Hệ Thống Nam Thần Giới Giải Trí


Edit: YuTuyTien
là bộ phim đầu tiên mà Lăng Ảnh Liệt làm đạo diễn, cho nên anh rất coi trọng nó.

Cho dù chỉ là một nhân vật phụ nhỏ bé, nhưng nếu có mặt trong cảnh quay quan trọng, anh nhất định phải tự mình xem qua mới có thể đưa ra quyết định.

Cho nên mỗi một người đến thử kính lần này, mỗi một nhân vật họ diễn, nhất thiết phải có được sự chấp nhận của Lăng Ảnh Liệt.
Nhân vật mà lần này Sở Sở đến thử kính là một đại tiểu thư của phủ tướng quân, có thể nói là một nữ phụ số 3.

Có không ít nữ diễn viên đến thử kính nhân vật này, trong đó còn có một người đứng đầu trong danh sách tuyến hai.

Cho nên cơ hội của Sở Sở thật ra không cao.
Quả nhiên lúc Sở Sở bước ra, gương mặt khá uể oải, vừa nhìn liền biết không được chọn rồi.
"Nhị thiếu, em không được chọn."
Sở Sở ủ rũ cụp đuôi, đột nhiên nhớ đến cái gì, lập tức trở nên hớn hở.
"Có điều, lần này được đứng gần Lăng ảnh đế như vậy em đã rất mỹ mãn rồi.

Nhưng mà nhân vật này em không thể cạnh tranh nổi, chỉ bị một ánh mắt của Lăng ảnh đế liếc qua em đã suýt chút nữa ngã xuống đất rồi."
Nhìn Sở Sở xoa xoa gáy, cười đến vô cùng thiên chân, Âu Dương Thiên Nhiên nhịn không được nói.
"Em rất giỏi."
Nghe được lời khen từ thần tượng của mình, Sở Sở lập tức vui vẻ.
"Ha ha, có thể được anh khen ngợi, em thật sự rất vui mừng.

Thật ra lúc nãy em cũng không ôm hy vọng quá lớn, có thể nhận được cơ hội thử kính lần này đã vô cùng tốt rồi.

Dù sao thì em so với những người khác, kỹ thuật diễn kém rất xa."
Nhớ đến những biểu hiện xuất sắc của mấy nữ diễn viên khi nãy lúc thử kính, Sở Sở hoàn toàn bái phục, bản thân cô thật sự kém xa bọn họ.
Âu Dương Thiên Nhiên có chút suy tư nhìn Sở Sở.

Thật ra lợi hại không phải là những nữ diễn viên đó, mà là Lăng Ảnh Liệt.


Người khác thử kính là gọi từng người từng người diễn viên đi vào.

Còn Lăng Ảnh Liệt thử kính lại kêu tất cả diễn viên muốn nhận nhân vật đó cùng bước vào một lúc.

Sau đó lại để những diễn viên này thể hiện trước mặt mọi người, cứ như vậy, chẳng những có thể ngăn chặn những sự việc như thiên vị hoặc lừa dối xảy ra, quan trọng hơn nữa là có thể khiến những viên đó biết bản thân đã thua ở điểm nào.
Một chiêu này rất lợi hại!
Sau khi trò chuyện thêm vài câu với Âu Dương Thiên Nhiên, Sở Sở liền rời đi, cô vẫn còn một quảng cáo phải quay.

Âu Dương Thiên Nhiên nhìn Lương Kiến Văn và những người khác cùng bước vào bên trong, quay sang hỏi Hạ Tuấn Quân.
"Anh cảm thấy anh ấy có bao nhiêu cơ hội?"
"50/50."
Hạ Tuấn Quân nhớ đến hai diễn viên tuyến một cùng đi vào một lượt với Lương Kiến Văn, kỹ thuật diễn của bọn họ đều rất tốt.

Thật ra điều mà Hạ Tuấn Quân lo lắng hiện tại chính là Âu Dương Thiên Nhiên, ban đầu hắn sợ Âu Dương Thiên Nhiên sẽ được chọn vào vai Hồ Cơ, nhưng hiện tại nhìn nhìn Triệu Tuyên và mấy diễn viên tuyến một đứng cách đây không xa muốn cạnh tranh vai Hồ Cơ với Âu Dương Thiên Nhiên, Hạ Tuấn Quân chỉ sợ Âu Dương Thiên Nhiên không được chọn.
Cảm nhận được tâm tư của Hạ Tuấn Quân không đặt lên vấn đề này, Âu Dương Thiên Nhiên vỗ vỗ bả vai của hắn, cười cười nói.
"Nếu tôi nói, nhân vật này, Lương Kiến Văn nhất định sẽ lấy được thì sao?"
Hạ Tuấn Quân sửng sốt.
"Nhị thiếu tin tưởng Lương Kiến Văn đến vậy sao?"
"Không."
Âu Dương Thiên Nhiên lắc đầu.
"Tôi tin vào kỹ thuật diễn của anh ấy."
Quả nhiên, khi bọn họ trở ra ngoài, liền thấy được gương mặt vui mừng của Lương Kiến Văn.

