Sau khi đi theo Lăng Ảnh Liệt rời khỏi tứ hợp viện, Lăng Ảnh Liệt liền đem chìa khóa của tứ hợp viện cho Âu Dương Thiên Nhiên.
Ban đầu Âu Dương Thiên Nhiên từ chối không nhận, nhưng Lăng Ảnh Liệt lại nói nếu đã quyết định ở bên nhau, vậy thì Âu Dương Thiên Nhiên là người của anh, những thứ như nhà ở gì đó, cũng là của Âu Dương Thiên Nhiên.
Cho nên, anh đem chìa khóa tứ hợp viện cho Âu Dương Thiên Nhiên cũng là hợp tình hợp lý.
Lý do này thật sự khiến Âu Dương Thiên Nhiên không thể từ chối a, cậu có cảm giác Lăng Ảnh Liệt hình như rất hiểu cậu.
Đúng vậy, nếu Lăng Ảnh Liệt đã là người của cậu, vậy nhà ở gì đó của Lăng Ảnh Liệt đương nhiên cũng xem như là của cậu.
Có điều nghĩ lại, hình như lời Lăng Ảnh Liệt nói có chỗ nào đó không hợp lý lắm.
Rời khỏi tứ hợp viện, Lăng Ảnh Liệt và Âu Dương Thiên Nhiên cùng nhau lên xe.
"Tứ hợp viện này ban đầu thuộc về ông của anh đúng không? Anh đưa cho em như vậy, không cần ông đồng ý hay sao?"
Âu Dương Thiên Nhiên đã từng tra qua tư liệu của Lăng Ảnh Liệt, cho nên cậu biết, Lăng gia hiện tại cũng chỉ còn lại ông bà nội của Lăng Ảnh Liệt mà thôi.
Tập đoàn Lăng thị là do Lăng lão gia tử một tay dựng nên, hiện tại giao cho Lăng Ảnh Liệt.
Cha mẹ Lăng Ảnh Liệt đã ly hôn từ khi anh còn rất nhỏ.
Mẹ của anh tái giá sau đó ra nước ngoài sống, còn cha của anh không bao lâu sau khi ly hôn, liền cùng người yêu lên đường du lịch, nhưng không ngờ lại xảy ra tai nạn xe qua đời.
Đúng vậy, chuyện cẩu huyết như vậy đấy, Lăng Ảnh Liệt chính là người có thân thế như vai chính trong tiểu thuyết.
Từ nhỏ anh đã sống chung với ông bà nội, bởi vì chuyện của gia đình, cho nên so với những đứa trẻ khác anh đã trưởng thành từ rất sớm, cũng bởi vì vậy mà tính cách của anh cũng lãnh đạm hơn người khác.
Khác với Âu Dương Thiên Nhiên, ít nhất thì, mặc dù Âu Dương Thiên Nhiên đã mất mẹ, nhưng cậu vẫn còn một người cha vô cùng yêu thương mình, hơn nữa còn có một người anh trai ruột hết mực cưng chiều.
Nhưng Lăng Ảnh Liệt từ nhỏ chưa từng được cảm nhận qua thứ gọi là tình thương của cha mẹ, cho dù là ông bà nội anh hết mực yêu thương anh, nhưng lại không thể đền bù toàn bộ tình cảm của cha mẹ.
Biết được thân thế của Lăng Ảnh Liệt, Âu Dương Thiên Nhiên cũng không đồng tình với anh, trái ngược với cậu đời trước, ngay cả cha mẹ của mình còn không biết là ai, toàn bộ mọi việc đều dựa vào hai bàn tay của mình, ít nhất, Lăng Ảnh Liệt vẫn luôn có ông bà nội ở phía sau ủng hộ anh.
"Yên tâm đi, nếu ông nội biết chìa khóa nhà được giao vào tay cháu dâu mình, ông ấy nhất định sẽ rất vui."
Lăng Ảnh Liệt nghiêm trang nói.
