một canh giờ, giết sạch toàn bộ sơn trang, chém thủ cấp (đầu) của võ lâm minh chủ Tạ Dự treo ngay trước cửa rồi nghênh ngang bỏ đi, cũng tiện tay bắt cóc tân nương Lục Uyển Uyển.
Không, hắn ta không vì người con gái mình yêu thương gả cho người khác mà nhập ma, Lục Uyển Uyển không có mị lực lớn đến vậy...Hắn đến để đòi lại món nợ máu ba năm trước, tên kia vì đoạt bảo vật mà hãm hại cha mẹ hắn.
Vị boss phản diện này không chỉ có một cái tên mang khí phách quân tử, còn có một thân thế hoàn toàn không phù hợp với danh hiệu nhân vật phản diện của hắn. Hắn vốn chính là Đại công tử danh môn chính phái Bùi gia Cô Tô, phụ thân Bùi Hoán nổi danh cùng Tạ Dự, là chữ Bùi trong "Bắc Tạ Nam Bùi". Gia thế hiển hách không phải sở trường duy nhất của hắn, khác với những vị công tử xuất thân từ võ học thế gia, cho dù bỏ qua uy danh của phụ thân, Bùi
Thiếu Uyên cũng là thanh niên tài giỏi số một số hai trên giang hồ.
Bùi Thiếu Uyên, tự Trường Khanh.
Thanh niên tuấn kiệt xuất thân võ học thế gia, công tử ngọc thụ lâm phong.
Trưởng tử của giang hồ đệ nhất kiếm khách cùng Cô Tô đệ nhất mỹ nhân, chẳng những võ nghệ kiệt xuất trong những người trẻ tuổi, còn có một gương mặt vô cùng tuấn tú đến cả nữ nhân cũng phải hâm mộ, nghe đồn khi hắn ngoái đầu lại cười còn đẹp hơn cả vị mẫu thân đệ nhất mỹ nhân kia của hắn.
Mùa xuân Giang Nam, rèm che mấy tầng, bao nhiêu nữ tử si ngốc tựa cửa Hồng lâu, chỉ mong hắn quay đầy nhìn mình một cái.
Thế nhưng hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, Bùi thiếu gia khi còn trẻ tuổi say mê võ học, sao hiểu được tấm lòng nhung nhớ của mỹ nhân? Đại khái là vậy mới có người nói hắn như thanh tùng giữa núi tuyết, cao ngạo trong sạch.
Thế nhưng chỉ trong một đêm, công tử Bùi gia như thanh tùng giữa núi tuyết ấy lại trở thành con của kẻ phản bội cấu kết với ma giáo.
Hai người Tạ Bùi cùng dẫn người của mấy đại môn phái đi bao vây tiêu diệt ma giáo, nhưng ở thời điểm cuối cùng, Tạ Dự – khi ấy còn chưa phải là võ lâm minh chủ – sử dụng thủ đoạn bất chính, vốn là bọn họ dẫn những đệ tử tinh anh nhất của các môn phái đến quyết một trận với giáo chủ ma giáo, nhưng cuối cùng lại ngay cả mặt của giáo chủ ma giáo cũng không được thấy, chỉ có thể giao thủ với mấy trưởng lão...
Nhưng ngay cả như vậy, cuối cùng chỉ còn Tạ Dự sống sót trở về, ông ta đổi trắng thay đen, đổ hết tội lỗi của lần thất bại này lên đầu Bùi Hoán, vu hãm Bùi Hoán cấu kết ma giáo hạ độc ám hại đồng đạo, ông ta cùng với những đệ tử tinh anh này phải toàn lực chém giết nhưng đã bị tổn hao thực lực, không là đối thủ của đám người ma giáo kia....Ông ta không chỉ hãm hại Bùi Hoán, còn kéo cả thê tử Bùi Hoán xuống, bôi đen Cô Tô đệ nhất mỹ nhân năm xưa thành yêu nữ Nam Cương. Mọi người lại không biết là đã uống nhầm thuốc gì, tin lời ông ta nói. Các đại môn phái bị tổn hao thực lực trong lần vây công ma giáo này, lập tức tìm được đối tượng trút giận, vì thế còn chưa diệt trừ ma giáo xong, nhân sĩ chính phái đã sôi nổi "Thanh trừng dư nghiệt" * diệt sạch Bùi gia. *Giết những đồng đảng còn sót lại.
Bùi Thiếu Uyên vì có việc xa nhà mà tránh được lần ấy, đến khi hắn về đến nhà, chỉ thấy ánh lửa rợp trời.
Thiếu niên mười sáu tuổi liều mạng xông vào ngôi nhà đã lung lay sắp đổ, ngọn lửa đốt lên vạt áo, nhưng hắn vẫn không thèm quan tâm, chỉ phóng thẳng vào ánh lửa đang hừng hực cháy – hắn nhìn thấy thi thể của mẫu thân bị treo lên xà nhà, nhẹ nhàng đong đưa.
Chỉ trong một đêm, cha mẹ bị người ta hại chết, bảo kiếm, kiếm quyết gia truyền rơi vào tay kẻ thù giết cha diệt mẹ, khuôn mặt của hắn cũng bị ngọn lửa hôm ấy hủy đi, còn rơi vào cảnh chuột chạy qua đường người người muốn giết...
Cho dù có là thiếu niên hiền lành thì lòng cũng đã mang hận thù ngập trời, huống chi Bùi Thiếu Uyên cũng không phải là người hiền lành. Lúc còn tại thế, Bùi Hoán từng nhận xét, đứa trẻ này nhìn qua có vẻ như lễ phép, biết trước biết sau, nhưng thật ra từ trong máu hắn đã có sự cố chấp cùng cứng đầu của ông ngoại. Không động đến hắn thì thôi, nếu có người động vào giới hạn của hắn, người đó cũng khó mà đoán được hắn sẽ làm ra những chuyện tàn nhẫn đến mức nào.
Thực tế đúng là như vậy, thiếu niên cõng trên lưng mối thù sâu như biển này quỳ gối trước mộ mẫu thân thề, trong vòng ba năm sẽ tự tay đâm chết kẻ thù, dùng máu tươi của cả nhà Tạ gia để an ủi vong linh cha mẹ trên trời.
Nhưng không thể không thừa nhận, Tạ Dự mặc dù là một tên tiểu nhân mặt người dạ thú, thế nhưng võ công lại vô cùng cao cường, huống chi sau trận chiến với Ma giáo, ông ta đã được đề lên làm Minh chủ võ lâm, dưới tay có vô số cao thú, muốn thực hiện lời thề cần phải có thực lực vô cùng mạnh mẽ. Mà ba năm ngắn ngủi, võ công của hắn sao có thể tinh tiến gấp mấy lần hay thậm chí là mấy chục lần đây?
Đáp án rất rõ ràng, người trong giang hồ đều biết, những thủ đoạn bảng môn tả đạo của ma giáo tuy không có nhân tính nhưng lại có thể đề cao thực lực trong thời gian ngắn, nếu đầu nhập ma giáo, có lẽ trong ba năm, hắn có thể báo thù. Thiếu niên lòng đầy thù hận chỉ do dự chốc lát, cuối cùng cũng chấp nhận bước lên một con đường gai góc đẫm máu.
Đọc xong phần này, Ngữ Kỳ lấy lại tinh thần, vừa định tìm hiểu nhân vật mình muốn đóng vai lần này, lại nghe thấy tiếng vải vóc bên kia đã ngừng lại.
Hương vị ngọt ngấy quanh quẩn bên chóp mũi, không khí xung quanh đục ngầu mà dính dớp, cô theo bản năng nhìn sang, lại thấy một thân ảnh cao to đang chậm chạp bước ra từ sau tấm bình phong khắc hoa, là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi dung mạo vô cùng xinh đẹp, chỉ mặc một cái áo ngủ trắng mỏng manh. Y tiến gần hai bước, dừng lại bên giường, y ngẩng đầu lên nhìn cô nở nụ cười, nụ cười im lặng mà quyến rũ ái muội.
Ngữ Kỳ cau mày, đang định nói gì đó, lại chợt nghe thấy tiếng nói trầm thấp dịu dàng của thiếu niên vang lên...
"Giáo chủ, cho phép thuộc hạ hầu hạ ngài ngủ."
Giáo chủ, thuộc hạ, ngủ...Được rồi, Ngữ Kỳ đã đoán được đại khái mình muốn đóng vai gì.
Cô phất tay áo ý bảo thiếu niên ra ngoài, bất lực ôm trán. Căn cứ vào tư liệu, nữ phụ ác độc mà cô phải đóng lần này chính là giáo chủ Ma giáo chưa từng xuất hiện trong chính văn thế nhưng lại có cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt. Có rất nhiều từ ngữ để miêu tả cô, tỷ như võ công cao cường, tinh thông cổ thuật, yêu thích nam sắc, sa đọa hưởng lạc, ác độc như rắn rết, tàn bạo vô tình...Cô chiếm hết tất cả những từ ngữ hình dung Tà giáo kiêu hùng, cũng chiếm hết tất cả các từ ngữ hình dung yêu nữ, thế nhưng lại không chiếm được một từ ngữ để hình dung những phẩm chất khiến đàn ông yêu thích.
... Công tử danh môn chính phái và yêu nữ ma đầu thanh danh tệ hại làm sao có thể nảy sinh tình cảm? Ngữ Kỳ chậm rãi ngẩng đầu nhìn xa xăm, cô có cảm giác nhiệm vụ này sẽ vô cùng khó khăn.
...
Ấn tượng đầu tiên giữa Ngữ Kỳ và Bùi Thiếu Uyên cũng không mấy tốt đẹp, từ dáng vẻ của nhà trai cho đến phương thức gặp mặt....đều vô cùng tệ hại. Thế nhưng không sao, dù sao cô cũng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này mà thôi, sau đó ra sao, không liên quan đến cô. Chỉ cần hình tượng của cô vẫn hoàn mỹ như lúc ban đầu là đủ.
Ngày đó chính là ngày tổ chức tế thần trong giáo, giáo chủ cần chủ trì cử hành hiến tế, dâng lên một đôi nam nữ làm tế phẩm cho thần thánh.
Cô đi giữa một đám thiếu niên quần áo sặc sỡ quý giá bước vào huyệt động nuôi dưỡng vô số cổ trùng, hai thiếu niên gương mặt tinh xảo vô cùng kính cẩn theo sau, nâng đuôi áo tế phục trắng tuyết kia, mấy vạn độc trùng bò lổn nhổn trong những cái rãnh sâu hun hút bên cạnh, mấy đôi nam nữ để cô chọn lựa bị nhốt trong nhà tù phía cuối huyệt động.
Nhờ có tư liệu, Ngữ Kỳ đã biết trước rằng Bùi Thiếu Uyên đến đây cũng không đúng dịp, bị mấy vị trưởng lão bắt lấy giam ở nơi này làm tế phẩm. Bởi vậy khi cô nhìn thấy một người thiếu niên đeo mặt nạ bạc che nửa bên mặt, ngồi ngay ngắn trong góc nhà giam, cô không hề ngạc nhiên mà chậm rãi cong khóe miệng.
Cô sai người mở cửa ra, ra lệnh cho hai thiếu niên phía sau dừng lại, một mình cô bước vào trong nhà tù, dừng lại trước mặt Bùi Thiếu Uyên.
Sau vài ngày giam giữ, y phục thượng thừa của thiếu niên có vẻ lộn xộn, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy mái tóc xõa tung đen như mực của hắn, trâm ngọc lỏng lẻo, cho dù không thấy vẻ mặt giấu sau mặt nạ của hắn, người ta cũng có thể cảm thấy hắn đang rất mệt mỏi. Mà trong hoàn cảnh đó, chiếc mặt nạ bạc kia vẫn nghiêm chỉnh che trên mặt hắn, dấu vết sẹo xù xì xấu xí vì bị lửa đốt đi.
