Nếu muốn hỏi vì sao lúc trước Lăng Ảnh Liệt lại ấn tượng với Âu Dương Thiên Nhiên, vậy chỉ có thể nói là rất đặc biệt.
Đặc biệt như thế nào à?
Đầu tiên, Âu Dương Thiên Nhiên và anh có vài phần tương tự.
Luận vẻ ngoài, một người thuộc loại hình tuấn mỹ, một người thuộc loại hình lạnh lùng, thật ra cả hai đều không khác nhau mấy, chẳng qua là một người không lạnh lùng như bề ngoài và một người lạnh lùng hơn mà thôi.
Luận khí chất, cả hai càng giống nhau, chẳng qua Lăng Ảnh Liệt nhiều thêm vài phần khí khách, còn Âu Dương Thiên Nhiên nhiều thêm vài phần lười nhác.
Luận tính cách, hai người có thể nói là vô cùng phù hợp, bọn họ đều là loại người thích ra tay phía sau hơn, tuyệt đối sẽ không lộ ra ánh sáng.
Ngoài ra, bọn họ cũng là người vô cùng ích kỷ, nếu vẫn chưa xác định rõ đối phương có thể trở thành bạn đời của mình hay không, bọn họ tuyệt đối sẽ không giao chân tâm ra.
Cho nên, cả hai đều là loại người ích kỷ nhưng vô cùng bình tĩnh.
Còn nói đến gia thế, gia tộc Âu Dương mặc dù không lớn bằng Lăng gia, nhưng lại không hề thua kém Lăng gia.
Thậm chí, nếu so sánh từng phương diện, tập đoàn Âu Dương còn có ảnh hưởng ở Hoa Quốc hơn cả Lăng gia.
Dù sao thì sản nghiệp của Lăng gia phần lớn đều nằm ở nước ngoài.
Cuối cùng, hứng thú của hai người đều nằm ở nghề diễn viên, đều thích diễn xuất, đều có dự định phát triển lâu dài trong giới giải trí.
Sở thích giống nhau, mà hai người cũng yêu thích lẫn nhau, đây là may mắn cỡ nào cơ chứ?
Đối với Lăng Ảnh Liệt, không có ai thích hợp với anh hơn Âu Dương Thiên Nhiên cả.
Một người phù hợp, hơn nữa bản thân còn có tình cảm, kỹ năng diễn xuất vượt trội, có thể bên nhau cả đời, đây là ấn tượng của Lăng Ảnh Liệt về Âu Dương Thiên Nhiên.
Có điều, sau lần thử kính hôm nay, Lăng Ảnh Liệt đã thay đổi suy nghĩ của mình.
Thì ra, Âu Dương Thiên Nhiên còn có thể khiến người khác kinh diễm đến vậy, cũng có thể câu hồn phách đến như thế.
Một người đàn ông, không ngờ lại có thể yêu mị và quyến rũ hơn cả nữ giới.
Nếu không phải biết rõ trên thế giới này không tồn tại yêu ma quỷ quái, có lẽ Lăng Ảnh Liệt đã thực sự cho rằng Âu Dương Thiên Nhiên chính là Hồ Cơ chuyển kiếp.
Không thấy tất cả mọi người đều bị mê hoặc hay sao? Không thấy tất cả mọi người đều không nói nên lời nữa sao?
Cuối cùng, dường như tất cả mọi người đều trở nên ăn ý, sau khi Triệu Tuyên phản ứng lại kịp, vẻ mặt xám như tro tàn.
Ban đầu hắn còn cho rằng bản thân đã ăn chắc, hiện tại lại thất bại, hơn nữa còn bại dưới tay một người hắn luôn khinh thường.
Đây thực sự là một đả kích rất lớn.
Hạ Tuấn Quân ở bên ngoài chờ không hay biết gì cả, chỉ biết bản thân đã đợi khoảng một tiếng rồi, những diễn viên ra trước đều là vẻ mặt xám như tro tàn, giống như vô cùng tuyệt vọng tới nơi.
Lăng ảnh đế đáng sợ đến vậy sao? Không biết là gặp phải thử thách gì, mà lại khiến những diễn viên tên tuổi đó chịu đả kích lớn đến như vậy.
Hạ Tuấn Quân không hề biết bản thân đã đoán trúng một phần, Lăng Ảnh Liệt thực sự đã ra một thử thách rất biến thái, nhưng người đã khiến bọn họ chịu đả kích chính là Âu Dương Thiên Nhiên.
