Hệ Thống Nữ Phụ

Cánh môi duyên dáng của Thích Trạch vẽ lên một nụ cười lãnh đạm. Dưới ánh nắng vàng rực, khuôn mặt thanh tú tái nhợt của anh ta trong suốt như được khắc từ một miếng băng mỏng, tạo thành một vẻ đẹp lạnh lùng buốt giá.

Đôi mắt tối đen kia lóe lên những tia sáng lạnh lùng, ánh mắt ấy khiến anh ta không giống như một bệnh nhân trong trại an dưỡng mà lại giống một nhà nghệ thuật quái gở hay một nhà tư tưởng, một triết gia kỳ quặc.

"Khả năng phát hiện ra một lời nói dối của tôi không tốt. Nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể tùy tiện lừa tôi."

Anh ta nhìn sang chỗ khác, thái độ lạnh lùng xa cách như một đứa trẻ đang giận dỗi: "Tôi chưa bao giờ thích bị lừa. Bất kể là lời nói dối đó thiện ý hay ác ý.

"Rất xin lỗi... Tôi chỉ là..."

"Muốn tốt cho tôi?" Anh ta lạnh lùng ngắt lời cô, vẫn không thèm liếc cô một cái. "Chính vì vậy tôi mới không thích đám người "bình thường" các người, tự tiện áp đặt những điều mà mình cho là đúng lên đầu người khác, dã man, thô bạo!"

Ngữ Kỳ đặt cốc nước xuống bên cạnh, im lặng nhìn anh ta. Rõ ràng là anh ta đang rất tức giận.

Bốn chữ "mấy người các người" vừa thốt ra chẳng khác nào đã xếp cô vào hàng ngũ đối nghịch với anh ta. Cho dù những lời này không nhằm vào một mình cô, đối tượng bị anh ta châm chích rất rộng, nếu không thì anh ta cũng không dùng từ "các người" đại biểu cho cả quần thể.

Bởi vậy, nếu nói anh ta bị hành vi của cô làm cho tức giận cũng không chính xác. Mà phải nói là do nhiều năm qua anh ta có đủ loại bất bình nên đến giờ mới giận cá chém thớt đổ hết lên đầu cô.


Có lẽ làm một thiên tài từ bé đã có chỉ số thông minh cao hơn người khác, không chỉ có vinh quang vĩ đại. Bọn họ còn không thể hiểu được thế giới của những người bình thường, nhưng sự thật luôn bi ai, người bình thường luôn chiếm số đông, bởi vậy thiên tài luôn luôn bị gắn mác "Quái dị" "Không hòa đồng",....Những điều này tương đương với việc ép bọn họ thay đổi, ép bọn họ chấp nhận lối tư duy của người bình thường, chấp nhận quy tắc của người bình thường, chấp nhận hành vi của người bình thường.

Ngữ Kỳ có thể hiểu được cảm giác phẫn nộ bất bình trong lòng anh ta, có lẽ anh ta còn cảm thấy uất ức, vậy nên anh ta không nói thêm câu gì nữa, chỉ yên lặng dựa vào vách tường chờ đợi, chờ đợi cảm xúc của mình bình ổn lại.

Một lát sau, cảm xúc cuồn cuộn trong mắt anh ta dần dần lắng đọng lại, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng nghiêm túc, không thèm nhìn cô.

Thấy anh ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều, Ngữ Kỳ mới miệng, giọng nói và vẻ mặt rất chân thành: "Tôi xin lỗi vì hành vi vừa rồi, anh nói đúng, dù thế nào cũng tôi cũng không nên dùng lời nói dối để đạt được mục đích, tôi cam đoan không có lần thứ hai."

Thành khẩn nhận lỗi và xin lỗi là việc đầu tiên phải làm, quả nhiên dù Thích Trạch vẫn không quay đầu lại, nhưng đường nét cứng rắn trên khuôn mặt anh ta cũng đã dịu hơn một chút.

"Thế nhưng, Thích Trạch, tôi cũng có cái khó của tôi...Làm bạn bè, ý tôi là nếu anh chịu coi tôi là bạn, tôi cũng không muốn ép anh, nhưng là một y tá ở đây, cho anh uống thuốc là chức trách của tôi, nếu như tôi không thể thực hiện việc đó vậy nghĩa là tôi không hoàn thành được trách nhiệm của một y tá, có thể bị cấp trên trách phạt hoặc bị trừ lương."

Có bị trách phạt hay trừ lương hay không, Ngữ Kỳ cũng không biết mà cô cũng không để ý đến vấn đề này. Mục đích của cô chỉ là mong sự đồng tình, tuy rằng Thích Trạch không phải là người dễ nói chuyện, nhưng như Thích Hân đã nói, miệng anh ta độc nhưng bản chất anh ta không xấu. Mà người như vậy thì thường thích mềm không thích rắn.

