"Ít nhất là cho đến khi tôi biến thành tro bụi, trên đời này sẽ không có người thứ hai nhớ rõ cái tên này." Giọng Ngữ Kỳ nhẹ nhàng chậm rãi mà mềm mại như lời thề dịu dàng nhất trên đời.
Nếu lời này được nói cho cô gái yêu lần đầu, có lẽ nhiệm vụ đã sớm hoàn thành. Nhưng đáng tiếc, cô lại phải đối mặt với một người có trái tim còn lạnh hơn cả đá cẩm thạch.
Thân vương tóc vàng nhìn cô một lát, cười khẽ một tiếng, tuỳ ý gật đầu, thái độ như một cậu bé không ngừng nghịch ngợm cho có lệ:"Tốt lắm, không sai nước cờ nào".
Hiển nhiên là hắn cũng không quá coi trọng lời nói của cô, như đứa con gái về sau phải biết làm thế nào để hiểu kính với cha vậy. Nhưng không đến nỗi mà ngay cả đáp lại hắn cũng không. Có đôi khi câu trả lời không phải không như chúng ta mong muốn mà là nó khiến ta không thể tin được.
Đối với huyết tộc mà nói, sinh mệnh là một con đường dài không hồi kết. Thậm chí đôi khi ta còn lướt qua với những người khác trên quy đạo này. Nhưng kết quả chung quy vẫn sẽ là sau khi lướt qua nhau, cuối cùng bạn sẽ gặp được một người – người sẽ dẫn bạn đi xa, người sẽ sánh vai như bằng hữu để lại những kỉ niệm. Để rồi khi thế giới rộng lớn này chỉ còn lại mình bạn, bạn sẽ không nhớ rõ nụ cười của bất cứ ai,hay thậm chí cả tên họ với bạn cũng trở nên mơ hồ.
Cũng như một bộ phim điện ảnh long trọng mà hoa mỹ, tất cả nhân vật đều có vai trò quan trọng trong thời gian mờ nhạt dần, trở thành bức nền vô nghĩa. Mà cuối cùng, cuối cùng, chỉ có duy nhất ánh sáng chiếu vào cơ thể, tạo thành cái bóng, dựng lên một màn kịch không tiếng động.
Hắn căn bản cũng không hỏi đã đặt cho cô một cái tên. Bởi theo quan điểm của hắn,những thứ cá nhân sẽ dần dần mất đi, không có ý nghĩa gì.
Ngữ Kỳ vốn tưởng rằng hắn mang mình đến đây để làm một chiếc khăn lau máu. Nhưng sự thật thì cô đã lầm, bởi không biết vì quan tâm hay không, hắn bắt đầu huấn luyện cô về tốc độ và kỹ xảo rất nhanh.
Hắn không có kiên nhẫn với việc đào tạo một cách phù hợp – không giải thích các yếu tố cần thiết, không làm mẫu mà bắt đầu thực hành.
Tùy ý nhặt lên một miếng đá vụn, hai tròng mắt hắn nửa híp lại, nghiêng đầu nhìn cô, không chút để ý bắn đi — với lực tay lớn, khối đá từ ngón tay hắn bay ra vỡ vụn, với tốc độ kinh người bắn về phía trước.
Không cần hắn nhiều lời, Ngữ Kỳ đã thức thời đuổi theo. Chỉ là cô chưa kịp bắt thì viên đá đã rơi ra xa cả chục thước.
Không chờ cô dừng lại, phía sau truyền đến âm thanh ma sát do tốc độ của những tảng đá và không khí. Nhưng chúng không phải hướng về phía này mà ngược lại. Ngữ Kỳ cắn răng, chỉ mặc quán tính rất lớn trong không khí, quay lại về phía viên đá lần thứ hai.
Lướt qua thân vương tóc vàng trong nháy mắt, cô thấy hắn nhếch lên một nụ cười trêu tức. Không biết vì sao cô cảm thấy trong nụ cười ấy dường như mang theo sướng khi người ta gặp hoạ.
Cứ thế mười mấy lần, hắn dường như đã chán trò "ném đĩa bay cho cún đuổi" thì ném viên đá trong tay xuống, không vui nhận xét:" Được rồi, năng lực của người đáng thương phỏng chừng cũng chỉ có thể đến trình độ này." Dừng một chút, hắn nhìn tư thế chống đầu gối để bình phục của Ngữ Kỳ, cười mà như không, không hề hài lòng mà hỏi:"Mệt rồi à?"
Ngữ Kỳ nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, miễn cưỡng cười cười,"Không sao."