Thực lực của cậu quá cường đại, khiến cho những diễn viên đó chỉ cần nhìn qua một cái đã biết bản thân thua thảm hại, lòng tự tin bị dập tắt không còn một mảnh.
Ban đầu bọn họ đều cho rằng kỹ thuật diễn của bản thân đã đủ lợi hại, nhưng khi nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên biểu diễn, mới nhận ra thứ mà mình đã thể hiện trước đó đều là chó má mà thôi.
Đây thực sự quá đả kích người khác rồi.
Hạ Tuấn Quân không thấy thiếu gia nhà mình bước ra lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn đi, Nhị thiếu nhà hắn đã được chọn rồi đó.
Được rồi, hắn thừa nhận bản thân không đủ tin tưởng vào Nhị thiếu, không phải là do hắn không biết mà là hắn quá rõ ràng trong lòng.
Cho dù quan hệ giữa Nhị thiếu nhà hắn và Lăng ảnh đế có vẻ không tầm thường, lấy tính cách của Lăng ảnh đế, nhất định sẽ không lấy việc công làm việc tư, hiện tại xem ra Nhị thiếu nhà hắn dựa vào thực lực chân chính để lấy được nhân vật.
Âu Dương Thiên Nhiên là người đi ra cuối cùng, theo sau cậu còn có Lăng Ảnh Liệt.
"Em đi trước, lát nữa còn phải xem phim nữa."
Âu Dương Thiên Nhiên đầy ẩn ý mà chào tạm biệt Lăng Ảnh Liệt, sau đó rời đi cùng Hạ Tuấn Quân vẫn còn đang không hiểu chuyện gì.
Phó đạo diễn đi phía sau Lăng Ảnh Liệt nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên đã rời đi, lập tức đầy nịnh nọt nói với Lăng Ảnh Liệt.
"Boss, nếu diễn viên đều đã sắp xếp xong, vậy tôi chuẩn bị cho việc bấm máy đây."
Phó đạo diễn thật ra là một đạo diễn tuyến một của công ty giải trí Đế Vương, hắn làm ở Đế Vương đã rất nhiều năm, cho nên đối với những việc xảy ra ở Đế Vương, hắn có thể nói biết rõ hơn người khác nhiều, chẳng hạn như chuyện Lăng Ảnh Liệt mới chân chính là người đứng đầu phía sau của Đế Vương.
Chẳng qua anh không muốn để người khác nhận ra việc này, cho nên mới ngụy trang trước mặt người khác mà thôi.
Nếu không, dựa vào địa vị đạo diễn tuyến một trong giới giải trí như hắn, cho dù Lăng Ảnh Liệt có là ảnh đế quốc tế, cũng không thể nào khiến hắn chịu đảm nhận vai trò phó đạo diễn cho một bộ phim truyền hình.
"Khoan đã...."
Thấy phó đạo diễn chuẩn bị rời đi, Lăng Ảnh Liệt liền kêu hắn lại.
Phó đạo diễn lập tức cung kính hỏi.
"Boss còn có phân phó gì sao?"
"Việc của anh tối tay sẽ được chuyển giao cho người khác."
Lăng Ảnh Liệt lạnh lùng nói.
Phó đạo diễn mở to hai mắt nhìn.
"Boss, tại sao lại như thế?"
Lăng Ảnh Liệt không để ý đến hắn, trực tiếp lướt qua người hắn.
Phạm Hợp ở phía sau đẩy đẩy mắt kính gọng vàng trên mũi, giọng nói mang theo chút khinh thường.
"Ngu ngốc! Ông thật sự cho rằng boss không hề biết gì sao? Có được không ít chỗ tốt rồi nhỉ? Tốt nhất ông nên cẩn thận ngẫm lại làm thế nào để bản thân sẽ không trở thành đạo diễn về hưu sớm nhất trong giới đi."
Nói xong, Phạm Hợp liền đuổi theo Lăng Ảnh Liệt, để lại phó đạo diễn chết trân tại chỗ, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.
Sao có thể được? Boss đã biết tất cả mọi chuyện rồi? Nghe ý tứ của Phạm Hợp, có vẻ boss muốn tống hắn khỏi giới giải trí sao? Không được! Tuyệt đối không được! Vất vả lắm hắn mới có được thành tựu như ngày hôm nay, không thể cứ như thế vuột mất được.
---ONLY ON WATTPAD YUTUYTIEN
Ở một bên khác, Âu Dương Thiên Nhiên đi theo Hạ Tuấn Quân đến bãi đỗ xe, lúc Hạ Tuấn Quân còn đang thắc mắc tại sao Nhị thiếu lại không lên xe, liền thấy được Lăng Ảnh Liệt và Phạm Hợp từ xa đi đến.
