Mắt Tần Thời Nhạc nhìn thẳng, thẳng lưng ngồi trên ghế phụ, mặt không cảm xúc nhìn phía trước, nhìn như chuyên tâm nghiên túc, thật ra đang phát ngốc như đi vào cõi thần tiên, không biết nghĩ tới cái gì, lộ tai lộ ra càng ngày càng hồng.
Trong lòng Diệp Tư Niên cười ngã trái ngã phải, trên mặt lại giả bộ khẩn trương thấp thỏm, đôi ấy dùng sức nắm chặt tay lái, thanh âm mềm mại, "Anh, vừa rồi..... Anh..... Anh đừng nóng giận...."
Em cũng dám hôn anh!
Rốt cuộc hồi phục tinh thần lại, Tần Thời Nhạc mang theo lỗ tai ửng đỏ hung hăng trừng mắt nhìn cậu, giọng nói ác liệt chất vấn, "Tại sao lại ngăn cản anh!"
Tầm mắt tràn đầy thú vị nhẹ nhàng đảo qua vành tai ửng hồng ngượng ngùng chui ra từ tóc đen, Diệp Tư Niên mím môi, miễn cưỡng che giấu ý cười trong mắt, khẩn trương mà nhanh chóng nói, "Giám đốc Trần nếu muốn bản kế hoạch, vậy để anh ta lấy đi...."
"Đây là chủ ý ngu ngốc gì?! Em con thỏ ngốc này!" Tần Thời Nhạc khó nén tức giận đánh gãy lời cậu nói, mạnh mẽ quay đầu trừng mắt nhìn cậu, "Anh nhất định phải đánh chết tên khốn nạn kia!"
Diệp Tư Niên đột nhiên nhếch mày, nhưng bây giờ không phải là lúc rối rắm vấn đề xưng hô, vì thế đành phải tạm thời vứt ra sau đầu, bất đắc dĩ mà giải thích kế hoạch với anh.
Khai thác cảng Diêm Thành ở thành phố A chính là bàn đạp giúp Bùi thị tiến quân vào thị trường trong nước, lúc đó Bùi thị phải bỏ ra mấy chục tỉ mới có thể khai phá cảng Diêm Thành thành cảng quốc tế, nhưng thật ra lợi ích nó mang lại cho Bùi thị không lớn như người khác nghĩ, thậm chí trong quá trình khai phá còn bị cuốn vào án tham nhũng của chính phủ, vụ án liên lụy rất nhiều vị trí cấp cao trong nước. Sau khi sự kiện kia qua đi, tuy rằng cuối cùng cảng Diêm Thành vẫn bị khai thác rất khá, nhưng Bùi thị lại không có thanh danh tốt trong nước, coi đây là bàn đạp tìm kiếm ý tưởng một bước phát triển cũng không thể thực hiện được, nghiêm túc nói đến là mất nhiều hơn được.
Cảng Diêm Thành khai phá liên quan đến rất nhiều thế lực khắp nơi, nước bên trong quá sâu, căn bản không thích hợp với Bùi thị mới vừa đặt chân vào thị trường trong nước còn không có đứng vững, cho nên ngay từ đầu, Diệp Tư Niên liền không có tính toán trộn lẫn vào.
Vinh thị từ sớm đã đánh chủ ý lên Bùi thị, mà hiện tại nếu như để lộ thông tin tức Bùi thị muốn khai thác cảng Diêm Thành ra ngoài, đến lúc đó Vinh thị sẽ dùng tất cả khả năng để ngán chân, mà chỉ cần Vinh thị chui vào bẫy tập, cậu liền có thể nắm chắc hung hăng hố nó một phen!
Nghe kế hoạch Diệp Tư Niên, Trần Thời Nhạc nhịn không được trộm ngắm bờ môi đỏ khép khép mở mở, lại đột nhiên nhớ tới cảm giác tuyệt vời khi hai đôi môi chạm nhau, nhất thời lỗ tai lại đỏ lên, trong lòng khinh thường mà cảm thấy những âm mưu quỷ kế quanh co lòng vòng thật sự là không hợp với khí chất bản thân, vì thế nhéo nhéo vành tai nóng rực, dứt khoát nhường quyền khống chế thân thể.