Công bằng mà nói, cảnh hắn lên sàn cực kỳ không đẹp, hắn là tế phẩm bị bắt giữ, lại xuất hiện trong dáng vẻ quần áo xộc xệch chật vật không nỡ nhìn, vốn nên làm cho người ta không có chút hảo cảm nào. Thế nhưng khí chất xuất chúng tản ra từ con người hắn lại có thể hoàn toàn xoay chuyển hoàn cảnh bất lợi này.
Ngọn đuốc cháy lách tách phủ một lớp ánh sáng vàng óng lên chiếc mặt nạ bạc kia, thiếu niên vẫn bình thản ngồi đó, toàn thân tản ra khí chất trầm tĩnh cao quý. Hắn im lặng nhìn vạt áo trắng như tuyết của cô, không ngẩng đầu cũng không hoảng sợ, thong dong tự tại như thể hắn là một vị công tử giàu có đang ngồi trên ghế gỗ lim khắc hoa thưởng trà chứ không phải là một tế phẩm ngồi trong nhà lao đợi bị chọn lựa.
Người lớn lên trong danh môn thế gia quả nhiên khác biệt, kiến thức, khí độ cùng giáo dưỡng nhiều năm lắng đọng tích lũy có thể giúp bọn họ giữ được tư thái bình tĩnh tão nhã ngay cả ở trong những hoàn cảnh khó khăn nhất.
Tỷ như vị công tử Bùi gia Cô Tô trẻ tuổi này, hắn không cần mở miệng thế nhưng khí chất của hắn đã hơn hẳn đám thiếu niên mặt mũi tinh xảo trang phục xa hoa, rực rỡ bên ngoài cửa lao.
Ngữ Kỳ không nhịn được mà mỉm cười, thậm chí cô còn có xúc động muốn vỗ tay tán thưởng biểu hiện của hắn lúc này, nhưng cô không làm như vậy, bởi vì một nữ ma đầu độc ác tàn nhẫn sẽ không có hành động như vậy. Cô cau mày, miễn cưỡng vươn tay, dùng ngón cái cùng ngón giữa tao nhã mà bá đạo nắm cằm hắn, ép hắn ngẩng đầu lên.
Nhưng dù cằm có bị nâng lên, tầm mắt của hắn vẫn nhìn xuống đất, không hề có ý muốn ngước lên nhìn cô.
Cô cũng không thèm để ý, cẩn thận đánh giá hắn. Đôi đồng tử của Bùi Thiếu Uyên khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, nó không đen đặc như của người bình thường, dường như trong người hắn có chút huyết thống của người Hồ khiến đôi đồng tử kia mang màu hổ phách nhợt nhạt. Hắn chỉ hờ hững nhìn xuống đất, không thèm liếc cô một cái, thật giống như đồn, như thanh tùng giữa núi tuyết.
Ngữ Kỳ như cười như không nhìn hắn, ngón cái trượt đến bên làn môi mỏng, nhẹ nhàng mơn trớn đường môi xinh đẹp...Thản nhiên đùa giỡn, rất phù hợp với mệnh đề yêu thích nam sắc của nhân vật này.
"Bổn tọa nghe nói, người có màu mắt nhạt môi lại mỏng thường là người lạnh nhạt, lãnh khốc vô tình." Cô chậm rãi cúi xuống, ghé sát vào hắn, ánh mắt nheo lại, hờ hững cười một tiếng, lại bâng quơ hỏi: "Ngươi tên gì?"
.....
Từ lúc cô sai người mở cửa, Bùi Thiếu Uyên cũng đoán được thân phận của cô, mà tự xưng của cô cũng khiến hắn càng thêm chắc chắn.
Người có thể đàng hoàng bước vào trọng địa ma giáo, phô trương thanh thế, xung quanh lại có một đám thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp tuyệt trần như vậy, chỉ có thể là giáo chủ Ma giáo mà toàn thể võ lâm Trung nguyên ai nghe thấy cũng biến sắc kia. Giờ phút này gặp mặt, xem ra lời đồn vị giáo chủ này yêu thích nam sắc, xa hoa lãng phí là thật, hắn cau mày, không khỏi nhớ đến những gì người ta miêu tả về vị giáo chủ này...
