Khó khăn tỉnh dậy, Ngữ Kỳ dụi mắt, mơ màng cảm giác cô mơ thấy Cố Quân Lăng đã về, cô mặc váy ngủ mở cửa phòng kết quả thấy bác sĩ Cố đứng sờ sờ ở trước mắt.
Ngữ Kỳ: Sao mình không biết mình có khả năng tiên đoán?!
Trong nháy mắt Ngữ Kỳ tỉnh táo lại vui mừng bổ nhào lên người Cố Quân Lăng, Cố Quân Lăng ung dung thản nhiên nhận lợi ích yêu thương nhớ nhung từ người yêu.
Một người có khả năng kiềm chế cao như Cố Quân Lăng khi gặp lại Ngữ Kỳ rõ ràng đã khôi phục sự tự chủ, chẳng qua ánh mắt luôn không tự giác dừng trên người Ngữ Kỳ, không muốn rời đi.
Hai người cùng nhau ăn hết phần cháo hoa, bữa sáng do Cố Quân Lăng làm, bầu không khí ngọt ngào thân mật. Sự thiếu sót duy nhất chính là do bác sĩ Cố lâu ngày không nấu cơm nên quên cho muối vào cháo. Tiếp đó hai người chỉ lo ngọt ngào hoàn toàn không nhận ra vấn đề này.
Rõ ràng, Ngữ Kỳ cảm thấy lần này Cố Quân Lăng trở về có sự thay đổi, cô nghĩ mình phải nắm chặt cơ hội này, giải quyết vấn đề mà cô chưa rõ bị Cố Quân Lăng trốn tránh.
Ngữ Kỳ dịu dàng cũng có lúc trở nên mạnh mẽ, trong tình yêu vấn đề lớn nhỏ gì đều phải quyết một cách nhanh chóng và triệt để.
Ngữ Kỳ đẩy Cố Quân Lăng ngồi xuống ghế sa lon, sau đó ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh, nghiêm túc hỏi: “Gần đây chú làm sao vậy, là do cháu có chỗ nào không tốt, chú hối hận sao?”
Ngữ Kỳ không cho rằng bây giờ Cố Quân Lăng đang hối hận, nhưng quả thực anh đang tồn tại một vấn đề, nói sự việc nghiêm trọng hóa một chút, biết đâu dễ dàng tìm ra vấn đề ở chỗ nào.
Cố Quân Lăng cẩn thận ôm hông của Ngữ Kỳ tránh cho cô té xuống, ánh mắt anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Ngữ Kỳ, nghiêm túc trả lời: “Là do anh không tốt, do anh yêu em chưa đủ.”
Khi Ngữ Kỳ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt tha thiết đó, không kìm được cảm xúc cúi xuống hôn anh, dịu nhàng hỏi: “Vì sao nói như vậy, em nghĩ anh yêu em đủ rồi.”
“Anh cảm thấy ngay từ đầu thật sự anh đã coi em là thế thân của mẹ em, nhưng anh nghĩ cuối cùng anh đã yêu em, đó là em, Ngữ Kỳ.”
(Ngữ Kỳ, em tốt như vậy, làm sao anh không yêu em được.)
Cố Quân Lăng là một người không chỉ thẳng thắn với chính mình mà còn thẳng thắn với người khác, kỳ thật anh yêu Ngữ Kỳ rất nhiều, nhưng cảm thấy mình không đáng vì trước đây làm Ngữ Kỳ buồn. Đối với người khác, anh đau khổ như vậy là chuyện không đâu, nhưng thật sự vì quá yêu Ngữ Kỳ nên phải dò xét tình yêu của mình dành cho cô.
“Em đã hiểu, em vẫn luôn tin tưởng anh.” Ngữ Kỳ xoay người dựa vào lòng Cố Quân Lăng, ngước đầu hôn lên chiếc cằm hiếm khi quên cạo râu kia.
“Có lẽ anh vẫn yêu em chưa đủ, nhưng sau này anh sẽ cố gắng yêu em nhiều hơn nữa, lại nhiều thêm một chút.” Cố Quân Lăng nhẹ nhàng hôn thái dương của Ngữ Kỳ, khóe mắt hiện lên ý cười, nhếch miệng, cùng với sự ôn nhu vô hạn.
(Cho nên, dù thế nào em đừng rời xa anh, hãy ở bên anh.)
………….
Gần đây Ngữ Kỳ vô cùng bận rộn, vội vàng tốt nghiệp, vội vàng tìm việc, vội vàng nhận giấy chứng nhận kết hôn.
Đúng vậy, chính là kết hôn.
