****************
Lớp 11a5.
Lớp trưởng cầm chổi, nhìn mọi người hăng hái quét dọn lớp mà vuốt mồ hôi trán, nói - Mọi người cố lên, sắp xong rồi!!
Cả lớp tuy rằng đã thấm đẫm mồ hôi vì mệt, giơ tay vui vẻ hô - Uhm~~ Cố lên!! Cố lên!!
Xong chẳng bao lâu, phòng học được dọn dẹp sạch sẽ, phát sáng y như mới.
Hàn Dật ung dung bước vào lớp, không nói không rằng ngồi xuống, gục đầu ngủ.
Lớp trưởng thấy vậy, đi tới gõ gõ vài cái vào mặt bạn hỏi - Đã không giúp đỡ thì thôi, vừa dọn xong liền cứ như vậy, bước vào sao?
Nhìn sàn nhà sáng bóng, đột nhiên xuất hiện vài dấu giày đi từ chỗ cửa ra vào đến đây, nhìn quả thật rất bẩn.
Lớp trưởng thấy Hàn Dật không phản ứng gì, tức giận định đánh người.
Cánh tay vừa giơ lên, toan lao xuống thì phía có một bàn tay trắng nõn cầm cổ tay lớp trưởng.
Giọng nói ngọt ngào, mang chút không vui nói - Đủ rồi!! Để đó mình dọn cho, bàn ghế thì mọi người bê xuống, xếp theo hàng đi, sắp vào giờ học rồi đó?
Lớp trưởng quay đầu nhìn, thấy người kia thì không khách sáo nói - Tô Triệt, tốt nhất là quản người của cậu cho thật tốt, ông đây không ngại dạy dỗ thay đâu?
Tô Triệt gật đầu đồng ý.
Lớp trưởng rút bàn tay của mình ra khỏi, nhớ ra gì đó liền ngó nghiêng xung quanh hỏi - Tống lão sư đâu? Thầy ấy không về chung với cậu sao?
Tô Triệt đáp - Tống lão sư? Ý cậu là vị thầy giáo mới đến đó hả? Thầy ấy, hình như ở lại giải quyết chuyện của tôi, rất lâu mới trở về được.
Lớp trưởng gật đầu, nói - Uhm~~ Tô Triệt, theo quan sát của cậu, Tống lão sư này là người như thế nào?
Tô Triệt xoa xoa cằm, suy nghĩ một lúc mới đáp - Tống lão sư, tôi chỉ vừa mới gặp không nói lên điều gì, nhưng.... theo tôi nghĩ, thầy giáo mới này, tốt nhất mọi người đừng chọc giận, nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Lớp trưởng nhìn Tô Triệt, nói - Hình như, đây là lần đầu tiên cậu dùng cái vẻ mặt này, để nhận xét người khác? Không biết Tống lão sư, là loại người nào khiến cậu phải để ý tới mức này?
Tô Triệt đáp - Uhm~~ Tôi thích nhìn cái đẹp mà!! Vị Tống lão sư này, thực sự rất đẹp trai, vượt qua mong đợi của tôi.
Lớp trưởng cười thầm, nói - Được rồi, dọn dẹp nhanh còn kê bàn nữa, thầy ấy mà về không thấy sạch sẽ nhất định sẽ phạt cả lớp mất.
Tô Triệt cầm chổi lau, lau một đường dài, thấy sạch sẽ mới dừng lại. Cả lớp thay phiên nhau bê bàn ghế xuống, kê thành hàng thẳng lối nhộn nhịp vô cùng.
Ấy vậy, dù có ồn đến mấy, lớp bên cạnh cũng không sang nhắc nhở, yên tĩnh một cách lạ thường.
Tống Ôn Trạch trở về với hai tay mang túi lớn túi nhỏ, dạo bước trên hành lang miên man dài.
Vừa vào lớp, hắn ta đã choáng ngợp trước khung cảnh sạch sẽ, đầy mùi hương thơm xịt phòng. Học sinh thì ngồi nghiêm chỉnh, mở sách ra học bài.
Cứ tưởng mình vào nhầm lớp, Tống Ôn Trạch liền nhanh chóng đi ra ngoài xem, thấy trên biển lớp ghi 11a5.
Khuôn mặt đầy nét nghi hoặc, lại bước vào trong một lần nữa. Thấy cả lớp im lặng nhìn mình, Tống Ôn Trạch cũng nhìn lại hỏi - Sao vậy?
Lớp trưởng đứng dậy, hỏi - Đàn anh tìm ai ạ?
Sở Vy Vy cũng muốn hỏi, từ khi thấy nam sinh kia bước vào, cô luôn cảm thấy vô cùng quen thuộc, không biết đã gặp ở đâu?
[ Tinh~~ Độ hảo cảm của nữ chính Sở Vy Vy tăng +5, tổng 75%.]
[ Tiến độ nhiệm vụ: 5/10, mong kí chủ hãy tiếp tục cố gắng.]
Chỉ có âm thanh hệ thống,không thấy bóng dáng Tiểu Đản Đản đâu khiến Tống Ôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Tống Ôn Trạch suýt nữa thì đứng hình, vài giây sau bình tĩnh hỏi - Đây có phải lớp 11a5 không?
Lớp trưởng gật đầu, nói - Dạ phải.
Tống Ôn Trạch thở phào nhẹ nhõm, bước lên bục giảng, để hai túi lên bàn giáo viên rồi ngồi xuống nói - Vậy thì đúng rồi, không sai.
Lớp trưởng thấy hắn ta tự tiện ngồi bàn giáo viên, lạnh lùng hỏi - Rốt cuộc, anh là ai? Tại sao lại ngồi ở đó?
Tống Ôn Trạch nhìn lớp trưởng rồi nhìn cả lớp, hỏi - Thầy chỉ đi một lúc thôi mà, sao khi quay trở lại không ai nhận ra vậy?
Lớp trưởng trố mắt nhìn Tống Ôn Trạch, ngón tay giơ lên thoáng giật mình hỏi - Thầy, thầy, thầy là Tống lão sư? Sao lại mặc đồng phục trường vậy?
Sở Vy Vy thoáng giật mình, miệng mấp máy không nói được từ nào.
[ Tinh~~ Độ hảo cảm của nữ chính Sở Vy Vy tăng 5, tổng 80%. Mong kí chủ hãy tiếp tục phát huy. ]
Vẫn là âm thanh hệ thống, Tiểu Đản Đản vẫn chẳng thấy đâu.
Tống Ôn Trạch đáp - Lúc đầu, thầy chỉ muốn mặc thử thôi, ai dè lại vừa khít như vậy. Cảm thấy mặc vô cùng thoải mái, thế là mặc luôn.
Lớp trưởng còn đang ngơ ngác không hiểu gì, chợt nhớ ra trường mình không phải có quy định "không phải học sinh trong trường, sẽ không phát đồng phục sao?"
Và chất liệu may bộ đồng phục kia, không phải là loại vải bình thường. Tại sao, chỉ đi một lúc, quay lại đã mặc nguyên một bộ đồng phục?
Lớp trưởng hỏi - Bộ đồng phục này, thầy lấy ở đâu mà có?
Tống Ôn Trạch định trả lời thì ngoài cửa một người xuất hiện, giọng nói lanh lảnh như tiếng chuông vang lên.
- Xin lỗi đã làm phiền.
Thẩm Mộng bước vào lớp, đưa cho Tống Ôn Trạch một chiếc kính nói - Tống lão sư, kính của thầy.
- Bảo sao, cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó, hóa ra chiếc kính. - Tống Ôn Trạch cầm lấy chiếc kính, đeo lên nói - Cảm ơn em nhé, Tiểu Mộng.
Cả lớp từ khi thấy Thẩm Mộng, mặt mày đều tái trắng như người chết, cúi đầu học bài.
Khi nghe thấy Tống Ôn Trạch gọi tên "Tiểu Mộng", lớp trưởng suýt nữa thì hét lên vì giật mình.
Thẩm Mộng cười cười, đầu lắc lắc bảo không sao rồi hướng ánh mắt sát khí nhìn cả lớp, thu tầm mắt lại chỗ lớp trưởng cảnh cáo.
Lớp trưởng lập tức bịt chặt miệng lại, cúi đầu không dám phát ra tiếng động nào.
Thẩm Mộng xin phép đi thì Tống Ôn Trạch gọi lại - Cảm ơn em, bộ đồng phục này mặc vào rất thoải mái, may chỗ nào vậy chỉ thầy đi? Ở nhà, thầy không có bộ nào may cả, chạm vào thật sự rất thích.
Vừa nói Tống Ôn Trạch vừa chạm vào áo đồng phục, cảm nhận từng sợi tơ nói - Thầy ưng rồi đó!
Lời này trực tiếp khiến cả lớp im lặng, ngẩng đầu nhìn nhưng rất nhanh chóng liền cúi đầu suy nghĩ.
Lớp trưởng thì không nói cũng đoán được, bộ đồng phục này chắc chắn là của Thẩm Mộng nhờ người đặt may.
Chỉ là, không ngờ tới đường đường là chủ tịch Hội Học Sinh, Thẩm Mộng lại đưa cho một thầy giáo vừa mới tới một bộ đồng phục riêng?
"Rốt cuộc, hai người này có quan hệ như thế nào, mà trông vô cùng thân thiết vậy?"
Thẩm Mộng rút điện thoại từ trong túi ra, lại gần chỗ Tống Ôn Trạch chỉ vào màn hình đang phát sáng nói - Em đặt ở đây này? Thợ may vừa đẹp vừa mền mại, vải thì thuộc dạng tốt nhất, đảm bảo yên tâm không lo vấn đề rách, sứt chỉ.
Tống Ôn Trạch nhìn rồi gật gù lấy điện thoại của mình, chụp hình ảnh để khi nào cần thì tới.
Thẩm Mộng nhân lúc Tống Ôn Trạch không để ý, liếc cả lớp rồi khẩu hình miệng.
'Học tập cho tốt, không được làm Tống lão sư phiền lòng!!'
Lớp trưởng chỉ cần nhìn liền hiểu, gật đầu đồng ý, tay ngón tay chạm vào nhau, ra hiệu 👌.
Thẩm Mộng cúi xuống thấy Tống Ôn Trạch đã chụp xong liền tìm cớ đi về, cúi đầu chào nghiêm chỉnh.
Tống Ôn Trạch gật đầu đồng ý.
Âm thanh hệ thống lại vang lên, lần này không phải là hảo cảm giành cho Tống Ôn Trạch.
[Tinh~~ Độ hảo cảm của nữ chính Sở Vy Vy giành cho nam chính Thẩm Mộng: 10% - Người lạ mới quen.]
[ Tinh~~ Độ hảo cảm của nam chính Thẩm Mộng giành cho nữ chính Sở Vy Vy: -15 - Người lạ thoáng qua.]
[ Tinh~~ Độ hắc hóa của nam chính Thẩm Mộng tăng 5%, đề nghị kí chủ hãy bắt đầu lập kế hoạch làm nhiệm vụ chính trong thời gian quy định.]
Tống Ôn Trạch ngạc nhiên, thầm nghĩ:
"Độ hảo cảm sao lại âm, độ hắc hóa lại tăng được nhỉ, mình đâu có làm gì?"
Thẩm Mộng đã đi xa, không còn nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc nữa.
Tống Ôn Trạch nhìn lớp trưởng hỏi - Sao vậy? Nhìn như chú thỏ con vừa thấy sói vậy? Bộ Thẩm Mộng, em ấy ở trên trường đáng sợ lắm sao?
Lớp trưởng cắn chặt môi không nói, mấy ngón tay bám chặt vào chiếc bút bi, gần như muốn bẻ nó làm đôi.
Tống Ôn Trạch nghiêng đầu nhìn cả lớp, ánh mắt lướt qua các dãy bàn phát hiện thấy bàn cuối lớp có hai cái đầu gục xuống ngủ.
Bước xuống dưới, không cần hỏi cũng biết là Tô Triệt và Hàn Dật, hai cậu nhóc này đang ngủ gục.
Tống Ôn Trạch gõ gõ ngón tay lên mặt bạn, cả hai vẫn ngủ không hề biết chuyện gì.
Hắn nhìn lớp trưởng hỏi - Hai em ấy, trước đây cũng như vậy? Thích ngủ trong giờ sao?
Lớp trưởng gật đầu, muốn nói gì đó nhưng bị Tống Ôn Trạch giơ tay ngăn cản, ra hiệu im lặng.
Hắn trùng hợp biết một cách, có thể gọi người đang ngủ say tỉnh dậy.
Chỉ là cách này, rất dễ gây hiểu lầm.
Tống Ôn Trạch hai tay chống lên mặt bàn, cúi nửa người xuống, khuôn mặt sát lại gần tai Tô Triệt, thổi nhẹ một hơi.
Tô Triệt cảm thấy tai của mình vô cùng ngứa ngáy, ngón tay ngoáy tai cho bớt ngứa.
Xong liền ngủ tiếp, không hề nhìn xem bên cạnh có người không?
Tống Ôn Trạch nhìn, ánh mắt lạnh lùng nói - Đã vậy, thì đừng trách thầy ra tay độc ác, không nương tay.
Nói xong, không để cho mọi người kịp hiểu chuyện gì, bàn tay tưởng yếu ớt Tống Ôn Trạch trực tiếp túm gáy Tô Triệt nhấc lên cao.
Tô Triệt đột nhiên gáy bị người ta túm, nhấc lên cao, lưng bị đập mạnh vào tường giật mình tỉnh dậy.
Thấy người túm mình kia là Tống Ôn Trạch, Tô Triệt khó khăn nói - Thầy, Tống lão sư, tại sao, tại sao lại túm gáy em?
Tống Ôn Trạch đáp - Nội quy của tôi, lớp trưởng không nói cho em biết sao?
Nhìn lớp trưởng, hỏi - Từ lúc em ấy về đến giờ, tính chính xác đã gần nửa tiếng rồi, em không nói sao?
Lớp trưởng bị đích danh gọi tên, đứng dậy nói - Em xin lỗi thầy!
Tống Ôn Trạch buông tay ra, nói - Lần đầu, em không biết, thầy tạm tha. Nếu có lần sau, em sẽ bị phạt không hề nhẹ đâu.
Tô Triệt trượt xuống, xoa xoa cổ mình sợ hãi, gật đầu đồng ý.
Tống Ôn Trạch nhìn Hàn Dật vẫn đang gục trên bàn, cho hai tay vào túi quần hỏi - Hàn Dật, em còn định giả vờ ngủ tới lúc nào?
Hàn Dật không mấy quan tâm, nghiêng đầu nhìn Tống Ôn Trạch không nói gì.
Cậu ta thật ra không ngủ nhưng thói quen nằm ườn trên bàn, không sửa được.
Tống Ôn Trạch hỏi - Chắc em không quên, bản thân lúc đó ở trong lớp nhỉ? Có vẻ lời thầy nói, các em vẫn không nghe lọt tai nhỉ?
Hàn Dật ngồi bật dậy, không biết tại sao dù Tống Ôn Trạch đang cười nhưng lời nói như có dao sắc trong đó.
Tống Ôn Trạch không để Hàn Dật kịp định thần lại, đi về bàn giáo viên rồi nói - Nếu vậy, tan học không ai được rời đi, tất cả ở lại học hết cho tôi.
Ngồi đó, lạnh lùng nhìn cả lớp - Coi như đây là lần đầu chịu phạt, một bạn vi phạm cả lớp chịu phạt, tốt nhất là đừng để tôi nói lần thứ hai. Nếu còn không nghe lời nữa thì chuẩn bị trước tâm lý đi, tôi không dễ tính như trước đâu.
Cả lớp ngay lập tức im lặng, không một tiếng động.
****************
Tiếng chuông tan học vang lên tiếng lanh lảnh, sau những giờ học căng thẳng.
Chẳng mấy chốc, hành lang khu lớp học khối 11 đã tập nập học sinh xách cặp đi về.
Ở trường có căn tin, bữa trưa rất ít học sinh ở lại ăn, phần đa toàn là nhà gần hoặc có ba mẹ đưa đi đón về.
Tống Ôn Trạch từ bên trong lớp nhìn ra ngoài ban công, thấy khuôn viên trường đã thưa thớt người.
Bỏ viên phấn xuống mặt bàn, hỏi - Đề bài này, có em nào không biết làm không?
Cả lớp đồng loạt nói - Dạ không, thưa thầy.
Tống Ôn Trạch biết ba phần năm học sinh ở đây, không phải ngu mà là không chịu học.
Hắn cười lạnh, không nói.
Sở Vy Vy nhìn thấy biểu cảm đó, không hiểu sao trong lòng ngực không chịu nghe lời, tim đập thình thịnh mạnh đến nỗi muốn chui ra ngoài.
[ Tinh~~ Độ hảo cảm của nữ chính Sở Vy Vy giành cho kí chủ tăng 5%, tổng 85%, kí chủ hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính. ]
[ Tinh~~ Nếu Độ hảo cảm của nữ chính Sở Vy Vy đã đầy, mà Độ hắc hóa của nam chính Thẩm Mộng chưa đặt được 50%, kí chủ sẽ bị tước đoạt thần hồn, mãi mãi không được siêu sinh. ]
Tống Ôn Trạch mặc kệ, nhìn cả lớp hỏi - Các em cảm thấy, cách phạt này thế nào?
Cả lớp im lặng, không đáp.
Tống Ôn Trạch khoanh tay, nhìn một lượt nói - Các em có biết, kì thi cuối học kì I sắp tới, tết đến là sang học kì II rồi. Các em, chẳng nhẽ cứ như vậy, đến lúc thi tốt nghiệp xong rồi ra ngoài xã hội, không có bằng cấp rất rõ tìm việc.
Ngừng một lát, nói - Thầy không mong các em thi tốt, đạt điểm cao. Thầy chỉ muốn nhìn thấy các em, mỗi em đều ở trên lớp học tập tốt, cùng nhau tiến bộ.
Tống Ôn Trạch nhìn Sở Vy Vy hỏi - Sở Vy Vy, em có thể đứng dậy được không? Tôi có chút chuyện muốn hỏi em?
Sở Vy Vy run rẩy, cố gắng đứng dậy, miệng ấp úng nói - Chuyện, chuyện gì, vậy ah?
Tống Ôn Trạch cười nói - Không có gì, chỉ là muốn hỏi em vài câu?
Sở Vy Vy tuy không hiểu Tống Ôn Trạch muốn hỏi gì, gật đầu đồng ý.
Tống Ôn Trạch hỏi - Có một bạn không có học thức, không có bằng cấp cũng không có chỗ dựa hay tài nguyên gì, sau khi ra xã hội sẽ như thế nào?
Sở Vy Vy đáp - Sẽ bị đào thải! Nếu....
Tống Ôn Trạch trực tiếp ngắt lời - Không nếu gì cả. Tôi hỏi em trả lời là được, OK?
Sở Vy Vy gật đầu đồng ý.
- Có một bạn chưa tốt nghiệp cấp hai, thậm chí là nghỉ học giữa chừng hay bị đình chỉ, đuổi học ngay khi đang học cấp ba, kể cả là đang lớp 12, sau này sẽ ra sao?
- Sẽ bị người ta coi thường, bị sỉ nhục vì chưa học xong cấp ba.
- Có một bạn vì vi phạm nội quy nhà trường, đánh nhau, bỏ học, vvv.... bị ghi tên vào danh sách đen, sau này sẽ như thế nào?
- Sẽ bị xã hội chê cười, sẽ làm xấu mặt, mất mặt ba mẹ, anh chị em trong nhà, bạn bè thân thiết.
- Có một bạn.....
Người hỏi kẻ trả lời, cả lớp im lặng lắng nghe.
Trong đó, có vài bạn không dám ngẩng đầu nhìn, cũng có vài người không bận tâm đến điều đó.
Tống Ôn Trạch biết nhưng làm ngơ, sau khi giải đáp thắc mắc xong, bảo Sở Vy Vy ngồi xuống.
Nhìn cả lớp hỏi - Các em có biết, để làm ra một hạt lúa cũng cần thí nghiệm mới xuất khẩu ra thị trường, cần phải làm những gì không?
Tống Ôn Trạch thở dài, cầm túi đồ ăn để trên mặt bàn, nói - Hôm nay, vốn dĩ là tôi muốn làm quen với các em, tổ chức một buổi lễ chào mừng ngày đầu tiên dạy học. Ai ngờ, các em làm tôi quá thật vọng. Tôi không biết các em thích gì, vì vậy tôi đã mua rất nhiều đồ ăn vặt, các em thích cái nào thì lên lấy. Tôi sẽ điểm danh trước!!
Sở Vy Vy được gọi tên đầu tiên, cô vừa lên liền lấy thanh sôcôla rồi cúi đầu cảm ơn.
Sau đó, từng người được gọi tên lên trên bục giảng lấy đồ ăn, người thích que cay, xiên giòn, vvv.....
Chẳng mấy chốc, cả lớp đã lấy xong đồ ăn của mình, chỉ còn duy nhất một người vẫn còn thơ thẩn ngồi một góc, cầm thanh sôcôla vừa rồi cất trong cặp.
[ Tinh~~ Độ hảo cảm của nữ chính Sở Vy Vy tăng 5, tổng 90% - Yêu!! ]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...