Nhéo vành tai đỏ tươi ướt át, tiếp thu kí ức xong, đã chịu một đòn ngay tim, sự ưu nhã dịu dàng trên mặt Bùi Tu Viễn rốt cuộc nứt ra.
Diệp Tư Niên nhạy bén phát hiện người đàn ông bên cạnh biểu tình hoảng hốt một chút, trong lòng biết nhân cách phụ ngốc nghếch đến bây giờ mới phản ứng mà trốn về thân xác, ý cười nơi đánh mắt dày đặc thêm vài phần, không khỏi chờ mong mà quay mặt nhìn Bùi Tu Viễn, "Anh, anh cảm thấy kế hoạch của em như thế nào?"
Bùi Tu Viễn im lặng mà bình phục một chút tâm trạng bỗng nhiên bi thương trong lòng, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, thanh âm trầm thấp nói, "Này cũng xem như là một ý kiến hay."
"Thật sự? Vậy anh đồng ý?!" Diệp Tư Niên hơi hơi mở to hai mắt nhìn, như là vô cùng kích động cùng bị người thân tán thành.
"Đương nhiên, nhưng mà...." Bùi Tu Viễn đột nhiên nghiêng người kéo gần khoảng cách hai người, con ngươi đen nhánh lần đầu tiên ở trước mặt người khác rút đi thói quen ôn hòa ưu nhã, nhìn qua cực kỳ thâm thuý, anh gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt Diệp Tư Niên, thanh âm tràn ngập từ tính, "Nhưng mà, chúng ta có phải nên nói chuyện rõ ràng về nụ hôn lúc nãy hay không?"
Khoảng cách hai người càng ngày càng gần, gần đến mức chóp mũi chạm vào nhau, hô hấp giao hòa, Diệp Tư Niên lui cũng không thể lui có chút đoán không rõ anh muốn làm gì, đành phải hoảng loạn mà mở miệng giải thích, "Em là sợ anh rút dây động rừng! Không có ý khác!"
"Vậy sao?" Bùi Tu Viễn cọ cọ chóp mũi cậu, cảm giác ghen ghét trong lòng đối với một nhân cách khác của chính mình đến rất đột nhiên, nhịn không được giọng nói có chút nguy hiểm, "Không có ý khác!?"
"Đúng!" Diệp Tư Niên có chút chật vật mà duỗi tay chống bờ vai anh, muốn đẩy anh ra, nhưng hiện tại cậu là Bùi Tu Ninh, coi Bùi Tu Viễn như bóng ma trong cuộc đời, vì thế đôi tay chỉ nhẹ nhàng chống lên vai anh, dùng sức lực mạnh cũng không dám, nhìn qua giống như ý tưởng muốn cự còn nghênh.
Có trời mới biết hiện tại cậu muốn làm nhất chính là đá người này ra xa! Diệp Tư Niên hung hăng trợn trắng mắt dưới đáy lòng.
Bùi Tu Viễn đương nhiên biết em trai có thái độ thật cẩn thận đối với anh, lúc trước còn vô cùng buồn rầu đối với vấn đề này, nhưng hiện tại anh lại cảm thấy như vậy thật không tồi.
Chậm rãi gợi lên tươi cười tà khí rất không phù hợp với khí chất bình thường, Bùi Tu Viễn duỗi tay nắm tay Diệp Tư Niên đặt trên vai anh nói, "Em rất sợ anh?!"
Không, không....... Có!" Diệp Tư Niên vội vàng phủ nhận, hô hấp khẩn trương có chút hỗn loạn.
"Vậy là tốt rồi!" Một cái tay khác Bùi Tu Viễn nhẹ nhàng xoa cổ thanh niên, năm ngón tay thon dài hữu lực đàn vào tóc cậu, nhẹ nhàng xoa nắn, cảm nhận được thanh niên cứng đờ, ý cười bên môi anh càng thêm rõ ràng, cầm lòng không được mà khẽ nâng cằm nhẹ nhàng hôn xuống bờ môi đỏ vì khẩn trương mà mím chặt.
"!!!!!!" Diệp Tư Niên đột nhiên mở to hai má ta nhìn, sửng sốt một chớp mắt liền lui ra sau.
"Đừng nhúc nhích." Bàn tay Bùi Tu Viễn dùng sức, đè lại đầu cậu muốn ngửa ra sau, môi mỏng vẫn dán sát môi cậu như cũ, lời nói hàm hồ có chút không rõ, "Anh thật thích em, không cần từ chối anh."
Ngón áp út đột nhiên nóng lên, trong lòng Diệp Tư Niên nhảy dựng, động tác giãy giụa đột nhiên dừng lại, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện suy đoán khó có thể tin tưởng.
Ý tưởng này xuất hiện đột nhiên mà lại thuận lý thành chương, giống như vốn dĩ bí mật vẫn ở chỗ đó chờ cậu phát hiện ra, khiến cậu cảm thấy không thể tưởng tượng, rồi lại nhịn không được tin tưởng theo bản năng.
"Đây là cái gì?" Nhận thấy được người trước mặt thất thần, Bùi Tu Viễn vừa định xoa bóp tay gọi cậu hoàn hồn, ngón tay lại đột nhiên sờ trúng đồ vật có tính chất cứng rắn.
Kinh ngạc mà chớp chớp mắt, cho dù là Diệp Tư Niên sớm đã hình thành thói quen các loại cốt truyện ngoài dự đoán, lúc này cũng không nhịn được tâm trạng thấp thỏm, thật cẩn thận mà nhìn người đàn ông đối diện nhíu mày nhìn chằm chằm ngón áp út cậu, Diệp Tư Niên vừa vui vẻ vừa sợ hãi bản thân chỉ sinh ra ảo giác, chần chờ mở miệng hỏi, "Anh.... Nhận biết cái này?"
"Giống như đã gặp qua ở chỗ nào, nhưng mà giống như không có hoa văn." Bùi Tu Viễn nhíu mày vuốt ve lá cây tinh xảo trên chiếc nhẫn, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác quen thuộc lại thân cận, anh nỗ lực suy nghĩ một chút, qua lúc lâu mới có chút thất vọng mà lắc đầu, "Đáng tiếc anh không nhớ rõ."
Mũi Diệp Tư Niên đau xót, hốc mắt dần dần đỏ, cậu cười cười lắc đầu tỏ vẻ không sao, ánh mắt dịu dàng hoài niệm nhìn người đàn ông trước mặt.
Chỉ có chính cậu biết, lúc rời đi thế giới kia cậu có bao nhiêu không tha, mà hiện tại, người yêu của cậu thế nhưng đuổi tới đây?
Bùi Tu Viễn nhìn thanh niên trước mặt cười cười liền khóc, chỉ cảm thấy tình cảm trầm trọng trong mắt cậu khiến anh đau lòng đến hít thở không thông, đem người kéo vào lòng.
Nước mắt nóng rực của người trong lồng ngực thật mau làm áo sơ mi ướt sũng, như là dừng trên đầu quả tim anh, đau lòng đến không thể tự kiềm chế.
Bùi Tu Viễn nhẹ nhàng đặt nụ hôn xuống đỉnh đầu người yêu, trong lòng chưa bao giờ thỏa mãn như vậy, như là rốt cuộc cũng tìm được vật quan trọng mà anh luôn thiếu hụt.
——————————
Sáng sớm hôm sau, Tần Thời Nhạc mở mắt ra lại khép lại, lười biếng mà tiếp nhận ký ức của tên dối trá kia.
Đột nhiên, hai mắt anh mở to, hô hấp dồn dập, không thể tin tưởng mà nhớ ký ức tối hôm qua.
Bọn họ cự nhiên hôn môi hôn môi!!!!! Còn ôm nhau!!!!! Còn nói cùng nhau về nước hố người khác!!!!
Quả thật là cấu kết với nhau làm việc xấu!!!
Đột nhiên xoay người ngồi dậy, Tần Thời Nhạc càng nghĩ càng giận, quả thật ghen ghét đến nổi cơn điên!
Không hề kiềm chế suy nghĩ của bản thân, Tần Thời Nhạc hung hăng đá văng cửa phòng Diệp Tư Niên, con mắt đỏ lên đi nhanh tới trước giường.
Tìm được người yêu tâm tình Diệp Tư Niên rất kích động, cho đến đêm khuya mới ngủ, ngay cả âm thanh cửa bị đá văng cũng không bị đánh thức, bên môi ngậm nụ cười dịu dàng ngọt ngào, hiển nhiên đang mơ mộng đẹp.
Tần Thời Nhạc táo bạo cốc chăn lên, đột nhiên trèo lên giường, ngăn chặn con thỏ béo rốt cuộc tỉnh dậy!
"Làm sao vậy?" Diệp Tư Niên còn chưa tỉnh ngủ, có chút ngốc mà nhìn người yêu tràn ngập lửa giận mà hai mắt đỏ lên.
Làm sao vậy?! Em còn hỏi anh làm sao vậy?!
"Em con thỏ ngốc này!" Tần Thời Nhạc hận không thể cắn chết con thỏ béo này, nghĩ đến liền làm, đầu óc anh nóng lên, đột nhiên cúi đầu lấp kín miệng cậu.
"!!!!" Môi dưới bị hàm răng cắn sinh đau, Diệp Tư Niên rốt cuộc tỉnh táo lại, ý thức được đang xảy ra chuyện gì rốt cuộc cũng giãy giụa, một bên trốn một bên quát, "Bùi Tu Viễn!!"
Em! Còn! Dám! Gọi! Bùi! Tu! Viễn!!!!
Tần Thời Nhạc tức giận đôi mắt đều đỏ, hung hăng đề chặt con thỏ béo không ngừng giãy giụa, không chút nghĩ ngợi mà quát, "Lăn mẹ nói Bùi Tu Viễn! Nhìn kỹ! Anh là Tần Thời Nhạc!!!!"
Dứt lời, thừa dịp con thỏ béo bị kinh ngạc đến ngây ngừa mà ngừng giãy giụa, trên tay Tần Thời Nhạc dùng sức, hung hăng xé rách áo ngủ con thỏ béo.
Tần..... Tần Thời Nhạc?
Diệp Tư Niên hoàn toàn sợ ngây người, chờ cậu phục hồi tinh thần lại, liền thấy người đàn ông gặm loạn một hồi trên người cậu xấu hổ mà dừng động tác.
Diệp Tư Niên quả thật không biết nên bày biểu tình gì, cậu chần chừ động đậy cơ thể, vừa định hỏi cái tên này là chuyện như thế nào, liền thấy người đàn ông vốn dĩ cường thế táo bạo đến không được đột nhiên nhảy dựng lên, sắc mặt đỏ bừng mà trừng mắt nhìn nửa người dưới nhô lên rõ ràng, tức muốn hộc máu mà quát, "Em chờ đó cho anh!"
Tống xong lại giống như bị lửa đốt mà chạy nhanh ra ngoài.
"............"
Chờ, chờ?! Dưới tình huống như vậy, chờ??
Vẻ mặt Diệp Tư Niên quái dị mà nâng cả người tràn đầy dấu vết ngồi dậy, một bên vô thức xoay tròn chiếc nhẫn một bên nhớ lại vẻ mặt người nọ xấu hổ đến sắp khóc ra ngoài.
Nên không phải là..... Không thể nào?
Nghĩ đến nhân cách phụ tính cách thường ngày vừa chọc liền chạy một chọc liền mặt đỏ tai hồng, Diệp Tư Niên đơ một chút, cảm thấy bản thân như vậy mà đoán trúng rồi.
Một cỗ cảm xúc vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười cuồn cuộn trong lòng, Diệp Tư Niên dở khóc dở cười mà lắc đầu.
Nhưng mà anh nói anh là Tần Thời Nhạc, chẳng lẽ.....
Chẳng lẽ lão Tần đi theo cậu đến thế giới này sau đó tách ra hai nhân cách?
Thật sầu người......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...