Cố Quân Lăng là người có trách nhiệm nhất. Đối với anh mà nói, nếu anh đã muốn sống cùng với Ngữ Kỳ, vậy phải có trách nhiệm với tình cảm của mình. Vì thế bác sĩ Cố đã tính kỹ sau khi Ngữ Kỳ tốt nghiệp sẽ cầu hôn cô, rước cô về nhà.
Hiển nhiên Cố Quân Lăng không phải là người lãng mạn. Cách anh cầu hôn cô chính là chọn một cái nhẫn và một bó hoa vào trước ngày cô tốt nghiệp quỳ xuống sàn nhà được dọn sạch sẽ nói một câu.
“Ngữ Kỳ, lấy anh nhé.”
Được rồi, chỉ cần nghĩ là biết, cách thức Cố Quân Lăng cầu hôn cũ kĩ đến cỡ nào. Ngay cả nhẫn cầu hôn bạch kim vô cùng đơn giản, chẳng qua bên trong chiếc nhẫn có khắc tên của hai người, chiếc nhẫn của anh có khắc “Ngữ Kỳ”, nhẫn của Ngữ Kỳ khắc “Quân Lăng”. Nhưng mà hiển nhiên, Ngữ Kỳ không để ý tới điều này, cô bình tĩnh một cách bất thường, mỉm cười nói một câu “Em nguyện ý”.
Thủ tục kết hôn cứ thế là xong, quá trình đó nhanh không thể tưởng nổi.
Kết hôn không mời nhiều người, bạn học Ngữ Kỳ, người thân của Cố Quân Lăng, thêm một số bác sĩ và y tá quen biết ở bệnh viện, chỉ hơn 10 bàn thôi. Nhưng người tham gia hôn lễ đa phần đều vô cùng náo nhiệt. Yêu cầu thổ lộ, yêu cầu đút cho nhau ăn, yêu cầu họ hôn một nụ hôn nóng bỏng. Trong lòng Cố Quân Lăng vô cùng vui vẻ làm mọi người mở rộng tầm mắt, tất cả các yêu cầu đều đồng ý, do vậy mọi người càng ngày càng phấn khích. Đám cưới này không hề vắng lặng.
Ngày kết hôn đến vẻ mặt Cố Quân Lăng càng dịu dàng hơn bình thường. Mọi người thay nhau chúc rượu, mỗi người chúc rượu đều khí phách hào hùng chuốc say Cố Quân Lăng. Ngữ Kỳ đưa anh về, không biết anh đã say đến mức nào mà chỉ ôm chặt lấy cô không buông tay, tiễn khách khứa đi hết, lúc này mặc dù say nhưng bác sĩ Cố rất nghe lời về nhà.
Ngữ Kỳ bất đắc dĩ nhìn Cố Quân Lăng ôm cô, nhẹ nhàng kêu anh buông tay ra để cô đi tắm rửa.
Mặc dù say nhưng tư duy anh trả lời vô cùng rõ ràng: “Cùng nhau tắm.”
Ngữ Kỳ sâu sắc nhận thấy cô cần nhanh chóng nấu canh giải rượu.
Cuối cùng, Ngữ Kỳ không thể đấu với sự cố chấp của bác sĩ Cố, đành thỏa hiệp.
Cố Quân Lăng kéo cô vào phòng tắm, thêm một lẫn nữa Ngữ Kỳ cảm thấy bất đắc dĩ một bên tắm rửa một bên mặc cho Cố Quân Lăng sờ mó. Đương nhiên cô chẳng bất đắc dĩ trong bao lâu, Cố Quân Lăng tự mình tắm rửa vô cùng sạch sẽ rồi đè Ngữ Kỳ vào tường phòng tắm hôn. Rất nhanh Cố Quân Lăng đã đóng gói Ngữ Kỳ đang mơ màng, ách, thật ra là dùng khăn tắm bọc lấy cô rồi ôm ra ngoài.
Bác sĩ Cố nhanh chóng bế Ngữ Kỳ đặt lên giường nhưng anh cũng không vội vàng ăn ngay, cẩn thận lau người cho cô sau đó xoay người đi đến tủ quần áo cầm ra một cái hộp lớn đặt lên tay Ngữ Kỳ.
Ngữ Kỳ nhìn chiếc hộp tinh tế trước mắt, nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”
Cố Quân Lăng mấp máy môi, hôn lên khóe mắt của Ngữ Kỳ, sau đó trả lời: “Lễ vật kết hôn, mở ra xem đi.”
Ngữ Kỳ xoay người hôn một cái lên cằm của Cố Quân Lăng, mở hộp ra.
Bên trong là một bộ quần áo màu đỏ.
Mặc dù Ngữ Kỳ thông minh nhanh nhạy đến đâu thì giờ đây cũng phát ngốc.