Lương Kiến Văn chào hỏi Âu Dương Thiên Nhiên vài câu, sau đó rời đi.
Tiếp theo là một số nhân vật khác, còn vai Hồ Cơ được xếp ở vị trí cuối cùng.

Đợi đến khi tới lượt Âu Dương Thiên Nhiên thử kính, đã là chuyện rất lâu sau đó rồi.
- --ONLY ON WATTPAD YUTUYTIEN
Cùng thử kính với Âu Dương Thiên Nhiên có bốn diễn viên tuyến một và một diễn viên tuyến hai.


Tính thêm cả Âu Dương Thiên Nhiên tổng cộng có bảy người thử kính, đều là những người thuộc về loại hình mỹ lệ.

Mà người có dáng vẻ tốt nhất đương nhiên là Âu Dương Thiên Nhiên, tiếp theo chính là Triệu Tuyên.
Nơi thử kính có không gian rất lớn, cho dù có chứa đến một trăm người cũng hoàn toàn không phải là vấn đề.

Lúc bước vào trong, ánh mắt đầu tiên chạm đến đương nhiên là Lăng Ảnh Liệt vẻ mặt lãnh đạm, ngồi ở giữa phòng, tiếp theo chính là Phạm Hợp đứng phía sau Lăng Ảnh Liệt.
Nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên bước vào, ánh mắt Lăng Ảnh Liệt có chút sáng lên.

Hai người hơi hơi liếc nhìn nhau, sau đó lập tức dời tầm mắt, làm bộ không hề quen biết nhau.
Ngoại trừ Lăng Ảnh Liệt, vẫn còn một người khác, người đó chính là phó đạo diễn, mà hắn cũng là người trong công ty giải trí Đế Vương.

Chẳng qua Âu Dương Thiên Nhiên tinh ý nhìn thấy được tầm mắt của phó đạo diễn dường như từ đầu đã đặt lên người đi phía sau cậu, Triệu Tuyên.
Nhớ đến việc vị đạo diễn này là người của công ty giải trí Đế Vương, mà Triệu Tuyên cũng là nghệ sĩ ở đó, hơn nữa Lăng Ảnh Liệt còn là ảnh đế đứng đầu trong Đế Vương, bên ngoài nhìn vào, liền cảm thấy tỉ lệ Triệu Tuyên được chọn cao hơn những người khác rất nhiều, dù sao thì cùng là người trong một công ty.

Nhưng lần này là thử kính công bằng, cho nên Triệu Tuyên nhất thiết phải thử kính cùng với những diễn viên khác.

Chẳng qua, nếu muốn nói bọn họ không hề có giao dịch bí ẩn linh tinh nào trước đó, thật sự sẽ không có ai tin tưởng.
Quả nhiên, phó đạo diễn ngồi bên cạnh Lăng Ảnh Liệt nhìn như đang tùy tiện lấy một tờ kịch bản trên bàn đưa qua, nói với mọi người.
"Mọi người hãy diễn thử cảnh này, cho mọi người thời gian năm phút để đọc lời thoại và cốt truyện."
Lúc mọi người nhìn thấy cảnh mà phó đạo diễn yêu cầu, nhịn không được đều lộ ra sắc mặt quái dị.

Chỉ một cảnh quay nhưng lại có một trang lời kịch, với mỗi năm phút đồng hồ làm sao bọn họ có thể thuộc toàn bộ được? Cho dù trước khi đến đây bọn họ đã xem qua kịch bản, có chút ấn tượng, nhưng đương nhiên không có khả năng chỉ trong một thời gian ngắn học thuộc hết tất cả.
Âu Dương Thiên Nhiên liếc mắt nhìn sơ qua, không tỏ ý kiến gì, sắc mặt bình tĩnh.

Cậu chính là một người có được bàn tay vàng đã gặp qua sẽ không quên, cho dù có bao nhiêu lời kịch đi nữa, cậu chỉ cần xem một lần đã có thể ghi nhớ, cho nên việc này với cậu mà nói không hề khó.

Ngược lại, đối với những người khác, cửa ải đầu tiên này, có khả năng sẽ có người bị loại.