Hắn gật đầu hài lòng, tao nhã dạo qua một vòng quanh cô ", vì không mệt mỏi, như vậy thì -" Hắn mỉm cười chậm rãi, nhìn lại thấy một con dơi bạc ", Brooks, cho cô ấy chút cảm thụ để hiểu xem thế nào gọi là chuyến bay thực sự. "
Vừa dứt lời, Brooks liền buông lỏng móng vuốt, hạ cánh xuống, duyên dáng xoay một vòng trước mặt cô, rồi mạnh mẽ bay về phía sâu trong rừng rậm.
Hắn tà ác liếc cô một cái, nhíu mày,"Thất thần làm gì? Đuổi kịp đi."
Rơi vào đường cùng, Ngữ Kỳ phải lại một lần nữa đuổi theo.
500 năm sống sống như một con dơi, Brooks hiển nhiên am hiểu rất thành thao kĩ năng bay, cho dù chướng ngại là cấy cối thì nó cũng xoay người tự nhiên, không ngừng biến hoá để né tránh thân cây, cành lá, tốc độ chưa từng chậm lại một chút nào.
Nếu dựa trên kinh nghiệm nhiệm vụ đặt ra, có lẽ Ngữ Kỳ sẽ không đuổi kịp được. Nhưng sau đó, Brooks xuyên qua toàn bộ rừng cây rồi trở lại khiến cô chật vật không chịu nổi. Lễ phục đẹp đẽ quý giá trên người bị nhánh cây làm rách, trên cánh tay cũng có nhiều vết máu nứt ra.
Cô bất đắc dĩ dừng lạ trước mặt thân vương tóc vàng, chờ đợi khả năng bị chế nhạo hoặc cái gì khác.
Hắn đánh giá cô từ trên xuống cuối một lần, rồi cười như không cười nâng cằm cô lên, giọng mềm nhẹ như nỉ non:"Thật đúng là chật vật, thật khó coi".Tuy rằng nói như vậy, nhưng không hề nghi ngờ, giờ phút này tâm tình hắn hẳn là sung sướng, đồng tử đỏ sậm hàm chứa ý cười không thế nào dấu đi.
Tạm dừng một lát, hắn nâng tay gạt chiếc lá khô trên mái tóc đen của cô, rốt cục rốt cuộc nhịn không được, quay đầu đi, xuy một tiếng rồi bật cười.
Không chờ cô mở miệng nói gì đó, hắn liền một tay ôm thắt lưng của cô, nhanh chóng mang cô về hướng cổ bảo.
Tư thế này cũng không thoải mái, nhưng Ngữ Kỳ vẫn chưa oán giận, mà là nhờ cơ hội ôm lấy thắt lưng hắn, đem mặt dán vào lễ phục trước ngực hắn, nhẹ nhàng vuốt phẳng một chút.
Hắn tự nhiên biết nàng đang làm động tác nhỏ này, nhưng chưa ngăn cản, chỉ ôm lấy cô cười cười,"Làm nũng với ta cũng vô dụng."
Ngữ Kỳ trầm mặc một lát, ngẩng mặt nhìn hắn,"Phụ thân đại nhân –"
Hắn không cúi đầu liếc mắt nhìn cô liếc một cái, không chút để ý lên tiếng,"Hả?"
"Ngài thích phụ nữ như thế nào?"
Nguyên bản cao tốc di động dường như bị đình trệ vì vấn đề này, sau một lát, cô nghe được đỉnh đầu truyền đến giọng hắn,"vấn đề ngu xuẩn, ta sẽ không thích nữ nhân."
"Tại sao?"
Hắn nhẹ nhàng bâng quơ cười cười,"Bởi vì không mang lại ý nghĩa — tình yêu chỉ mang đến đau khổ, trừ cái đó ra không hề có ích."
Ngữ kỳ suy tư một lát, ngẩng mặt nhìn hắn,"Như vậy tôi phải làm sao bây giờ?"
Hắn nhíu nhíu mày, không rõ bởi vậy,"Cái gì?"
"Ngài biết đấy — tôi thích ngài." Nàng nhẹ nhàng nắm lấy áo hắn,"Ngài sẽ không thích tôi, tôi nên làm gì bây giờ?"
Trầm mặc một lát, hắn nhẹ giọng mở miệng, ngữ điệu dày mà tùy ý,"Như vậy thoạt nhìn ngươi chỉ nên chuẩn bị tốt để nhận lại sự đau khổ, tiểu công chúa của ta."
"Không thể thử một lần sao? Tôi sẽ cố gắng làm một người tình tốt, vĩnh viễn không phản bội ngài."
Cúi đầu nhìn cô một cái, hắn chậm rãi thu lại ý cười trên môi, thấp giọng nói,"Hiểu rõ tim ngươi, cái gọi là thích hay không chính là chúng ta bị mê hoặc — rất nhiều ma cà rồng mới đều đã phạm sai lầm này, đem máu trong lúc đó hấp dẫn sai cách trở thành tình yêu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...