Mong được đồng tình có hiệu quả ngoài mong đợi. Thích Trạch im lặng một lát, rồi rũ mi: "Vậy bảo bọn họ tiêm cho tôi đi."

Với anh ta mà nói, việc lui bước như vậy đã là rất khó khăn, Ngữ Kỳ có chút cảm động, đồng thời cũng hiểu được sự khác biệt trong cách tư duy giữa mình và anh ta. Anh ta rõ ràng đã đồng ý nhượng bộ, nhưng lại cố tình chọn phương pháp tiêm thuốc xấu hổ hơn, bị động hơn.


Cô không dám khuyên anh ta uống thuốc nữa, chỉ là khi anh ta quay sang nhìn cô, cô lại nhìn xuống viên thuốc trong tay sau đó mới ngẩng đầu ám chỉ cho anh ta.

Thích Trạch cau mày, nhìn chằm chằm cô lúc lâu mới hiểu ra ý của cô. Anh ta cúi xuống, chậm rãi nói: "Tôi sẽ không bao giờ uống thuốc. Việc đó tương đương với chuyện gián tiếp thừa nhận "bệnh hoang tưởng" mà bọn họ nói. Mà việc tiêm thuốc chỉ có thể chứng minh bọn họ cho rằng tôi bị "bệnh hoang tưởng". Dứt lời, anh ta ngước đôi đồng tử tối đen quan sát vẻ mặt của cô, lại thất vọng dời mắt: "Thôi bỏ đi, cô không hiểu đâu."

Trực giác do nhiều năm làm công việc này nói cho cô biết, mâu thuẫn lần này, thực ra lại là một cơ hội. Nếu như biểu hiện tốt, sau này có thể được anh ta xếp vào hàng ngũ những người hiếm hoi được anh ta thừa nhận, không tốt sẽ bị anh ta đẩy sang trận doanh đối lập. Hàng ngũ mà anh ta gọi là "Người bình thường". Cuộc giao dịch giữa bọn họ vẫn được tiếp tục, nhưng anh ta sẽ không mở rộng cửa lòng.

Vào những lúc như thế này, hành động thông minh nhất là khiến cho anh ta cảm thấy bạn cũng giống anh ta, hai người là đồng bệnh tương liên. Hai người giống nhau ở chỗ, không có ai thấu hiểu mình, hai người đứng chung một chiến tuyến. Sau đó, anh ta sẽ bất tri bất giác tự xếp bạn vào hàng ngũ "Người một nhà" cũng phải chịu hãm hại, uất ức.

Bởi vậy Ngữ Kỳ chuẩn bị một chút cảm xúc, bắt đầu bịa một câu chuyện bi thảm không có thật về bản thân mình, vì muốn anh ta thấu hiểu, cô còn chọn lĩnh vực học tập: "Thực ra tôi có thể hiểu...Trong một cuộc thi toán hồi trung học, tôi dùng một cách khác, nhanh hơn, đơn giản hơn để giải bài toán cuối cùng. Nhưng giáo viên lại phê tôi không làm theo phương pháp của ông ấy, gạch bài của tôi đi. Sau đó ông ta bắt chúng tôi sửa lại, tôi vẫn chép lại cách làm ấy rồi nộp bài." Cô cười khổ: "Tôi biết có lẽ bài của tôi sẽ lại bị gạch, nhưng tôi vẫn làm vậy... Bởi vì tôi biết đáp án của tôi đúng..."

Thích Trạch rất chăm chú nghe cô nói, sau đó cau mày: "Sau đó thì sao? Ông ta chấm đúng cho cô, hay vẫn gạch?"

Hiển nhiên anh ta đã tin câu chuyện của cô, ánh mắt anh ta chứa sự đồng tình khó phát hiện, điều này khiến Ngữ Kỳ cảm thấy chút áy náy. Nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào mắt anh ta, tiếp tục hạ thuốc liều mạnh cho anh ta: "Ông ta không cho tôi thêm điểm, cũng không gạch câu ấy của tôi đi. Ông ta cho rằng tôi cố tình ngỗ nghịch với ông ấy. Vì vậy hôm đó ông ta gọi điện đến nhà tôi." Dứt lời, cô nở một nụ cười "kiên cường" với anh ta, sau đó từ từ dời mắt.

Thích Trạch nhìn cô chằm chằm, dường như đã hoàn toàn quên mất hoàn cảnh khó xử lúc trước, anh ta do dự mở miệng: "Những lúc thế này...Người bình thường đều sẽ nói vài lời an ủi phải không?"