Âu Dương Thiên Nhiên trong lúc vô tình liếc mắt nhìn Triệu Tuyên một cái, thấy được ý cười rõ ràng trong ánh mắt của hắn, bộ dáng đã biết trước rồi, dường như từ đầu đã đoán được phó đạo diễn sẽ yêu cầu cảnh này.

Cậu không tin Lăng Ảnh Liệt không phát hiện chuyện này.

Âu Dương Thiên Nhiên lén lút đưa cho Lăng Ảnh Liệt ánh mắt đầy thâm ý, Lăng Ảnh Liệt nhìn thấy được, biểu tình không hề thay đổi, có điều ngón tay đang để trên bàn không tự giác nhịp nhịp vài cái.

Ánh mắt Âu Dương Thiên Nhiên chợt hiện lên ý cười.
"Được rồi, mọi người đến lấy kịch bản đi, năm phút sau....."
Phó đạo diễn còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói lạnh lẽo cắt ngang.
"Khoan đã....."
Lăng Ảnh Liệt cầm lấy một quyển kịch bản, lật lật vài trang đầu, sau đó đặt lên bàn, gương mặt không hề mang theo cảm xúc nào nhìn nhóm người Âu Dương Thiên Nhiên nói.
"Mọi người thử kính cảnh này."
Phó đạo diễn ngồi bên cạnh Lăng Ảnh Liệt không ngờ rằng anh vốn chỉ yên lặng nhìn mọi người đến thử kính, không hề lên tiếng lại đột nhiên mở miệng, hơn nữa còn thay đổi cảnh diễn mà lúc trước hắn đã chuẩn bị.

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, có chút chột dạ liếc mắt nhìn Lăng Ảnh Liệt.

Tại sao từ đầu không hề lên tiếng, cố tình vào lúc này lại cắt ngang hắn? Không lẽ Lăng Ảnh Liệt đã phát hiện điều gì?
Vẻ mặt tràn đầy tự tin của Triệu Tuyên nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi ngay khi Lăng Ảnh Liệt đột nhiên lên tiếng, hắn dường như cũng có chút kinh ngạc, nhịn không được lại đưa ánh mắt nhìn về phía phó đạo diễn.

Nhưng lần này, phó đạo diễn đã chột dạ, làm gì còn dám giao lưu ánh mắt với Triệu Tuyên nữa, chỉ sợ Lăng Ảnh Liệt sẽ phát hiện ra.
Ban đầu mọi người còn đang phiền não vì một trang lời thoại trong tay, hiện tại Lăng Ảnh Liệt đột nhiên yêu cầu sửa cảnh thử kính, đáng ra bọn họ phải vô cùng vui vẻ mới đúng, dù sao thì cảnh mà Lăng Ảnh Liệt yêu cầu không hề có lời thoại.

Nhưng chính là vì không có lời thoại, mới càng khiến cho vẻ mặt của nhóm diễn viên biến đổi.
Bởi vì cảnh do Lăng Ảnh Liệt chọn, chính là một màn xuất sắc nhất, cũng là màn khiến cho tất cả mọi người phải ấn tượng sâu nhất trong toàn bộ phim.

Đó là cảnh mà Hồ Cơ múa cho Thương đế xem.

Trong kịch bản miêu tả, vũ đạo của Hồ Cơ trong bài múa này vô cùng uyển chuyển mềm mại, lại mê hoặc, điên đảo chúng sinh, cho nên Thương Vương mới bị y mê hoặc, lập tức nạp y làm phi, cuối cùng còn thiếu chút nữa đã phong cho Hồ Cơ làm Vương Hậu của Thương Quốc.
Một đoạn kịch bản này khiến cho những diễn viên có mặt ở đây đều biến đổi sắc mặt, ngay cả Triệu Tuyên cũng không ngoại lệ.

Mặc dù trước khi đến đây bọn họ đều có chuẩn bị, học lời thoại, luyện tập cảnh diễn, nhưng cố tình lại không có một ai luyện vũ đạo.

Dù sao thì đối với bọn họ mà nói, đàn ông cho dù có đẹp đến đâu, nhảy có giỏi đến đâu, cũng không thể uyển chuyển mềm mại giống nữ giới được.

Hơn nữa, chỉ trong ba ngày, bọn họ còn là nghệ sĩ tuyến một, làm gì có nhiều thời gian để luyện tập vũ đạo, cho nên bọn họ đều xem nhẹ đoạn cốt truyện này.

Bọn họ chỉ nghĩ, sau này được lựa chọn hẳn tập sau cũng không muộn.