Mãi cho đến khi chiếc xe đã khuất dạng, Hạ Tuấn Quân vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, trừng lớn hai mắt lắp bắp hỏi Phạm Hợp bên cạnh.
"Đây...đây....đây là chuyện gì vậy?"
"Là chuyện mà em đang thấy đó."
Phạm Hợp nhún nhún vai.
"Anh nói này em trai, sao em vẫn ngây thơ như vậy chứ? Thái độ của boss nhà anh rõ ràng đến như vậy rồi, không lẽ đến giờ em vẫn chưa nhận ra luôn?"
"Không thể nào! Nhị thiếu và....!Không thể nào...."
Hạ Tuấn Quân ngơ ngác lẩm bẩm, bộ dáng có lẽ không thể nào tin được, làm sao có thể xảy ra chuyện này được.
Có điều, mắt của hắn làm sao lừa hắn được, mà Phạm Hợp cũng không có lí do gì để lừa hắn.
Nếu chuyện này là sự thật, vậy Âu Dương gia nhất định sẽ bùng nổ mất.
Chủ tịch mà nghe được tin này, chắc hẳn sẽ cầm dao đến chém Lăng Ảnh Liệt.
"Được rồi được rồi, chuyện của hai người họ, chúng ta đâu quản được.
Đi nào, em trai đáng yêu của anh, anh trai dẫn em đi ăn một bữa thật lớn."
Phạm Hợp kéo theo Hạ Tuấn Quân vẫn còn đang khiếp sợ lên chiếc xe bảo mẫu của Âu Dương Thiên Nhiên.
- --ONLY ON WATTPAD
Chiếc xe hơi màu đen chạy giữa đường lớn, bên ngoài cửa sổ, xe đến xe đi tấp nập, Âu Dương Thiên Nhiên ngồi ở phía sau móc ra hai tấm vé xem phim huơ huơ với Lăng Ảnh Liệt.
"Bổn thiếu gia mời anh đi xem phim, có đi không nào?"
"Đương nhiên đi."
Sau khi nhìn thấy hai tấm vé xem phim trên tay cậu, Lăng Ảnh Liệt nhợt nhạt nở nụ cười, hỏi.
"Vũ đạo hôm nay, em đã luyện trước rồi à?"
"Đương nhiên, em sẽ không ra trận khi chưa có chuẩn bị."
Ánh mắt Âu Dương Thiên Nhiên nhiều thêm vài phần đắc ý.
Chuyện nhỏ, đừng tưởng rằng thử thách biến thái đó có thể làm khó được cậu nha.
"Thế nào, có đẹp không?"
Đôi mắt hẹp dài của Âu Dương Thiên Nhiên khẽ híp lại, khóe miệng câu lên trên, lập tức lộ ra vẻ yêu mị trời sinh.
Đầu lưỡi hồng nhạt nhẹ nhàng lướt qua đôi môi đỏ thắm mê người, Lăng Ảnh Liệt lập tức sáp đến.
Lăng Ảnh Liệt không nói gì, sau khi liếc mắt sang vị tài xế ý bảo hạ màn chắn xuống, kế tiếp mới nhanh chóng kéo Âu Dương Thiên Nhiên vào người, ôm chặt lấy cậu, lập tức hôn lên đôi môi nhìn qua vô cùng mê người kia.
Môi của Âu Dương Thiên Nhiên có màu hồng phấn tự nhiên, cho dù lúc trang điểm không son môi, nhìn qua vẫn rất tự nhiên.
Hiện tại, trong mắt Lăng Ảnh Liệt, đôi môi của Âu Dương Thiên Nhiên như là một chiếc bánh kem tỏa ra hương thơm ngọt ngào, anh chỉ hận không thể một ngụm nuốt Âu Dương Thiên Nhiên vào bụng.
Cho nên anh hôn vô cùng nóng nảy, cũng mang theo nét bá đạo không ai sánh nổi.
Lúc đang thử kính, Lăng Ảnh Liệt đã muốn làm như thế, khoảnh khắc đó Âu Dương Thiên Nhiên cứ như là một con hồ ly tinh thực thụ.
Lăng Ảnh Liệt chỉ hận lúc đó không thể lập tức ôm Âu Dương Thiên Nhiên vào ngực.
Trong tất cả mọi người chỉ có anh mới biết được, eo của Âu Dương Thiên Nhiên có bao nhiêu mềm mại, không chỉ như thế, mà còn vô cùng mẫn cảm.
Giống như hiện tại, ngay khi Âu Dương Thiên Nhiên bị hôn đến nỗi không thể hô hấp, chuẩn bị giơ lên nắm tay nhỏ, liền bị Lăng Ảnh Liệt nhẹ nhàng nhấn lên eo cậu một cái, lập tức Âu Dương Thiên Nhiên chỉ có thể mềm nhũn ngã vào người anh.
Cuối cùng khi Lăng Ảnh Liệt buông Âu Dương Thiên Nhiên ra, Âu Dương Thiên Nhiên đã thở hồng hộc, trong mắt là hơi nước chưa tan đi, không mang theo nét giả vờ, chỉ có duy nhất dụ hoặc tự nhiên.
Lăng Ảnh Liệt đối với thành quả của mình vô cùng vừa lòng, cho nên lại nhịn không được hôn lên môi Âu Dương Thiên Nhiên thêm cái nữa.
"Lăng Ảnh Liệt, anh phát tình cái gì vậy...."
Âu Dương Thiên Nhiên dùng sức đẩy Lăng Ảnh Liệt ra, nhưng không gian bên trong xe vốn dĩ không lớn, cho dù Âu Dương Thiên Nhiên có dùng bao nhiêu sức lực, cũng không thể đẩy Lăng Ảnh Liệt ra quá xa.
Nhìn hai mày của Âu Dương Thiên Nhiên đã nhíu chặt, hai mắt mở to, có vẻ sắp sửa bùng nổ tới nơi, cực kỳ giống với một con quàng thượng bị chủ nhân chọc đến nỗi sinh khí.
Đột nhiên anh lại có cảm giác, khi dễ Âu Dương Thiên Nhiên là một chuyện rất thú vị.
Lăng Ảnh Liệt bật cười, hơn nữa còn cười đến vô cùng vui vẻ, gương mặt vốn dĩ vẫn luôn lạnh lẽo như tảng băng trôi dường như được hòa tan, mang theo ánh dương ấm áp.
Chỉ trong nháy mắt đó, Âu Dương Thiên Nhiên đã bị trúng một mũi tên.
Tài xế ngồi ở phía trước không hề nghe được đằng sau đang nói cái gì, cũng không nhìn thấy chuyện diễn ra ở phía sau.
Đâu còn cách nào, hiệu quả cách âm quá tốt.
Tên này quá đẹp trai rồi! Bậy bậy bậy, Âu Dương Thiên Nhiên, mày đang nghĩ cái gì vậy? Âu Dương Thiên Nhiên vội vã nhéo đùi mình một cái, để bản thân thoát khỏi sắc đẹp của Lăng Ảnh Liệt, sau đó khoanh hai tay trước ngực, vô cùng hung ác trừng mắt nhìn Lăng Ảnh Liệt.
"Anh phát điên cái gì vậy? Mắng anh mà anh còn cười? Hôm nay anh chưa uống thuốc à?"
Ban đầu Âu Dương Thiên Nhiên còn nghĩ sẽ chặn họng được Lăng Ảnh Liệt, không ngờ rằng, gia hỏa này cư nhiên lại thật sự mỉm cười gật đầu.
"Đúng vậy, hôm nay anh vẫn chưa uống thuốc."
Âu Dương Thiên Nhiên đầu đầy hắc tuyến:"......"
"Không lẽ anh đã bị thứ gì không sạch sẽ bám vào người rồi?"
Hôm nay gia hỏa này chẳng những bỏ xuống cao lãnh thường ngày, cười đến vô cùng vui vẻ, mà còn biết đùa giỡn cậu.
Được rồi, mặc dù trước đây Lăng Ảnh Liệt chưa từng trêu chọc cậu, nhưng đều là vì muốn giữ hình tượng cao lãnh thôi, chứ không phải là bộ dáng có chút vô lại như thế này.
Ban đầu Âu Dương Thiên Nhiên còn nghĩ sẽ chủ động đùa giỡn Lăng Ảnh Liệt một chút, không ngờ lại bị anh đùa giỡn ngược lại.
Tâm tình nháy mắt trở nên buồn bực.
Lăng Ảnh Liệt chỉ cười cười không nói, nhìn đến nỗi Âu Dương Thiên Nhiên càng thêm không tự nhiên.
Không biết có phải gia hỏa này thật sự vẫn chưa uống thuốc hay không, hoặc là đã uống lộn thuốc rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...