Nham hiểm ác độc, tàn bạo ngoan truyệt...Nghe nói cô vừa lên làm giáo chủ đã giết chết mười tám trưởng lão Ma giáo không phục tùng mệnh lệnh, còn sai người lột da treo giữa đại điện thị chúng... Hai năm sau cô, lại mạnh mẽ trấn áp cuộc phản loạn của hai vị Tả Hữu hộ pháp, cũng bắt mấy tên đầu lĩnh chủ chốt tham gia kế hoạch lần ấy đi làm thức ăn cho mấy vạn độc trùng cô nuôi dưỡng....Nữ nhân có thể khiến toàn bộ giang hồ vừa nghe tên đã sợ mất mật, đương nhiên sẽ không là một người tốt.
Hắn cụp mắt xuống, cẩn thận trả lời "Bùi Thiếu Uyên." Ngừng một chút, hắn chợt nhớ tới mục đích đến đây của mình, không khỏi chậm rãi đứng dậy, lại cúi đầu nửa quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, thấp giọng lại kiên định thỉnh cầu:
"Mong ngài nhận ta làm đồ đệ."
Sau đó là sự im lặng khiến người bất an, Bùi Thiếu Uyên không khỏi ngẩng đầu nhìn...Vì lúc trước hắn vẫn cụp mắt không nhìn cô, đến khi thật sự nhìn rõ gương mặt của cô, hắn lại không khỏi ngẩn ra.
Hắn đương nhiên là không tin vị giáo chủ Ma giáo này ba đầu sáu tay như trong lời đồn, nhưng một nữ nhân tàn bạo ngoan độc, võ công lại cao tựa quái vật thì ít nhất cũng nên có hình tượng như một người đàn bà chanh chua chứ.
Nhưng giờ này khắc này, vị giáo chủ Ma giáo âm hiểm độc ác trong lời đồn lại mặc một bộ y phục cúng tế trắng như tuyết, vạt áo kéo dài ra phía sau gấp khúc như những dải mây xếp thành, thậm chí còn khiến chốn lao ngục bẩn thỉu tối tăm này thêm phần thần thánh.
Ánh sáng mờ ảo từ cây đuốc bên cạnh hắt lên gương mặt quá mức xinh đẹp của cô, khiến cho vẻ mặt như cười như không của cô càng thêm phần bí hiểm, dường như đã nhận ra ánh mắt của hắn, ý cười khiến người ta bất an trong đôi mắt cô lại hiện lên càng rõ ràng, cô khẽ nhướn mày, ánh mắt sóng sánh tỏa ra thứ ánh sáng câu hồn đoạt phách – không thể nghi ngờ, vị giáo chủ ma giáo này là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp dường như đã đến tận cùng này lại quá mức rực rỡ, tạo ra một cảm giác ngột ngạt không lý do cho người đối diện, khiến người ta không rét mà run. Không chỉ thế, bản thân cô cũng tỏa ra khí thế uy hiếp khiến lòng người run sợ, đó là khí tràng mà chỉ có người đã ở cảnh giới cao nhất của võ học mới có thể có, khiến người ta thần phục.
Cô tao nhã cười một tiếng, nâng tay phủ xuống đỉnh đầu hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng rõ ràng: "Xem ra ngươi không biết rằng, bổn tọa tới đây là để chọn tế phẩm, không phải nhận đồ đệ." Nụ cười khiến người rét lạnh, ngữ điệu lại bông đùa như thể đang nói "Nhóc con ngốc nghếch".
Bùi Thiếu Uyên còn muốn mở miệng nói thêm điều gì nữa, lại bị cô dùng một ngón tay đè lại làn môi.
"Có điều...bất cứ lúc nào, bổn tọa cũng có thể nhận một loại người..." Cô nheo mắt lại, giọng nói khàn khàn mà quyến rũ " Thiếu niên có diện mạo đẹp mắt."