Cố Quân Lăng khẽ cười, từ phía sau ôm lấy người đang ngu ngơ trước mặt, cúi đầu nói khẽ vào tai cô: “Thích áo cưới này không?”
Bên tai Ngữ Kỳ toàn là hơi thở nóng rực của Cố Quân Lăng, khiến nhiệt độ trong người cô tăng lên. Cơ thể nhuộm một màu hồng nhạt, gương mặt lại đỏ bừng cùng màu với bộ áo cưới kia, nhìn rất đẹp mắt.
Hiển nhiên Cố Quân Lăng cũng cảm thấy được, ngón tay thon dài di động trên người Ngữ Kỳ, cẩn thận nhưng rất nhanh giúp Ngữ Kỳ mặc áo cưới.
Cố Quân Lăng lùi về sau vừa lòng nhìn ngắm tác phẩm của mình. Lúc này Ngữ Kỳ nghiêm chỉnh mặc áo cưới màu đỏ thẫm, toát lên một vẻ đẹp kiều mị. Khóe mắt Ngữ Kỳ đỏ lên rất dịu dàng, Cố Quân Lăng gần như phát điên, bởi cái gọi là muôn hoa khắp thế gian khoe sắc cũng không sánh bằng một người có sắc đẹp như hoa.
Cố Quân Lăng đột nhiên cúi người đẩy Ngữ Kỳ nằm lên chiếc giường mền mại, một mặt hôn lên xương quai xanh của Ngữ Kỳ một mặt nói.
“Anh… hối hận, thực sự… không nên đưa… bộ đồ này… ăn mặc như vậy …không tốt..”
Rất nhanh Cố Quân Lăng đã bù lại sự chán nản của anh, áo cưới trên người Ngữ Kỳ bằng một tốc độ cực kì nhanh trở lên lỏng lẻo.
Cố Quân Lăng cúi đầu hôn xương quai xanh rồi từ từ đi xuống dưới, rất nhanh đã đến hai ngọn núi, anh nặng nề mút từng chút một, để lại một dấu hôn đỏ thẫm, ngậm lấy một bên nhũ hoa, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm rồi bất chợt mút chặt. Cùng lúc đó hai tay anh không nhàn rỗi, tay trái lần vào trong vạt áo bắt lấy thỏ trắng Ngữ Kỳ kinh hoàng thở dồn dập, xoa lúc mạnh lúc nhẹ, nặn thành những hình dạng khác nhau, còn dùng ngón tay cái nhẹ nhàng đụng vào nhũ hoa đỏ thẫm. Tay phải vén áo cưới lên, xoa đôi chân trắng nõn thon dài của Ngữ Kỳ, da thịt bóng loáng tinh tế làm Cố Quân Lăng yêu thích không thể buông tay. Cảm xúc tốt đẹp trong lòng bàn tay khiến bàn tay anh dính chặt vào da thịt cô lưu luyến vuốt ve lên phía trên thăm dò.
Lúc Ngữ Kỳ bị anh xoa nắn, hai mắt ngập nước, đôi môi nhẹ nhàng vểnh lên, không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ khe khẽ thì ngón tay của Cố Quân Lăng rốt cuộc cũng mò tới hoa huyệt ướt át. Nhẹ nhàng đi vào, cảm xúc nhanh dồn dập cô không thể khống chế được, anh dùng sức hôn lên đôi môi kiều diễm, ướt át đỏ tươi.
Ngữ Kỳ phát ra những âm thanh ô ô từ trong cổ họng, một tay Cố Quân Lăng ở dịu dàng vuốt ve trên người cô, Ngữ Kỳ cảm thấy những nơi được Cố Quân Lăng mơn trớn bắt đầu tê dại. Cảm giác thoải mái khác thường tiến thẳng vào bộ não, làm cô không thể suy nghĩ. Trong khi đó tay kia của anh từ từ tiến vào trong hoa huyệt chật hẹp khám phá, trong hoa huyệt chảy ra nhiều chất dịch trợ giúp, rất nhanh có thể đút hai ngón tay vào.
Cố Quân Lăng nhẹ nhàng vuốt ve eo của cô, Ngữ Kỳ bị từng trận khoái cảm giày vò làm hai mắt đỏ lên. Cô không kiềm chế được co rúm người lại do sự tê dại và ngứa ngáy, lắc mông muốn tránh né.
Toàn thân Ngữ Kỳ trắng nõn dưới sắc đỏ của áo cưới và màu đen của ga giường, tạo ra sự đối lập rất lớn. Sự khác biệt của ba màu sắc này ở trên người Ngữ Kỳ tạo ra sự quyến rũ lạ thường. Mái tóc dài tán loạn, cả người Ngữ Kỳ nhẹ nhàng lắc vòng eo mảnh khảnh. Vào lúc cô khiêu vũ eo nhỏ tạo ra cảm giác vô cùng phong tình, vào lúc này cũng tỏa ra một cảm giác quyến rũ vô hạn, vô cùng dụ dỗ người khác.