"Cháu dâu? Anh đang nói anh đấy à?"
Âu Dương Thiên Nhiên trừng mắt nhìn Lăng Ảnh Liệt.
Mới vừa xác định quan hệ, tên gia hỏa này đã vội xác định thân phận cho cậu rồi? Ai là vợ ai là chồng, còn chưa chắc chắn đâu nha! (xin lũi anh nhưng đây là văn chủ thụ:((()
Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thiên Nhiên lại nói.
"Lăng Ảnh Liệt, quan hệ của chúng ta, ông bà nội của anh sẽ đồng ý sao?"
Mặc dù đây là việc giữa cậu và Lăng Ảnh Liệt, mặc dù hiện tại Hoa Quốc rất thoáng, giữa hai người cùng giới vẫn có thể kết hôn, nhưng những người già, nhiều khi vẫn còn mang tư tưởng bảo thủ ngày xưa.
Lăng Ảnh Liệt nhìn Âu Dương Thiên Nhiên, nhàn nhạt nói.
"Không đồng ý thì em sẽ từ bỏ sao?"
Âu Dương Thiên Nhiên lập tức phủ nhận.
"Sẽ không!"
Đang giỡn cái gì vậy? Cuộc sống sau này cậu sẽ ở bên cạnh Lăng Ảnh Liệt, cho dù ông bà nội của Lăng Ảnh Liệt không đồng ý, thì cậu cũng sẽ không bao giờ từ bỏ.
"Cho dù anh là người thừa kế duy nhất của Lăng gia, em cũng sẽ không từ bỏ.
Cùng lắm thì, em gả cho anh là được.
Con cái sau này cũng có thể mang họ Lăng của anh."
Với Âu Dương Thiên Nhiên mà nói, Lăng Ảnh Liệt đã là người của cậu, cho dù là ai đi nữa cũng không thể cướp Lăng Ảnh Liệt khỏi cậu được.
Cho nên là, ở phương diện này, cậu và Lăng Ảnh Liệt rất giống nhau, đều vô cùng bá đạo và ích kỉ.
"Con cái?"
Lăng Ảnh Liệt sửng sốt trước câu nói của Âu Dương Thiên Nhiên, ánh mắt lại cười như không cười nhìn Âu Dương Thiên Nhiên, cảm thán.
"Không ngờ em lại nghĩ xa như vậy.
Yên tâm đi, con cái chúng ta có thể sinh hai đứa, một đứa mang họ Lăng, đứa còn lại sẽ mang họ Âu Dương."
Nghiêm trang trong mắt Lăng Ảnh Liệt không chút nào che giấu toàn bộ đều thu vào đáy mắt Âu Dương Thiên Nhiên, hiện tại cậu chỉ muốn che lại mặt.
Xấu hổ quá, tại sao câu chuyện đột nhiên lại trở thành vấn đề con cái thế này? Hình như tiến triển này có chút nhanh.
Gia hỏa Lăng Ảnh Liệt này, không ngờ lại học theo trêu chọc cậu, quả nhiên không thể đối tốt với gia hỏa này quá nhiều, nếu không vô tình sẽ bị đánh một gậy đó.
Phương pháp hóa giải xấu hổ tốt nhất chính là bảo trì trầm mặc.
Âu Dương Thiên Nhiên hoàn toàn đem lời nói vừa rồi của Lăng Ảnh Liệt xem như là mây bay, một trận gió liền thổi mất.
Lăng Ảnh Liệt thấy Âu Dương Thiên Nhiên trầm mặc, ý cười trong mắt ngày càng sâu.
Gả cho anh sao? Nghĩ đến việc rất có khả năng không lâu nữa, anh sẽ cùng Âu Dương Thiên Nhiên bước vào lễ đường, sau đó một thời gian cả hai sẽ có con cái của riêng mình.
Nếu mọi chuyện diễn ra như thế, anh tuyệt đối sẽ không giống như cha mẹ mình, sau này anh sẽ là một người cha có đủ trách nhiệm, mà Âu Dương Thiên Nhiên ngoài lạnh trong nóng.....!cũng sẽ là một người ba tốt.
Lúc Âu Dương Thiên Nhiên vẫn chưa biết gì, Lăng Ảnh Liệt đã gần như vẽ ra được bộ dáng của con cái hai người ra làm sao rồi.
- --ONLY ON WATTPAD YUTUYTIEN
Cơm chiều, đương nhiều là Âu Dương Thiên Nhiên và Lăng Ảnh Liệt cùng nhau ăn.
Nhìn những món ăn đầy màu sắc và ngon miệng trên bàn, sau đó lại nhận đôi đũa đã được Lăng Ảnh Liệt cẩn thận lau khô, Âu Dương Thiên Nhiên nhịn không được thở dài một hơi.
"Làm sao vậy?"
Lăng Ảnh Liệt nhìn cậu.
"Sa đọa rồi."
Âu Dương Thiên Nhiên có chút buồn bực.
"Em nhận ra, kể từ lúc em và anh ở bên nhau, khẩu vị của em ngày càng trở nên kén chọn.
Sau này phải làm thế nào đây?"
Lúc trước, cho dù là đồ ăn có vị thế nào, cho dù có khó ăn thế nào, Âu Dương Thiên Nhiên đều có thể nuốt trôi.
Nhưng hiện tại, nếu đồ ăn có chút mùi vị không ngon, cậu nhất định sẽ theo phản xạ mà nhíu mày.
Cũng không biết có phải là do tiếp xúc quá nhiều với Lăng Ảnh Liệt hay không, cho nên mới nhiễm phải thói ở sạch của anh.
Lúc đi ra ngoài dùng cơm, ngay cả đũa ăn cũng phải là loại dùng một lần, hơn nữa còn nhất định phải vô cùng sạch sẽ mới được, nếu không cậu sẽ không thể ăn ngon.
Rõ ràng nhất là khi Âu Dương Thiên Nhiên trở lại Âu Dương gia, cậu đã nhờ dì Lưu làm riêng cho cậu một đôi đũa chuyên dụng, ai cũng không được chạm vào.
Lúc ấy Âu Dương Thiên Hùng và Triệu Vân đều vô cùng kỳ lạ trước hành vi của cậu.
Quả nhiên gần mực thì đen mà!
"Không sao cả, còn anh mà."
Anh thích Âu Dương Thiên Nhiên dùng ngữ khí mang theo ỷ lại như vậy để nói chuyện.
Hàn ý trên mặt Lăng Ảnh Liệt biến mất, nhợt nhạt cười cười, gương mặt vốn dĩ lãnh đạm chỉ trong nháy mắt đã giống như bầu trời đêm đầy sao, đột nhiên nở rộ hào quang chói mắt.
Không thể không thừa nhận, lúc Lăng Ảnh Liệt cười rộ lên vô cùng đẹp trai, cho nên ngay cả Âu Dương Thiên Nhiên cũng bị nụ cười này của anh làm cho sửng sốt.
"Anh nên cười nhiều hơn đi.
Lúc anh cười rất đẹp trai.
Cả ngày đều mang theo gương mặt lãnh đạm, nhìn qua rất dọa người đó."
Lăng Ảnh Liệt được khen ngợi vẫn duy trì nụ cười.
"Lúc em cười lên còn đẹp hơn cả anh.
Tiểu Nhiên, trước mặt anh, em có thể là chính em."
"Em sẽ cố gắng."
Không phải Âu Dương Thiên Nhiên không muốn, mà tính cách vốn có của nguyên chủ chính là loại hình thanh lãnh, cho nên Âu Dương Thiên Nhiên liền có thói quen gần giống như vậy.
Cho nên có thể nói, thật ra Lăng Ảnh Liệt khiến Âu Dương Thiên Nhiên động tâm, không phải không có đạo lý.
Bởi vì anh hiểu rõ Âu Dương Thiên Nhiên, cũng chí có mỗi anh nhìn ra nội tâm của Âu Dương Thiên Nhiên.
Lăng Ảnh Liệt dùng đũa gắp một miếng cá, gỡ toàn bộ xương ra, sau đó mới thuận tay đem nó bỏ vào trong chén Âu Dương Thiên Nhiên.
"Nghe nói em muốn đến tổng cục Quảng Điện để thử kính bộ phim ."
"Đúng vậy."
chính là bộ phim truyền hình về đề tài kháng chiến mà Hạ Tuấn Quân nói qua với Âu Dương Thiên Nhiên.
Âu Dương Thiên Nhiên đã đọc kịch bản của bộ phim này, cảm thấy rất hay.
Đương nhiên, miếng cá trong miệng cũng rất ngon miệng, thịt vô cùng mềm.
"Không cần đi."
Lăng Ảnh Liệt lại gắp thêm một miếng sườn heo chua ngọt cho Âu Dương Thiên Nhiên.
"Tại sao?"
Âu Dương Thiên Nhiên gật gật đầu, miếng sườn heo chua ngọt này được làm rất ngon, tươi mới nhiều nước.
"Anh muốn em đến làm nam chính cho bộ phim truyền hình của anh."
Cánh tay đang gắp miếng sườn heo của Âu Dương Thiên Nhiên run lên, sau đó đầy nghi hoặc mà nhìn Lăng Ảnh Liệt đang múc canh.
"Phim truyền hình của anh?"
"Ừm."
Lăng Ảnh Liệt múc xong canh, đưa cho Âu Dương Thiên Nhiên.
", là phim về đề tài lịch sử do anh đạo diễn, anh mong em có thể đến thử kính vai nam chính."
"Thử kính? Em còn tưởng anh đã xác định em sẽ là nam chính rồi chứ?"
Âu Dương Thiên Nhiên uống một ngụm canh, sau đó đầy thâm ý mà nhìn Lăng Ảnh Liệt.
Lăng Ảnh Liệt không trả lời, mà hỏi ngược lại.
"Em không có lòng tin sao?"
Khích tướng à? Âu Dương Thiên Nhiên buông muỗng xuống, chiêu này đã dùng rồi, đối với cậu đã không còn tác dụng gì nữa.
Nhưng mà cậu khá tò mò về bộ phim truyền hình đề tài lịch sử này, rốt cuộc là bộ phim như thế nào mà Lăng Ảnh Liệt lại tự đạo diễn đây.
"Anh muốn em đến thử kính vai hoàng đế sao?"
Mặc dù tạm thời vẫn chưa nghe qua cốt truyện của bộ phim truyền hình này, nhưng dựa theo tên của bộ phim, Âu Dương Thiên Nhiên liền khẳng định vai chính bên trong chính là hoàng đế.
"Không phải, vai diễn hoàng đế là do anh đóng."
Lăng Ảnh Liệt lại múc thêm cho Âu Dương Thiên Nhiên một chén canh.
"Vậy anh muốn em thử kính nhân vật gì?"
Âu Dương Thiên Nhiên cầm muỗng, lần nữa uống thêm một ngụm canh.
Không có lý nào a, vai chính của phải là hoàng đế chứ.
Nếu như vai diễn hoàng đế là do Lăng Ảnh Liệt tự mình diễn, vậy một vai chính khác rốt cuộc là loại nhân vật gì?
"Phi tử...."
"Khụ khụ khụ...."
Âu Dương Thiên Nhiên không cẩn thận bị làm cho sặc, Lăng Ảnh Liệt vội vàng đứng lên, đi đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu, sau đó lấy ra chiếc khăn tay trắng tinh đưa cho Âu Dương Thiên Nhiên, nhíu mày.
"Em không sao chứ?"
"Khụ khụ....."
Âu Dương Thiên Nhiên cầm lấy khăn tay Lăng Ảnh Liệt đưa, che miệng lại, lại ho khan thêm hai tiếng, sau đó mới có thể đày khó tin nói.
"Anh không nhầm lẫn gì chứ? Anh muốn em đến thử kính phi....!phi tử?"
"Đúng vậy."
Lăng Ảnh Liệt thấy Âu Dương Thiên Nhiên đã ổn định lại, mày mới giãn ra.
"Nhân vật này, là một nhân vật lịch sử nổi tiếng, cũng là một vai chính khác trong bộ phim truyền hình lần này."
"Nhân vật lịch sử nổi tiếng? Là ai?"
"Hồ Cơ...."
"Khụ khụ khụ khụ......"
Lần này Âu Dương Thiên Nhiên ho đến lợi hại, hơn nữa còn là bị nước miếng của chính mình làm cho sặc.
Cậu dùng vẻ mặt tràn đầy khó tin nhìn Lăng Ảnh Liệt.
Anh ấy lại muốn cậu đến thử kính vai Hồ Cơ?
- --ONLY ON WATTPAD YUTUYTIEN
Mọi người không biết Hồ Cơ là ai ư? Được rồi, nếu muốn nói, phải kể đến một nhân vật trên Trái Đất, người này chắc chắn mọi người đều đã nghe qua tên, đó chính là Đát Kỷ.
Mà Hồ Cơ trong lịch sử Hoa Quốc có thể sánh ngang với Đát Kỷ.
Hai người khác nhau ở chỗ, Hồ Cơ là nam, còn Đát Kỷ lại là nữ.
Trong lịch sử Hoa Quốc, hoàng đến vì Hồ Cơ, cả đời đều không lập hậu.
Cuối cùng, hoàng đế đem hơn phân nửa giang sơn của mình giao cho cháu trai.
Còn giống nhau, hai người Hồ Cơ và Đát Kỷ đều thuộc về cấp bậc hồng nhan họa thủy, chính là hồ ly tinh trong truyền thuyết.
Đúng vậy, Hồ Cơ là một con hồ yêu.
Nhân vật Hồ Cơ này, Âu Dương Thiên Nhiên cũng biết.
Từ trước đến nay, chưa từng có bất kỳ diễn viên nào, cho dù là nam hay nữ đi nữa, cũng đều không thể thành công, ai diễn đều phải xui xẻo.
Nam diễn thì không đủ quyến rũ yêu mị, nữ diễn lại không đủ khí phách.
Những diễn viên đã từng nhận qua nhân vật Hồ Cơ này đều bị người xem mắng đến máu chó đầy đầu, mình mang thương tích.
Cũng bởi vậy, Hồ Cơ có thể nói là một loại tồn tại mang cấp bậc cấm kị trong giới diễn viên.
Hiện tại, Lăng Ảnh Liệt lại muốn cậu đến diễn một nhân vật như vậy? Không được! Tuyệt đối không được! Có đánh chết cậu cũng không nhận!
"Đinh....!Tuyên bố nhiệm vụ phụ tuyến.
Mong ký chủ trong trong vòng một tuần lấy được vai diễn 'Hồ Cơ'.
Nhiệm vụ thành công khen thưởng 500 điểm giá trị sinh mệnh.
Nhiệm vụ thất bại, khấu trừ toàn bộ giá trị sinh mệnh ký chủ sở hữu."
Sau khi Âu Dương Thiên Nhiên nghe hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, cậu chỉ hận không thể chém chết hệ thống.
Đệt mợ! Hệ thống, mày có cần phải hố ký chủ của mình như vậy không? Mày nói đi, có phải mày đang thông đồng với gia hỏa Lăng Ảnh Liệt có đúng không? Có phải mày và Lăng Ảnh Liệt đã sớm lên kế hoạch, đào một cái hố chờ tao nhảy vào không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...