Lúc chạng vạng, Tư Hoàn ôm miêu chủ lên chiến xa, cùng tiến vào chiến xa còn có cả đám người Herbert, Đồng San, cùng với chiến thú của bọn họ.
Chiến xa của tiểu đội thợ săn, ngoại hình có chút giống xe tăng, nhưng lại to lớn hơn nhiều, cấu tạo và lực công kích cũng phức tạp hơn.
Loại chiến xa cỡ lớn này có giá trị chế tạo không hề thấp, trong các loại chiến xa quân dụng của đế quốc, cũng không phải là loại đỉnh cấp. Doanh địa răng kiếm, trên cơ bản mỗi một tiểu đội đều có một chiếc, đủ đối phó với huyết thực giả là được rồi. Trên Mạn Cát tinh cũng chỉ có huyết thực giả là có lực sát thương khá lớn.
Từ ánh mắt đầu tiên khi Dư Gia Đường nhìn thấy chiến xa thì đã bị chấn động. Ngoại hình cái thứ bự tổ chảng này thoạt nhìn thực sự rất khí phách. Trong một ít tranh ảnh về một ít công nghệ cao của đế quốc mà Đại Vương cho anh, cũng có tinh hạm cơ giáp vân vân, nhưng đó là trên tranh ảnh, so với chính mắt nhìn thấy, hoàn toàn là hai hiệu quả khác nhau.
Dư Gia Đường tiến vào chiến xa, liền nhảy xuống khỏi trong lòng ngực Tư Hoàn. Ở trong thế giới nhiệm vụ anh thường xuyên được quan hốt phân ôm, nhưng điều này cũng không đại biểu rằng anh thích được người khác ôm tới ôm đi thường xuyên như vậy.
Lần này anh tới vị diện này không có nhiệm vụ gì, thuần túy là du lịch ngắm cảnh, đồng dạng, cái loại cảm ứng đặc thù của anh đối với quan hốt phân trong nhiệm vụ cũng biến mất.
Ít nhất anh chưa từng có cảm ứng đặc thù gì đối với Tư Hoàn cả.
Bốn vách tường chiến xa là từng khối bản kim loại trắng bạc cấu thành, hình dạng là hình đa giác cổ quái, anh không biết chất liệu của loại kim loại này, trong lòng phỏng đoán, nếu không phải là kim loại đặc hữu của thế giới này, thì cũng chính là loại hợp kim nào đó.
Nhưng khi nhìn thấy một nhân viên sửa chữa chiến xa đang tu bổ một góc vách tường kim loại, anh lập tức cả kinh há to miệng.
Trong tay nhân viên sửa chữa kia cầm một cái bình nhỏ bằng chừng bàn tay, trong cái bình kia đựng là một loại chất lỏng "Đặc sệt".
Mà chính loại chất lỏng này lại biết chuyển động!
Nhân viên sửa chữa mở chất lỏng ra, dùng một cây gậy màu đen, dẫn chất lỏng bên trong đến góc tường có chỗ hổng kia.
Chỉ dẫn ra có một chút, không quá hai giây, chỗ hổng lớn ước chừng nửa thước đó, đã tức thì khôi phục như lúc ban đầu, trở nên không khác gì vách tường kim loại ở những chỗ khác. Hoàn toàn không hề nhìn ra chỗ đó đã từng bị phá hỏng một chút nào.
Nhân viên sửa chữa làm xong công tác của mình, liền đến phòng hậu cần đi nghỉ ngơi.
Dư Gia Đường đi đến góc tường kia, tại nơi vừa rồi có chỗ hổng, thử dùng móng vuốt lay một chút, kết quả ngay cả một vết cào cũng không có.
Mấy người thợ săn trong phòng thao tác chiến xa cũng chú ý tới hành động kỳ quái của Munchkin, mà Herbert vây xem toàn bộ quá trình, lúc này đã cười đến sắp không thở nổi rồi.
Tư Hoàn cũng thấy toàn bộ quá trình, hắn đi đến bên người Herbert đã cười lăn trên mặt đất, dẫm một chân lên người gã, sau đó vượt qua, đi giải thích cho miêu chủ nguyên lý sửa chữa vách tường kim loại.