Không ngờ rằng, cảnh diễn mà Lăng Ảnh Liệt chọn lần này, lại là đoạn mà bọn họ đã bỏ qua.

Bọn họ tình nguyện học thuộc lời thoại như khi nãy còn hơn là phải diễn cảnh này.
- --ONLY ON WATTPAD YUTUYTIEN
Vẻ mặt của một số người không được tốt lắm, mà trong đó đương nhiên không hề có Âu Dương Thiên Nhiên.

Lúc nhìn thấy Lăng Ảnh Liệt lựa chọn cảnh diễn này, biểu tình của Âu Dương Thiên Nhiên thực sự có chút vi diệu, nhưng lại không giống với những người khác.
Lăng Ảnh Liệt cũng chú ý đến, đúng ra ngay từ lúc ban đầu, tầm mắt của anh chưa từng rời khỏi Âu Dương Thiên Nhiên.

Anh muốn Âu Dương Thiên Nhiên đến thử kính, nhưng chỉ đưa kịch bản cho cậu xem, không hề tiết lộ rằng hôm nay sẽ thử kính phân cảnh nào trong đó, anh làm như vậy chính là muốn thử xem khả năng ứng biến của Âu Dương Thiên Nhiên ra sao.
Nhìn thấy biểu tình vi diệu của Âu Dương Thiên Nhiên, Lăng Ảnh Liệt còn cho rằng Âu Dương Thiên Nhiên cũng giống như những người khác, cảm thấy khó xử, cho nên trong mắt liền hiện lên ý tứ trêu đùa.
Cảm nhận được ý tứ trong ánh mắt của Lăng Ảnh Liệt, Âu Dương Thiên Nhiên nhịn không được nhân lúc người khác không chú ý, lén lút trừng mắt nhìn Lăng Ảnh Liệt một cái.

Chỉ như vậy mà đã nghĩ cậu sẽ khó xử hay sao, chỉ như vậy mà đã cho rằng cậu sẽ bỏ cuộc hay sao? Ha ha, thật xin lỗi nha, có lẽ cậu phải làm ai đó thất vọng rồi.
Lăng Ảnh Liệt vừa nhìn đã hiểu được ý tứ trong mắt Âu Dương Thiên Nhiên, lập tức nhướng mày ý bảo 'Anh đang chờ xem' với cậu, sau đó nói cho Phạm Hợp phía sau.
"Đưa trang phục đã chuẩn bị cho bọn họ."
Phạm Hợp lập tức cầm lấy một chiếc túi lớn trên bàn, lần lượt đưa quần áo cho bảy người bọn họ.

Lúc đi đến bên cạnh Âu Dương Thiên Nhiên, Phạm Hợp cố ý liếc mắt đầy thâm ý nhìn Âu Dương Thiên Nhiên một cái.
"Lát nữa thử kính mọi người nhất thiết phải mặc trang phục mà đoàn phim đã chuẩn bị cho mọi người.

Tôi cho mọi người nửa tiếng đồng hồ để chuẩn bị, mọi người có thể dùng phòng vũ đạo ở bên cạnh và phòng thay đồ."
Nhìn sáu người, ngoại trừ Âu Dương Thiên Nhiên đều mặc tây trang, gương mặt Lăng Ảnh Liệt lạnh như băng.
Mà phó đạo diễn ngồi bên cạnh Lăng Ảnh Liệt từ lúc Phạm Hợp cầm lấy chiếc túi trên bàn kia, đã nhận ra Lăng Ảnh Liệt đã có chuẩn bị từ trước, chứ không phải nhìn thấu động tác nhỏ lúc nãy của hắn, nhất thời nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Không bị phát hiện là được.
Nhóm người Âu Dương Thiên Nhiên nhận được trang phục lập tức bước vào phòng thay đồ và phòng luyện vũ đạo bên cạnh.

Những người ban đầu mặc tây trang đến đây, vốn dĩ đang lo lắng sẽ không múa được, không ngờ rằng Lăng Ảnh Liệt lại chuẩn bị sẵn trang phục.

Xem ra Lăng Ảnh Liệt đối với nhân vật Hồ Cơ này rất để tâm.
Trang phục mà Lăng Ảnh Liệt chuẩn bị đương nhiên là một bộ đồ cổ trang, là trang phục dùng để nhảy múa, thướt tha, uyển chuyển, hơn nữa còn có thêm một bộ tóc giả.
Nhìn thấy đạo cụ được chuẩn bị đầy đủ, Âu Dương Thiên Nhiên một mình đứng bên trong phòng thay đồ mỉm cười.
- --.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui