Sau khi nghe được âm thanh thông báo của hệ thống, trong lòng Âu Dương Thiên Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó bên tai cậu liền vang lên giọng nói hưng phấn từ các fans.
"Thêm một lần nữa...."
"One more time! One more time!"
"Đúng vậy, anh hát thêm lần nữa đi, vừa nãy em vẫn chưa nghe đã đâu ạ!"
"One more time!"
"....."
Đối mặt với sự nhiệt tình của các fans, Âu Dương Thiên Nhiên cười cười.
Chỉ cần bọn họ nguyện ý nghe, vậy cậu cũng nguyện ý hát.
Âu Dương Thiên Nhiên lại hát thêm một lần nữa, sau đó đến phiên Âu Dương Dịch lên sân khấu.
Mặc dù khán giả đứng xem dường như vẫn còn chút tiếc cuối, có điều Âu Dương Dịch một mình độc diễn Street Dance bùng cháy, vẫn rất thu hút mọi người, rất nhanh liền dời đi lực chú ý của không ít khán giả.
Chứng kiến được kỹ năng dùng đàn dương cầm của Âu Dương Thiên Nhiên xong, Minh Tiểu Sinh đồng dạng cũng biết đàn lập tức quyết định không thể tự bôi nhọ mình được.
Cho nên vẫn luôn là Âu Dương Thiên Nhiên dùng dương cầm để đệm nhạc cho mọi người ca hát nhảy múa.
Khi thời gian nhiệm vụ rốt cuộc cũng kết thúc, gần như mọi người đều đã nằm la liệt.
Cơm chiều vẫn chưa được ăn, trong quá trình chỉ uống ít nước do các fans tốt bụng tặng cho.
Mặc dù vừa đói lại vừa mệt, nhưng nhìn thấy thu hoạch cả một buổi chiều của bản thân, ai nấy cũng đều lộ ra tươi cười mỹ mãn.
Cuối cùng, sáu người bọn họ biểu diễn đường phố, tổng cộng kiếm được 3 vạn tệ, trong đó hơn 1 vạn tệ thu được lúc Âu Dương Thiên Nhiên hát ca khúc tự sáng tác, các fans vô cùng nhiệt tình ủng hộ.
Cho nên, đội chiến thắng chung cuộc là hai người Âu Dương Thiên Nhiên và Sở Sở.
Quay xong chương trình này, Âu Dương Thiên vô cùng mệt mỏi, đặc biệt và phải đàn mấy tiếng đồng hồ liền, ngón tay cậu sắp rút gân luôn rồi.
Đây dù sao cũng là hiện thực, không phải bên trong không gian Hư Nghĩ.
Hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao, nhận được 5 chiếc rương thần bí, xem như cũng hoàn toàn yên tâm.
Cho nên vừa mới lên xe, Âu Dương Thiên Nhiên liền trực tiếp ngồi ở chiếc ghế bên ngoài, dựa vào lưng ghế nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Cho dù là đang mệt mỏi, cho dù đang vô cùng buồn ngủ, nhưng Âu Dương Thiên Nhiên vẫn điều chỉnh tư thế của mình sao cho ưu nhã nhất và thoải mái nhất, mới yên tâm nhắm mắt lại.
Cậu không ngáy khi ngủ, hơi thở cũng rất nhẹ, nhắm hai mắt lại, lúc ngủ bớt đi hai phần thanh lãnh bình thường, đường cong trên gương mặt cũng trở nên mềm mại, nhiều thêm vài phần ngoan ngoãn.
Lông mi thật dài lại cong cong, dưới ánh đèn chiếu rọi để lại một tầng bóng mờ nhàn nhạt.
Gương mặt vốn dĩ đã tinh xảo, dưới ánh đèn càng trở nên tinh xảo hơn.
Ghế ngồi màu xám đậm như chỉ làm phông nền cho làn da trắng nõn của cậu.
Vừa đến gần liền thấy, không ngờ lại chẳng tìm ra được lỗ chân lông trên da thịt cậu, khiến vô số cô gái phải giậm chân ghen tị với làn da bóng loáng, trắng nõn lại mịn màng của cậu.
Sở Sở ngồi bên cạnh vô cùng cẩn thận lấy ra điện thoại của mình, sau đó quay về phía Âu Dương Thiên Nhiên chụp vài tấm ảnh.
Âu Dương Dịch càng thêm trực tiếp, ngồi ở hàng ghế trước mặt lập tức đứng lên đi đến, sau đó ngồi xổm xuống, cầm điện thoại làm vài động tác, chụp ảnh chung với Âu Dương Thiên Nhiên.
Ba người Minh Tiểu Sinh vừa nhìn thấy cũng nhịn không được nhìn nhau cười.
Âu Dương Dịch vẫy vẫy tay với bọn họ, đợi đến khi tất cả mọi người đều đã đến gần Âu Dương Thiên Nhiên, liền đưa điện thoại cho nhân viên công tác nhờ họ chụp dùm.
"Tách tách...."
Âm thanh rất nhỏ vang lên, trong điện thoại của Âu Dương Dịch, nhiều thêm một tấm ảnh chụp.
Mà bên trong tấm ảnh đó, năm người Âu Dương Dịch đều giơ ra hai ngón tay hướng về phía Âu Dương Thiên Nhiên đang ngủ say, năm người họ đều bày ra gương mặt tà ác, nhìn tổng thể tấm ảnh chụp, còn cảm nhận được ý tứ trêu đùa.
- --ONLY ON WATTPAD YUTUYTIEN
Vào ban đêm, một video đã nổi tiếng khắp các trang mạng xã hội.
Mà video kia chính là quay cảnh Âu Dương Thiên nhiên một bên chơi đàn dương cầm, một bên ca hát.
Mặc dù chất lượng của video không được quá rõ ràng, tạp âm cũng có không ít, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến giai điệu du dương của bài hát.
Người đăng video còn cố ý ghi thời gian, địa điểm và cả tên chương trình giải trí mà Âu Dương Thiên Nhiên tham gia.
"Tui không nhìn nhầm chứ? Đó thật sự là Âu Dương Thiên Nhiên à? Anh ấy tham gia gameshow, chơi đàn dương cầm, còn hát ca khúc tự sáng tác? Không phải là chỉnh âm chứ?"
"Âu Dương Thiên Nhiên không phải là diễn viên sao? Tại sao lại ca hát vậy, rốt cuộc đây là chuyện gì?"
"Bài hát này hay quá đi, có video nào rõ ràng hơn không?"
"? Đây không phải là chương trình giải trí mới ra mắt không lâu sao? Không ngờ Nhị thiếu lại tham gia show giải trí."
"Chương trình này khi nào mới phát sóng vậy? Hóng quá trời đi à."
Vừa nãy mới đi điều tra tin tức từ page chính thức của chương trình, nghe nói phải đến tháng sau mới phát sóng lận.
Haiz cũng quá lâu rồi, chờ nóng nảy mất.
Nói thiệt chứ mười lăm phút thôi tui cũng không chờ nổi."
"Âu Dương Dịch cũng tham gia chương trình này luôn à? Lúc trước mị có nghe tin, nhưng mà còn tưởng là giả."
"Hai cậu cháu nhà Âu Dương đều là nam thần của iem đó.
Iem quyết định sẽ vẫn luôn ủng hộ hai vị nam thần, đón chờ chương trình này phát sóng."
"Thật muốn xem thật muốn xem thật muốn xem, mau phát sóng đi mà...."
"....."
Sau đó, tổ tiết mục của phát hiện, lượt follow weibo của chương trình bọn họ vốn dĩ chỉ có hơn mấy trăm vạn lượt, lần này nhờ vào siêu ảnh đế tuyến một là Âu Dương Dịch, lượt follow đã tăng đến hơn một ngàn vạn, hơn nữa trang weibo của bọn họ không hề náo nhiệt gì, hiện tại có thể nói là vô cùng sinh động.
Tất cả mọi người đều hối thúc chương trình mau mau công chiếu, hơn nữa còn thay nhau hỏi Âu Dương Dịch và Âu Dương Thiên Nhiên có phải là khách mời cố định của chương trình hay không linh tinh.
Đủ loại câu hỏi được đặt ra, khiến tổ tiết mục chương trình mừng rỡ không thôi, vô cùng vui vẻ.
Đây chính là dấu hiệu của bùng nổ a!
- --ONLY ON WATTPAD YUTUYTIEN
Quay xong chương trình, ngày hôm sau Âu Dương Thiên Nhiên vẫn còn ở trong chăn, sau đó nhận được điện thoại của Hạ Tuấn Quân.
"Nhị thiếu, bán rồi...."
"Bán cái gì cơ?"
Âu Dương Thiên Nhiên lầm bầm hỏi, cậu vẫn còn chưa tỉnh ngủ, đầu đang mơ màng cả lên.
"Đàn dương cầm! Chiếc đàn mà cậu dùng để quay chương trình giải trí tối hôm qua, sáng sớm ngày hôm nay đã được một người có tiền dùng giá gấp đôi mua rồi.
Nghe nói giá bán ra là mười tám vạn tệ(*), so với giá gốc cao hơn gấp đôi lận.
Nghe ông chủ nói, người nọ chủ yếu là vì danh tiếng của Nhị thiếu mới như thế đấy."
(*) 1 tệ tầm 3k5 đồng ấy, nên 180k tệ = hơn 540tr.
Tính nhẩm thôi nên sai thì kệ đi ha.
"Gấp đôi? Mười tám vạn tệ?"
Lúc Âu Dương Thiên Nhiên nghe được cái giá này, toàn bộ cơn buồn ngủ của cậu đều cưỡng chế biến mất.
Mặc dù chiếc dương cầm đó cũng rất tốt, âm sắc cũng không tệ, nhưng giá chín vạn đã là một mức giá hợp lý rồi, nếu phải nói thì còn hơi mắc một tí.
Hiện tại, lại có người ra giá mười tám vạn để mua chiếc dương cầm đó sao? Hơn nữa còn là vì danh khí của mình?
Âu Dương Thiên Nhiên vẫn không khỏi cảm thán, kẻ có tiền ở Hoa Quốc đúng là nhiều.
Cũng không biết là tên phá gia chi tử nào mua nữa.
Âu Dương Thiên đánh răng rửa mặt xong, kế đó chạy bộ trên máy nửa tiếng, thời gian đã là 9 giờ.
Âu Dương Thiên Hùng sáng sớm đã đến công ty, Triệu Vân cũng đã có hẹn đi ra ngoài dạo phố với những vị phu nhân khác.
Còn về Âu Dương Dịch, ngày hôm qua vừa mới quay xong một chương trình giải trí, sáng hôm nay lại chạy thêm một show khác nữa, cho nên từ sớm cũng đã ra cửa.
Thật đúng là một đứa bé chăm chỉ a!
Trong nhà chỉ còn lại một mình Âu Dương Thiên Nhiên tự ăn sáng.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên, sau khi quản ra ra ngoài mở cửa, lập tức liền quay lại, nói với Âu Dương Thiên Nhiên.
"Nhị thiếu gia, có người tặng đồ cho ngài."
Có người tặng quà cho cậu? Âu Dương Thiên Nhiên nuốt hết đồ ăn trong miệng mới lên tiếng.
"Là gì vậy?"
"Là dương cầm." Quản gia nói.
Dương cầm? Âu Dương Thiên Nhiên sửng sốt.
"Để bọn họ đem vào đi."
Sau khi đàn dương cầm được mang vào, Âu Dương Thiên Nhiên lập tức mở to mắt.
Chiếc dương cầm đen này sao lại quen mắt đến vậy a?
Đâu chỉ quen mắt nha, nhìn thêm logo trên chiếc đàn, đây còn không phải là chiếc dương cầm mà tối qua cậu thuê hay sao?
Thì ra người nọ mua chiếc đàn này là muốn tặng cho cậu.
Cuối cùng là fans nào lại điên cuồng, lại phá của đến như vậy a?
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Âu Dương Thiên Nhiên vang lên, mà tên trên màn hình là Lăng Ảnh Liệt.
À, đúng rồi, tối qua không phải không gọi cho nhau sao, hơn nữa bởi vì mệt mỏi cho nên Âu Dương Thiên Nhiên trực tiếp tắt máy cắm sạc, sau đó ngủ mất.
Không lẽ Lăng ảnh đế vì chuyện này cho nên mới gọi đến?
"Chào buổi sáng."
Âu Dương Thiên Nhiên rất tự nhiên chào hỏi.
"Chào buổi sáng...."
Giọng nói từ đầu dây bên kia có vẻ rất vui, dường như tâm tình không tồi.
"Nhận được quà chưa?"
"Quà?"
Âu Dương Thiên Nhiên nhướng mày, Lăng Ảnh Liệt tặng quà cho cậu? Nhưng mà cậu đâu có nhận được cái gì....!Khoan đã.
Âu Dương Thiên Nhiên có chút kinh ngạc nhìn về phía chiếc đàn dương cầm đen tuyền bên kia, vẻ mặt bất ngờ cầm điện thoại.
"Chiếc dương cầm đó, là anh tặng?"
Thì ra, Lăng Ảnh Liệt chính là tên phá gia chi tử kia.:)))
"Đúng vậy."
Thanh âm trầm thấp quen thuộc có chút khẽ cất lên.
"Thích không."
"Ừmm....!Cũng được."
Âu Dương Thiên Nhiên có chút xấu hổ.
Cậu đương nhiên không thể nói chiếc dương cầm kia không đáng giá đến mười tám vạn tệ đâu, hơn nữa vừa nãy cậu còn âm thầm mắng anh là phá gia chi tử nữa.
Người kia dường như nghe được nét do dự trong nháy mắt khi nãy của Âu Dương Thiên Nhiên.
"Dùng đỡ cái đó đi, anh đã đặt mua chiếc dương cầm 'Weston' rồi, một tháng sau sẽ chuyển về nước cho em."
Đàn dương cầm 'Weston'? Hãng đàn dương cầm nổi tiếng nhất trên thế giới? Nghe nói mỗi một chiếc đàn đều được tự tay chế tạo từ rất nhiều bậc thầy nổi danh toàn cầu, hơn nữa chúng còn là độc nhất vô nhị và được đặt tên riêng.
Mỗi một chiếc dương cầm có giá thấp nhất là hai ngàn vạn đô la mỹ, cũng tương đương với bốn ngàn vạn tệ.
Lăng Ảnh Liệt đây là đang chơi lớn a!
Âu Dương Thiên Nhiên có chút hổ thẹn, đang định từ chối thì Lăng Ảnh Liệt đã nhanh chóng ngăn cậu nói.
"Tiền đều đã thanh toán, nếu em không thích có thể tự mình xử lí."
Âu Dương Thiên Nhiên suýt chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi.
Đó là bốn ngàn vạn a, là bốn ngàn vạn đó, nói xử lí là có thể xử lí sao? Cho dù Lăng ảnh đế không đau lòng, nhưng Âu Dương Thiên Nhiên lại đau lòng dùm nha.
Bốn ngàn vạn là bao nhiêu tiền biết không ( tầm 140 tỷ)? Nếu đổi thành tiền mặt, có thể đem một căn phòng chất đầy đó.
Cái tên phá gia chi tử Lăng Ảnh Liệt này, không ngờ nói xử lí liền xử lí, nói cứ như là chỉ bốn tệ mà thôi ấy.
Chẳng lẽ không biết lãng phí rất đáng xấu hổ hay sao hả hả hả?
Âu Dương Thiên Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không cần đâu, em...!Rất thích...." Hai chữ cuối cùng còn nhấn rất mạnh.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vui vẻ của Lăng Ảnh Liệt.
"Vậy thì tốt rồi."
Tốt? Tốt? Tốt cái cc á!
Hiện tại tâm tình của Âu Dương Thiên Nhiên vô cùng khó chịu, Lăng Ảnh Liệt chính là nhìn thấu ý nghĩ của cậu, cho nên mới nói ra mấy câu đó thì có.
Gia hỏa này, từ khi nào thì hiểu cậu đến vậy?
"Tiểu Nhiên...."
"Hửm?"
Âu Dương Thiên Nhiên còn đang suy nghĩ làm sao để giải quyết chiếc dương cầm kia, thì câu nói kế tiếp của Lăng Ảnh Liệt đã khiến cậu ngây ngẩn cả người.
"Anh về rồi....."
"....."
"Đã hơn hai tháng, anh cũng suy nghĩ rất kĩ rồi, cho nên chúng ta nên nói chuyện với nhau...."
"....."
"Chiều nay, anh đến đón em....".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...