"Đầu nhi, anh có giải thích cho Ngắn Ngủn rõ ràng đến mấy, nó cũng không hiểu đâu. Tuy rằng nó rất thông minh, nhưng để nó hiểu được cái loại...... Vấn đề khoa học kỹ thuật này, vẫn còn khó khăn lắm." Herbert che lại bộ vị bị dẫm đau, đứng lên nghiêng về một phía hút khí lạnh một bên nói.
Tư Hoàn liếc mắt nhìn gã, "Nói cứ như cậu cũng hiểu được nguyên lý vậy."
"Tôi nhớ rõ trên hồ sơ của cậu, trong trường ngoại trừ khóa chiến đấu là tròn điểm, các chương trình học có liên quan đến khoa học kỹ thuật khác, đều thảm đến không nỡ nhìn đúng không nhỉ?"
Herbert: "......"
Cảm giác bị lão đại mình tin cậy thọc một đao quá khó chịu, Herbert đang muốn tìm chiến thú của mình ôm ấp hôn hít một cái, quay đầu lại liền phát hiện, Đại Hải nhà gã đã đặc biệt bò đến một chỗ không xa Munchkin mà bán ngu.
Đại Hải nằm ngã trên mặt đất, cái bụng lật ngửa, ngay cả bộ vị 【 bíp ——】 bị lộ ra mà cũng không hề để ý tí nào.
Một con mèo biển đuôi dài thật bự nằm trên mặt đất, lật cái bụng, chớp mắt, tự cho là rất manh mà xoắn đến xoắn đi như vậy, miễn bàn có bao nhiêu cay mắt.
Herbert đều sắp không nhận ra chiến thú của mình nữa rồi. Cái con trước kia vừa lười vừa béo, còn đặc biệt ngạo khí ngạo kiều đã chết ở chỗ nào rồi?
Lúc vảy của mèo biển đuôi dài dựng lên, có thể trực tiếp làm vũ khí công kích, mà khi khép kín lại, cũng mười phần cứng rắn, nền đất của chiến xa cũng có tính chất kim loại, nhưng ba hai cái đã bị Đại Hải vặn vẹo cọ cho tia lửa bắn ra bốn phía, làm Dư Gia Đường sợ tới mức giật mình một cái.
Dư Gia Đường cảm thấy cái con trước mắt bộ dạng thật đáng sợ, tinh thần còn có chút vấn đề nữa, anh vẫn là nên trốn xa một chút thì tốt hơn, vì thế nhảy dựng lên vượt nóc băng tường chạy khỏi mèo biển đuôi dài bên cạnh.
Phòng thao tác chiến xa có một cái đài khống chế chủ, bên trên có rất nhiều các loại nút cùng màn hình linh tinh. Đài khống chế được thiết kế căn cứ theo chiều cao của người thao tác, đối với Dư Gia Đường mà nói thì quá là cao, may mắn hiện tại nó không phải mới vừa ăn no, lắc lư vài cái liền nhảy lên được.
Hiện tại đang chạy chiến xa chính là một đại hán da đen gọi là Edwin, trên trán có đồ án hình xăm con mãng xà cuộn thân, nghe nói là tộc huy của gia tộc gã.
Edwin là tự mình thoát khỏi gia tộc mà đi lưu lạc, cuối cùng chọn trở thành thợ săn làm kế sinh nhai, vòng đi vòng lại mấy chục năm tinh lịch, mới gặp được Tư Hoàn, cũng đi theo hắn.
Hình thể Edwin uy mãnh, chiến thú lại là mèo thụy mông Tia Chớp hình thể nhỏ xinh hiếm có. Cũng là mèo biến dị, sức chiến đấu kinh người, miệng còn có tuyến độc.
Dư Gia Đường vừa thấy được số liệu về mèo thụy mông mà Đại Vương đưa ra, liền run người, vội vàng né tránh sang bên cạnh.
Tia Chớp đang nằm ven đài khống chế, một thân lông tím, nhìn phi thường mượt mà, thời điểm nheo mắt lại cho người ta một cảm giác phi thường không dễ chọc.
Tia chớp rất ỷ lại Edwin, có đôi khi tình nguyện đói bụng, cũng không chịu rời khỏi bên người chủ nhân.
Vị trí thao tác bên cạnh là Tư Hoàn.
Tư Hoàn nhìn xem miêu chủ nhà người khác, nhìn nhìn lại Munchkin chỉ lo tò mò với đống nút trên đài khống chế, duỗi tay liền ôm lấy chùm chân ngắn nhỏ.
"Những cái nút đó không thể tùy ý chạm vào, nếu như em nhàm chán thì ở trong lòng tôi ngủ một hồi đi, chờ tới nơi rồi, tôi lại mang em xuống xe hóng gió."
Dư Gia Đường cho rằng hắn nói hóng gió, cũng chỉ là đi bộ mang tính chất giống như tản bộ sau khi ăn xong mà thôi, nhưng tới nơi rồi, sau khi xuống xe, anh mới hiểu được anh đã hoàn toàn lầm to.
"Méo ——" Dư Gia Đường mắt mèo trừng ngốc mà nhìn hàng ngàn hàng vạn huyết thực giả ở phía trước, ngoại trừ meo một tiếng ra thì chỉ còn biết nói fuck nữa thôi.
"Ngắn ngủn! Đi thôi!" Herbert lắc lắc cái đầu lông đỏ của gã, lộ ra hàm răng trắng với Dư Gia Đường mà cười nói.
Dư Gia Đường lui về phía sau hai bước.
Bảo anh đối phó với một quần thể huyết thực giả nhỏ thì còn được, hai ba đàn cũng miễn cưỡng, nhưng hàng ngàn hàng vạn...... Đang muốn mạng mèo chắc.
Tư Hoàn mở một thanh kiếm laser ra, nhìn Herbert nói: "Đừng lãng phí thời gian nữa, đêm nay là thời khắc chúng nó tụ tập đông nhất, nếu đêm nay không giải quyết được đám huyết thực giả này, cậu cứ chờ ngày mai một mình chơi một chọi một với huyết lục giả mới tiến hóa đi."
Herbert cưỡi trên người Đại Hải lập tức dũng mãnh tiến lên xông về phía trước.
Tư Hoàn có muốn ngăn cũng không kịp, quả nhiên, không quá vài phút, Hách bá và Đại Hải đều vác một khuôn mặt hoảng sợ giống y chang một khuôn đúc ra, bay nhảy chạy nhanh trở về.
"Đầu nhi! Phía trước có ít nhất ba vạn huyết thực giả trở lên!"
Tư Hoàn mới vừa giải quyết xong một quần thể huyết thực giả nhỏ, nhàn nhạt nói: "Tôi biết chứ, vừa rồi chúng ta mở họp đã nói qua mà."
"Mở họp đã nói qua rồi? Sao tôi lại không biết?" Herbert kinh ngạc.
"Lúc đó cậu đang ở một góc dạy Đại Hải theo đuổi ngắn ngủn như thế nào." Tư Hoàn ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ.
Herbert vẻ mặt đậu mọe ngậm miệng lại, không dám nói thêm một chữ nào nữa.
Mùi hương của nhân loại có sức hấp dẫn cực lớn đối với huyết thực giả, tiểu đội bạc hà mèo có tổng cộng mười hai người, bình quân mỗi người một phút đồng hồ có thể xử lý được một quần thể huyết thực giả nhỏ.
Chỉ là tốc độ như vậy đối với số lượng huyết thực giả mà nói, vẫn còn chưa đủ.
Đại Hải của Herbert bình thường vẫn luôn nghịch nước ở phía sau đội ngũ, lần này lại không có trộm lười, đi lên một trảo liền xé nát một đám, một đuôi liền quất một đám nát nhừ, toàn bộ mèo chẳng khác gì một đại sát khí biết đi.
Còn có Tia Chớp bằng vào tốc độ siêu nhanh của mình, nhảy một vòng trong quần thể huyết thực giả, thời điểm dừng lại, những huyết thực giả kia đã lập tức hư thối rồi cuối cùng hóa thành máu loãng, có thể thấy được độc tính cường đại của kịch độc trên người nó.
Dưới tình huống khai hỏa toàn bộ thuộc tính nhanh nhẹn, tốc độ của Dư Gia Đường cũng sẽ không thua kém gì tia chớp, nhưng những người này không biết thực lực của anh, chỉ biết căn cứ vào phương thức anh xuất hiện mà phán đoán là anh có thể đối phó được với huyết thực giả.
Dư Gia Đường nghĩ thầm không biết anh có nên biểu hiện một chút hay không, để chứng minh mình không phải là một con mèo phế?
"Ngắn ngủn, đừng cách tôi quá xa." Đám đội viên đều nhằm về phía huyết thực giả bốn phía mà săn giết, chỉ có Tư Hoàn là dọn dẹp một ít cá lọt lưới ở xung quanh chiến xa.
Thành viên trong đội ngũ đều có thực lực mạnh mẽ, nhưng vòng dọn dẹp của bọn họ lại vẫn cứ thu nhỏ lại từng chút từng chút một.
Những huyết thực giả kia đều đang vây quanh về hướng bên này!
"Lên chiến xa!" Tư Hoàn hô một tiếng với mọi người.
Đây chỉ là một cú mở màn, để bọn họ làm nóng người mà thôi, thứ chân chính mà bọn họ phải đối phó chính là một đợt huyết thực giả sau.
Hiện tại xông lên phần lớn đều chỉ là pháo hôi. Mỗi một quần thể huyết thực giả nhỏ lại có số lượng gần 5-7 con, trong đó sẽ có một con huyết thực giả cao cấp hơn một chút, còn lại đều là huyết thực giả cấp thấp nghe theo mệnh lệnh của nó.
Thứ cuối cùng mà tiểu đội bạc hà mèo phải đối phó chính là đội ngũ cuối cùng do huyết thực giả cao cấp tạo thành.
Lửa đạn từ chiến xa phóng ra bắn về hướng đàn huyết thực giả, một phát pháo bắn đi, chính là hàng trăm hàng ngàn huyết thực giả trực tiếp bị phân giải thành vô tung vô ảnh.
Liên tục mấy phát đạn pháo bắn xong, chiến xa vốn dĩ sắp bị vây lấp kín liền lập tức dọn dẹp ra một con đường. Đồng thời với đạn pháo được bắn ra, trên chiến xa còn có một ít súng pháo nhỏ công kích có thể thay đổi phương hướng, tiến hành xoay tròn đủ mọi phương vị.
Súng pháo nhỏ bắn phát liền, một lần dùng là có thể bắn ra được hơn một ngàn viên đạn quang điện.
Huyết thực giả cấp thấp làm pháo hôi ở phía trước rất nhanh đã bị chiến xa dọn dẹp sạch sẽ, mà trong quá trình này, các thành viên của tiểu đội thợ săn bạc hà mèo chính thức bắt đầu làm chuẩn bị cho chiến đấu tiếp theo.
Đồng San ngoại trừ vũ lực cường đại ra, còn có cả các loại dược hiệu cường hãn dược tề công kích nữa, trên người mọi người đều được trang bị một ít. Mà một lọ dược tề công kích, đủ để tiêu diệt một lượng lớn huyết thực giả cao cấp.
Herbert xung phong ở phía trước, nên trên người mang theo thêm mấy lọ, thực lực của Tiền Ninh bởi vì thua kém Đồng San một chút, cũng trang bị trên người thêm vài phần, một mình Tư Hoàn là trang bị nhiều nhất, nhưng hắn mang theo không phải vì để tự bảo vệ mình, mà là để mấy lọ dược tề công kích này có thể phát huy được tác dụng lớn nhất.
Những người còn lại cũng đều là võ trang hạng nặng, sau khi mười hai người và nhóm chiến thú cùng nhau ăn xong đồ ăn, bổ sung năng lượng cho thân thể rồi, mới lại lần nữa xuống dưới chiến xa.
Dư Gia Đường vừa định nhảy xuống theo sau, đã bị Tư Hoàn ôm lấy một lần nữa nhét vào trong chiến xa.
"Thời gian hóng gió đã qua, hiện tại là thời gian em đi ngủ rồi."
Mèo tái tạo gien ở trong mắt người đế quốc là vô cùng nhu nhược, đồ ăn, nước, giấc ngủ, là những thứ mà chúng nó ắt không thể thiếu nhất. Miêu chủ ngủ thiếu giấc, sẽ rất táo bạo, cho nên mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cũng phải bảo đảm giấc ngủ của miêu chủ trước tiên.
Dư Gia Đường thấy hắn không phải đang nói giỡn, là thật sự định dùng vòng tay để đóng cửa chiến xa, liền vội vàng kêu to nhảy xuống dưới.
Hiện tại anh đã có thể nghe hiểu được ngôn ngữ hoặc là tín hiệu giao lưu của các sinh vật khác, nhưng nếu muốn cho người khác hoặc là sinh vật khác hiểu được tiếng kêu của mình, thì phải tiêu một lượng tiền thay thế điểm nhất định để duy trì công năng này.
Tiền thay thế điểm của Dư Gia Đường còn dư lại không ít, nhưng anh còn muốn nghỉ phép ở đây thật lâu, lỡ như không đủ dùng thì xong đời luôn, cho nên lúc trước có thể không cần dùng đến thì sẽ không dùng.
Lúc này tự nhiên là không bất chấp được nhiều như vậy. Anh trực tiếp dùng tiền thay thế điểm click mở ra công năng làm đối phương hiểu được tiếng kêu của mình.
"Mang tôi cùng đi đi, tôi cũng có thể giết huyết thực giả mà." Anh hưởng thụ sự chăm sóc từ tiểu đội bạc hà mèo, còn được toàn bộ doanh địa che chở, nên xuất một phần lực mới đúng.
Nếu như không có doanh địa che chở, trừ phi anh có thể mãi luôn không ăn không uống mà ở dã ngoại phòng bị những huyết thực giả kia tập kích, bằng không cho dù là có bàn tay vàng đi chăng nữa thì cũng không căng được bao lâu.
Lúc trước Tư Hoàn không thể lĩnh hội được tiếng kêu của miêu chủ, hiện giờ đột nhiên lại có thể nghe hiểu, trên mặt vẫn như cũ vô cùng trấn định.
Hắn duỗi tay về phía miêu chủ, Dư Gia Đường vẻ mặt biểu tình hiểu ngầm, duỗi móng vuốt vỗ tay với hắn.
Tư Hoàn: "......"
Dư Gia Đường nhe răng: "Chẳng lẽ không phải anh muốn vỗ tay với tôi, tỏ vẻ cổ vũ cùng ý tứ đồng ý hay sao?"
Tư Hoàn trầm mặc vài giây rồi mới nói: "...... Tôi là muốn để em đứng lên trên tay tôi, tôi đưa em trở về trên xe."
"Cửa chiến xa quá cao, tôi lo lắng em......" Chân ngắn.
Dư Gia Đường bùng nổ: "Cao có tí như thế thì cần lo lắng cái quái gì, tôi có thể xuống dưới thì tự nhiên cũng có thể đi lên!"
Nói rồi Dư Gia Đường liền tự mình nhảy trở về.
Có điều lần này Dư Gia Đường dùng sức nhảy có chút hơi quá, nên nhảy vào rất xa, Tư Hoàn không đợi anh quay đầu lại, đã dùng vòng tay mệnh lệnh cho cánh cửa chiến xa kia trong nháy mắt khóa lại.
Dư Gia Đường: 凸(艹皿艹) vậy mà lại dám hố trẫm!!!
Bị khóa ở trên chiến xa Dư Gia Đường thực bực bội, anh đi tới đi lui tại chỗ thật lâu, lại nhớ lại phương pháp mà người tiểu đội bạc hà mèo mở cửa chiến xa, nếu như không có ai hỗ trợ mở cửa, tự mình muốn đi ra khỏi chiến xa này chỉ sợ là không có khả năng......
Đúng lúc Dư Gia Đường đang cào tường, người nhân viên sửa chữa lúc trước kia phỏng chừng là đã đến giờ công tác, lại cầm một bộ công cụ của hắn ra để kiểm tra một vài chỗ bị tổn thương ở trên chiến xa.
Dư Gia Đường vừa thấy hắn thì ánh mắt tức khắc sáng lên.
Nếu thành viên tiểu đội bạc hà mèo đều có một cái vòng tay chìa khóa như thế, vậy điều này có phải cũng đồng nghĩa với, trên người những nhân viên công tác này cũng có vòng tay ra vào không?
Đồng phục nhân viên sửa chữa tương đối to rộng, cổ tay áo bị che kín mít, Dư Gia Đường thật sự nhìn không ra trên tay hắn có mang vòng tay hay không.
"Meow ——" Dư Gia Đường tới gần nhân viên sửa chữa, kêu to kéo dài.
Nhân viên sửa chữa cũng là nhân dân đế quốc, độ nhiệt tình yêu thương đối với mèo, không thua những thợ săn bên ngoài, chỉ là chiến thú trong doanh địa chỉ thân thiết với chủ nhân của mình, mèo quý tộc thì hắn lại không nuôi nổi, cũng chỉ có thể xem video và hình ảnh trên quang não mà thôi.
Nhân viên sửa chữa cũng không biết Dư Gia Đường là chủng loại gì, hắn chỉ biết đây là miêu chủ của Tư lão đại. Xét thấy tính cách của Tư Hoàn, nhân viên sửa chữa không dám tới gần bé mèo quá mức.
Hắn đứng xa xa mà thật cẩn thận nói Dư Gia Đường: "Có phải em lại đói bụng rồi không? Để anh nói với phòng bếp một chút, làm mấy mâm thịt cho em trước nhé?"
Dư Gia Đường một chút cũng không hề đói bụng, ánh mắt anh đều tập trung trên cổ tay áo của nhân viên sửa chữa, chờ hắn lộ cổ tay ra, xem thử có vòng tay ra vào hay không.
Nhân viên sửa chữa không rõ nguyên do lần theo tầm mắt bé mèo mà nhìn về phía cổ tay áo của mình, vén lên nhìn thoáng qua, cũng không phát hiện ra có cái gì khác thường.
Chờ đến khi hắn lại ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bé con chân ngắn nhỏ cọ cọ nhảy đến bên người hắn, bám lên quần hắn mà cắn bộ phận tay áo che vòng tay, liều mạng giật ra bên ngoài.
Nhân viên sửa chữa hoảng sợ: "Đừng cắn đừng cắn, em muốn làm cái gì, anh giúp em."
Dư Gia Đường vỗ vỗ vòng tay của hắn.
Nhân viên sửa chữa hiểu ngầm: "Em muốn cái này?"
Dư Gia Đường gật đầu meo một tiếng.
"Cái này không được đâu, đây là vòng tay ra vào chiến xa, nếu để cho em chơi hỏng mất, làm cái bù sẽ rất phiền toái."
Dư Gia Đường tiếp tục cúi đầu cắn.
Nhân viên sửa chữa không dám đụng vào miêu chủ, lại sợ nó thật sự làm hỏng vòng tay, chỉ có thể tháo vòng tay xuống. Lại nghĩ mèo tái tạo gien đều rất thông minh, bình thường sẽ không cố ý hủy hoại vật phẩm quan trọng.
Lại không nghĩ tới, Dư Gia Đường tức khắc ngậm lấy vòng tay bỏ chạy.
"Ngắn ngủn, em chạy đi đâu vậy, mau trở lại!" Nhân viên sửa chữa sốt ruột hô to đuổi theo.
Thời điểm mở cửa xe chiến xa, cần phải dùng nút ấn ra vào trên vòng tay, ấn trên vị trí phân tích trên vách tường bên cạnh cửa.
Vị trí xây dựng thứ này cũng không thấp, hơn nữa lấy ngoại hình cực nhỏ, nhóc mèo căn bản là không thể nhảy lên được.
Dư Gia Đường suy nghĩ nửa ngày, vẫn không thể nghĩ ra được biện pháp nào hay, cuối cùng chỉ có thể điều chỉnh cái nút của vòng tay trong miệng hướng về phía trước, sau đó phát lực một cái nhảy lên!
...... Dư Gia Đường trực tiếp đánh lên trên vách tường thành bánh mèo.
Nhân viên sửa chữa đuổi theo bé mèo lại đây: "......" Không biết lúc này nên ghi lại một màn này xuống, hay là nên đi lên an ủi miêu chủ một chút đây.
Rất nhanh Dư Gia Đường đã thử lần thứ hai, lần này anh dùng sức hơi nhỏ chút, vẫn không thể ấn đến được, thời điểm lần thứ ba, vòng tay rốt cuộc cũng mở được chiến xa ra!
Dư Gia Đường kinh hỉ lao ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Tư Hoàn bước chân vững vàng mang theo những thợ săn khác của tiểu đội bạc hà mèo, đang đi về hướng chiến xa bên này, người đã sắp tới gần cửa xe đến nơi rồi.
Dư Gia Đường: "......"
Tư Hoàn vừa đi vừa chà lau vết máu bị té lên, thời điểm nhìn thấy Dư Gia Đường, hắn hiếm khi lộ ra một biểu tình hòa hoãn.
"Tư Hoàn các hạ." Nhân viên sửa chữa xấu hổ nhìn trong miệng bé mèo ngậm lấy vòng tay. Không biết lúc này, là nên tự mình đi lên thu vòng tay lại, hay là chờ Tư Hoàn động thủ thì hơn.
Đó là miêu chủ mà Tư Hoàn nuôi đó nha, dưới tình huống bản thân Tư Hoàn đang ở đây, nhân viên sửa chữa không thể dễ dàng tới gần được.
"Ngắn ngủn, trả đồ vật lại cho người ra." Tư Hoàn nhíu mày nói.
Dư Gia Đường đem vòng tay trả lại cho nhân viên sửa chữa, sau đó chạy đến bên người Tư Hoàn kêu to: "Không phải các anh muốn đi tiêu diệt vài vạn huyết thực giả cao cấp sao? Làm sao nhanh như vậy đã trở về rồi?"
"Chúng ta đã xử lý xong rồi." Trên bao tay của Tư Hoàn còn dính máu của huyết thực giả, trong đó có chưa một loại độc tố biến dị nào đó, có thể lây truyền thông qua không khí, bình thường trước hay sau khi bọn họ đi ra ngoài, đều sẽ tiêm một liền thuốc giải độc trước.
Loại thuốc giải độc này là vật chất thuần ích, áp dụng với tất cả sinh vật, bao gồm cả mèo tái tạo gien yếu ớt.
Chỉ là Tư Hoàn không chắc chắn lắm, thân thể Munchkin có thể thích ứng với thuốc giải độc hay không.
Dư Gia Đường khó có thể tin nổi mình chỉ là đi mở cửa một cái, mà người tiểu đội bạc hà mào đã xử lý rớt sạch vạn huyết thực giả rồi.
Lúc trước thời điểm bọn họ đối phó với huyết thực giả cấp thấp, làm gì có biểu hiện ra thực lực cường hãn như vậy đâu nhỉ.
"Nhiều huyết thực giả cao cấp như vậy, mười mấy người các anh, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà đã giết sạch rồi sao?"
Tư Hoàn bế bé mèo lên, đi tới giải thích nói: "Việc này phải quy công lên tính lây truyền trong dược tề của Đồng San, đó vốn là phát minh nghiên cứu nhằm vào huyết thực giả, sau khi phóng ra, sẽ hoá khí, lây truyền thông qua không khí, tạo thành sự lây bệnh trong phạm vi lớn, việc chúng ta làm chỉ là tận lực phóng dược tề vào bên trong quần thể huyết thực giả cao cấp mà thôi."
Những dược tề sư giống như Đồng San trong đế quốc, phàm là có chút bản lĩnh, đều sẽ được các công ty lớn nhỏ dùng một số tiền lớn để đào đi, đến làm việc cho bọn họ.
Thợ săn thuộc về loại chức nghiệp nghèo khó thu nhập thấp, chẳng sợ có năng lực giống như Tư Hoàn, trong mắt phần lớn người ở đế đô cũng không tính là cái gì.
Dược tề sư có được trình độ giống như Đồng San, lại đi làm thợ săn, mọi người đều không thể nghĩ ra nổi lý do. Trên thực tế, là Đồng San vẫn luôn đi theo Tư Hoàn.
Dư Gia Đường giãy giụa trong lòng ngực Tư Hoàn: "Vậy hiện tại bên ngoài đã an toàn rồi, tại sao tôi vẫn chưa thể đi ra ngoài được chứ?"
Tư Hoàn không nói chuyện, cố định tứ chi của mèo Munchkin lên trên giường bệnh cỡ nhỏ, sau đó đẩy mạnh vào phòng giải phẫu.
"Độc tố biến dị của huyết thực giả rất lợi hại, tuy rằng sẽ không lập tức tạo thành biến dị, nhưng chỉ cần vượt qua hai giờ mà vẫn chưa tiêm thuốc giải độc vào, liền sẽ không còn cơ hội nữa."
"Đồng San, cô tới hay là tôi tới?" Tư Hoàn hỏi.
"Để tôi tới đi." Đồng San sợ Tư lão đại quá lo lắng cho con miêu chủ nhà hắn, thời điểm tiêm gây tê vào cho nó sẽ khẩn trương.
Lúc trước Đồng San đã dùng máy rà quét thân thể của Munchkin, số liệu khác hẳn với những con mèo cải tạo gien khác, cho nên phải dùng thuốc gây tê để thí nghiệm trước một chút.
Thân thể Dư Gia Đường không có phản ứng dị thường gì cả, tiếp theo Đồng San mới tiếp tục cho Munchkin dùng thuốc gây tê mà mèo tái tạo gien bình thường đều hay dùng.
Thứ thuốc giải độc này không có tác dụng phụ đối với sự khỏe mạnh của thân thể, nhưng lại có một vấn đề, chính là sử dụng xong, sẽ rất thống khổ. Đây là bởi vì thuốc giải độc đang tiết độc thải độc.
Phần lớn mèo tái tạo gien đều không thể chịu nổi cái loại thống khổ này, cho nên phải cần dùng tới gây tê.
Dư Gia Đường không sợ gây tê, cũng không sợ thuốc giải độc, chỉ là nhìn thấy cái kim tiêm kia, cả người có chút...... khiếp đảm.
Vì cái răng đều đã tới thế giới tinh tế rồi, mà vẫn còn loại phương pháp chích kim tiêm này nữa hả? Vì cái răng không có cải cách loại bỏ chích chữa bệnh đi!
Trẫm không muốn chích!
Dư Gia Đường muốn dậy khỏi từ trên giường bệnh, kết quả lại bị Tư Hoàn dùng tay bịt kín đôi mắt.
"Ngắn ngủn đừng sợ, chích thôi mà, một chút là xong rồi, rất nhanh đó."
Dư Gia Đường:...... Đừng lừa trẫm, tưởng trẫm chưa từng tiêm chích chắc!
Tư Hoàn sợ bé mèo giãy giụa, cho nên trên tay dùng chút lực đạo đè nó lại, một liều gây tê qua đi, ước chừng đợi khoảng năm phút đồng hồ, Đồng San lại tiêm thuốc giải độc vào trong thân thể mèo Munchkin.
Dư Gia Đường bị ấn còn đang hỏi rốt cuộc có còn tiêm nữa không, không tiêm nữa thì buông tay thả anh ra.
Tư Hoàn nghe vậy liền buông tay, còn săn sóc giúp miêu chủ cởi bỏ dây cột.
Dư Gia Đường nghĩ đến chuyện độc tố biến dị của huyết thực giả mà vừa rồi hắn đã nói, meo meo hỏi Tư Hoàn: "Không tiêm nữa, là các anh muốn cho tôi uống thuốc sao? Tôi không sợ đắng, có thuốc gì nên ăn, thì cứ lấy ra đây đi."
Tư Hoàn ôm miêu chủ ra khỏi phòng giải phẫu: "Không, vừa rồi chúng ta đã tiêm vào xong cho em rồi."
Dư Gia Đường trợn to mắt, vừa rồi anh thật sự chẳng có một chút cảm giác gì cả, chẳng lẽ tiến bộ khoa học kỹ thuật, đã đến mức tiêm chích cũng không đau nữa sao?
"Độc tố biến dị của huyết thực giả, chỉ có thể tồn tại ở trong không khí khoảng hai giờ. Trải qua hai giờ sau, nếu không có gì khác thường, tôi lại mang em cùng đi tắm rửa."
Dư Gia Đường còn đang suy nghĩ đến chuyện tại sao tiêm chích lại không đau, tức khắc bị hai chữ "Tắm rửa" lôi tâm trí trở lại.
Cùng đi tắm rửa?
...... Lời này của chủ nhân, hẳn không phải là ý tứ mà anh đang nghĩ đấy chứ?
Hai giờ tiếp sau đó, trong đầu Dư Gia Đường đều là mấy chứ "Cùng đi tắm rửa" này, còn có tràn ngập các loại hình ảnh cùng nhau tắm rửa.
Dư Gia Đường nằm bên người Tư Hoàn, nhìn đến sườn mặt lạnh lùng nghiêm túc của Tư Hoàn, lại đối lập với những hình ảnh lung tung rối loạn trong đầu óc mình, mạc danh cảm thấy bản thân đặc biệt ô.
Dư Gia Đường có chút tuyệt vọng mà nghĩ, con mèo chủ tử đã từng thanh thuần không làm ra vẻ kia chạy đi đâu rồi?
Hay là nói từ sau khi lái xe cùng Đại hòa thượng, anh rốt cuộc cũng đã không trở về được nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...