Bị cô hấp dẫn lý trí, Cố Quân Lăng tan rã trong nháy mắt, không quan tâm sự phản kháng yếu ớt bằng cách khép hai chân lại của Ngữ Kỳ, anh tách hai chân cô ra. Thân dưới vô cùng cứng rắn nóng bỏng đặt vào hoa huyệt đã mở ra của cô. Dùng sự dịu dàng và sức mạnh từ trước đến nay chưa từng có từng bước thâm nhập vào hoa huyệt.
Cảm nhận được sự đau đớn ở thân dưới, hai tay Ngữ Kỳ cào lên vai Cố Quân Lăng, móng tay mượt mà được cắt ngắn bấm thật sâu vào bả vai anh, có hơi đau đớn nhưng rất nhanh cô không nhịn được bắt đầu rên rỉ.
Nghe thấy tiếng rên rỉ, tinh thần Cố Quân Lăng trở nên hăng hái tiến thẳng vào nơi sâu nhất thì ngừng lại. Chịu đựng dục vọng đang gào thét, yên lặng chờ Ngữ Kỳ thích ứng, anh cầm lấy một tay Ngữ Kỳ đặt trên vai mình, dọc theo cổ tay tinh tế hôn lên bàn tay rồi đến đầu ngón tay, ngậm lấy đầu ngón tay cắn nhẹ rồi mút vào. Ngữ Kỳ ngơ ngác nhìn anh, cảm thấy tình cảnh này vô cùng gợi tình, toàn thân không tự chủ được dần mềm nhũn.
Cố Quân Lăng cảm nhận được sự siết chặt, giữ nửa thân dưới đang nóng như lửa dũng mãnh tiến vào. Vách tường trong hoa huyệt tinh tế ấm áp nhẹ nhàng mấp máy, chỉ riêng điểm này khiến anh sắp mất đi khả năng khống chế, cố gắng đè ép khoái cảm đang chạy loạn trong cơ thể.
Cố Quân Lăng tách hai chân của Ngữ Kỳ ra đặt trên khuỷu tay mình, hai bàn tay nắm chặt lấy eo nhỏ của cô, dùng sức va chạm. Rất nhanh, hoa huyệt lúc đầu còn khô bây giờ trở nên trơn và ẩm ướt. Động tác Cố Quân Lăng càng dễ dàng, tốc độ và sự va chạm càng ngày càng tăng lên.
Tay Ngữ Kỳ túm chặt lấy tấm ga bên dưới, cúi đầu mị ý tràn lan, lời nói ra trở thành tiếng ngâm nga yêu kiều.
“A… Quân Lăng… a nhanh… quá a…”
Cố Quân Lăng nghiêng người về phía trước, cầm hai chân Ngữ Kỳ đẩy lên cao, Ngữ Kỳ thường xuyên luyện vũ đạo, cơ thể cực kỳ mềm dẻo nên động tác này rất dễ dàng. Cố Quân Lăng không ngừng di chuyển trên người cô, phì phò nói.
“Cô bé khẩu thị phi tâm (1), cái miệng này nói như vậy nhưng rõ ràng phía dưới không ngừng ra sức giữ lấy anh…”
(1): Nói một đằng nghĩ một nẻo
Kế tiếp Cố Quân Lăng càng ngày càng va mạnh vào tâm của hoa huyệt, Ngữ Kỳ không ngừng nhận được khoái cảm chỉ có thể bất lực suýt chút nữa hét lên. Âm thanh nhỏ nhẹ và mê người đan vào nhau tạo ra một bản nhạc khiêu gợi, cả hai người đều mê luyến đối phương.
Theo sau một tiếng khàn khàn nhẹ nhàng là âm thanh thét chói tai ngắn ngủi, căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ là trong không khí nồng đậm mùi vị kích tình không tiêu tan.
“Làm thêm một lần nữa được không?”
“Mệt mỏi quá rồi.”
“Thêm một lần nữa.”
“Ô ô… ưm…”
Không lâu sau, trong không khí lại một lần nữa vang lên những âm thanh kịch liệt, “Khoan đã, khoan đã.” Tiếng nước và tiếng va chạm loáng thoáng vang lên.
“Anh… A đã nói… Aha chỉ… ưm làm thêm… Một lần mà…”
“Ngữ Kỳ ngoan, lần cuối cùng.”
“Ô ô.. gạt người…ưm a”
Trong phòng cảnh xuân sắc kéo dài tới bình minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...