Bùi Thiếu Uyên như bị một con rắn độc xinh đẹp cắn một nhát, thân thể cứng ngắc, hắn kinh ngạc nhìn cô, đôi đồng tử tối tăm tràn đầy tức giận vì bị sỉ nhục.
"Không muốn sao....Không sao, bổn tọa luôn cho người ta quyền được lựa chọn....Lúc vào đây, có nhìn thấy hai cái rãnh sâu không? Thấy rồi phải không, vậy thì dễ hơn nhiều....Ở trong đó có mấy món đồ chơi bổn tọa nuôi, rất đáng yêu, ngươi đi chơi với bọn họ đi."
Hắn nghe giọng điệu hờ hững của cô, cánh tay bên người siết chặt đến mức trắng bệch – sao có thể không thấy?
Rãnh sâu có ngàn vạn độc trùng chen chúc lúc nhúc, ghê tởm đáng sợ...Cô lại nói chúng rất đáng yêu....
Hắn kìm nén tức giận trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh đáp lại: "Dung mạo của ta đã bị hủy."
"Đúng, bổn tọa đã biết, bị thương không nhẹ." Đầu ngón tay cô chạm vào tấm mặt nạ lạnh như băng của hắn, xem xét xong lại nhanh chóng thu lại: "Thế như không sao, con mắt của bọn họ cũng không nhìn được dung mạo của ngươi." Dừng một lát, cô lại khẽ nói như thầm oán "Đáng tiếc, nhìn nửa bên mặt của ngươi, hẳn là dung mạo trước đây cũng rất đẹp, thế nhưng lại bị hủy mất."
Đúng lúc Bùi Thiếu Uyên cảm thấy hắn đang bị bình phẩm như một thứ hàng hóa, lòng tự trọng bị dày xéo nghiêm trọng, tay cô lại đặt xuống bên hông hắn, chậm rãi rút thanh bội kiếm hắn vẫn mang theo ra khỏi vỏ.
Kiếm quang như tuyết lóe lên rồi vụt tắt, Ngữ Kỳ hứng thú nhìn chằm chằm chữ viết cứng cáp trên thân kiếm một lát, mỉm cười "Kiếm này tên là Long Uyên?"
Hắn không lên tiếng, chỉ im lặng, môi mím chặt như đang âm thầm kháng cự. Cô không thèm để ý, ngón tay vuốt ve chữ "Long" trên thân kiếm " Long, Nhất ngộ phong vân tiện hóa long (1)..." Cô mỉm cười nhìn hắn "Bùi Thiếu Uyên, bổn tọa biết ngươi không phải cá trong chậu, chỉ cần thời gian ắt thành châu báu... Nhưng bổn tọa cũng không phải là người lương thiện, cũng không có tâm yêu thích nhân tài, nếu muốn bổn tọa bồi dưỡng ngươi, ngươi cũng phải lấy ra chút thành ý."
"Thiếu Uyên không phải người vong ân phụ nghĩa, nếu sau này..."
"Bổn tọa không quan tâm sau này ra sao, trên người ngươi cũng chỉ có mấy thứ này mới có thể khiến bổn tọa cảm thấy hứng thú...Ngươi muốn bổn tọa truyền thụ cho ngươi, dùng những thứ đó trao đổi...."
Ánh mắt cô lướt qua gương mặt hắn, trả lại Long Uyên cho hắn cũng phải giữ chút mặt mũi cho hắn, lại khoan thai đứng dậy, chắp tay sau lưng nói, "Đúng lúc hôm nay bổn tọa muốn chủ trì tế lễ, cho ngươi một canh giờ suy xét việc này, thế nào?"
(1) Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long: cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng. Chữ "Uyên" trên thân kiếm cũng là chữ Uyên trong tên Bùi Thiếu Uyên có nghĩa là vực sâu, chỗ nước sâu. Ngữ Kỳ ý nói Thiếu Uyên không chỉ là một người tầm thường chịu trong ao tù nước đọng, chỉ cần gặp được thời cơ sẽ trở nên vô cùng xuất chúng. Đây là câu thơ trong tác phẩm "Phong Vân" của tác giả Ma Vân Thành và Đan Thanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...