Nghe câu hỏi như vậy, Ngữ Kỳ biết, kế hoạch của mình đã thành công. Cách này cũng chỉ có thể áp dụng với anh ta. Nếu là người khác chắc rằng người ta sẽ coi đây là một câu chuyện phiếm mà thôi, chỉ có anh ta sẽ nghiêm túc xem xét chuyện này, hơn nữa còn cảm thấy cô đã chịu tổn thương to lớn.


Cho dù là vì nhiệm vụ mà cô mới nói dối, thế nhưng giờ phút này Ngữ Kỳ cũng vẫn cảm thấy mình có chút quá đáng.

Theo cách nói của anh ta là bởi vì không hay giao tiếp với người khác, anh ta cũng không giỏi phát hiện một lời nói dối, nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể tùy tiện lừa anh ta.

Mặc dù trong thâm tâm cô thật sự tôn trọng anh ta, cũng không có ý muốn lừa gạt anh ta, nhưng cô xác thực là đã lợi dụng điều này.

Im lặng một lát, cô thấp thỏm hạ giọng nói: "Tôi không biết."

Không biết có phải anh ta đã coi sự thất thần hiếm thấy của cô là do đau lòng nên tinh thần hoảng hốt hay không, sự động tình trong ánh mắt Thích Trạch càng sâu hơn, anh ta rũ mắt suy nghĩ một lát, dường như đang hạ một quyết định trọng đại, rồi ngồi dậy nói: "Tôi cũng không biết an ủi người khác...Nhưng Thích Hân từng nói, khi một người đang đau khổ thất vọng, một cái ôm sẽ là liều thuốc hữu hiệu nhất."

Lúc nghe thấy "Một cái ôm" Ngữ Kỳ đã hoàn toàn sửng sốt, cô trừng mắt nhìn anh ta, mất một lúc lâu mới có thể khụ một tiếng "...Cái gì?"

Ngay tại lúc cô đặt câu hỏi, Thích Trạch cũng đã đứng lên đi đến bên cạnh cô.

Bởi vì vô cùng gầy gò, anh ta trông có vẻ đặc biệt cao. Mái tóc đen nhánh đối lập hoàn toàn với làn da tái nhợt của anh ta. Do ánh sáng phản quang, bọng mắt đen vô cùng nghiêm trọng cùng nét mặt tiều tuy của anh ta đã bị ánh nắng vàng ruộm giấu đi. Chỉ có thể nhận ra thân hình cao gầy cùng bộ mặt thanh tú của anh ta.

Ngữ Kỳ kinh ngạc đứng im tại chỗ, nhìn anh ta đi đến trước mặt mình, cách một mét thì dừng lại.

Thích Trạch có chút ngốc ngốc dang hai tay ra, cách một mét không khí vòng qua người cô.


Cô sững sờ nhìn mười ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng đang vươn về phía mình của anh ta, lại gần như có thể khoát lên vai mình. Không phải vì không đủ dài, mà là khoảng cách giữa bọn họ quá xa

Sự áy náy cùng buồn cười hòa quyện trong lòng Ngữ Kỳ khiến cô cảm thấy tâm trạng mình chưa bao giờ phức tạp đến vậy.

Nhìn chằm chằm đôi bàn tay đang đặt trên vai cô, khuôn mặt Thích Trạch hiện lên chút lúng túng. Anh ta im lặng một lát, như thể đang thử một điều gì đó rất khó khăn, anh ta chậm chạp dịch về phía cô một bước.

Ngữ Kỳ thấy đôi lông mày của anh ta lập tức cau lại, trong mắt anh ta hiện lên sự bất an, không thoải mái. Dường như khoảng cách quá gần khiến anh ta có cảm giác không an toàn, giống như đang phải chịu đựng một áp lực rất lớn.

Thấy dáng vẻ của anh ta như vậy, cô không đành lòng, mở miệng khuyên bảo "Thật ra..."

Cô còn chưa nói được ba chữ, anh ta đã không thể chịu đựng được khoảng cách giữa hai người. Rụt lại tay, lui về phía sau hai bước giống như đã gặp phải điều gì rất tồi tệ. Đôi lông mày thanh tú nhăn lại, ánh mắt chán ghét nhắm lại, sau đó xoay người bước nhanh đến bên giường, ôm lấy tấm chăn đã được gấp cẩn thận.

Ngữ Kỳ nhìn anh ta ôm chăn, một lần nữa bước về phía mình, trừng mắt kinh ngạc.

Giây tiếp theo, chăn bông trắng như tuyết vừa nặng vừa dày bị nhét vào trong lòng cô. Thích Trạch dùng giọng điệu trầm thấp quyền uy như đang tuyên bố hội thảo nghiên cứu khoa học nói: "Trùm lên đầu, tự giấu mình đi, cô sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều."

Dừng một chút, dường như sợ cô không tin, anh ta lại cúi đầu bổ sung: "Tôi đã từng thử."

"..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui