Thời điểm Hắc Đằng đi Côn Luân là vào tháng bảy, đi theo nó còn có Bạch Tùng, cùng với vài vị đại yêu khác trên Linh Phật Sơn. A Viên và A Diễm đều bị lưu lại trong cổ tháp.
Dư Gia Đường vốn dĩ cũng rất muốn đi xem Côn Luân sơn một cái. Anh sống mấy đời, từng du lãm qua rất nhiều địa phương, nhưng lại chưa từng đi qua Côn Luân sơn bao giờ.
Ở thế giới kia của anh, Côn Luân sơn đã nổi tiếng là vô cùng thần bí, được xưng là "Ở trên núi Côn Luân chuyện gì cũng đều có khả năng phát sinh", mà Côn Luân sơn tại thế giới nơi tiên yêu nhân cùng tồn tại này, nghĩ chắc hẳn là càng thêm thần bí hơn.
Đoạn Cảnh Huyền nghe xong ý tưởng của anh, lại nói: "Ngươi mới vừa phá thân không lâu, không nên đi những nơi như Côn Luân sơn, rất có ảnh hưởng xấu đối với tu hành của ngươi, đợi khi pháp lực của ngươi đã củng cố hơn một ít, ta sẽ tự mình mang ngươi đi xem Côn Luân."
Dư Gia Đường cứng đờ tựa như sấm đánh.
Vừa rồi đại hòa thượng mới nói gì đó?
*Editor: Nói bé đã không còn tờ ring
...... Tóm lại, chuyện đi Côn Luân, rốt cuộc Dư Gia Đường cũng không còn đề cập với Đoạn Cảnh Huyền nữa.
Ban đêm cùng ngày, khi Đoạn Cảnh Huyền đang muốn cởi quần áo lên giường ôm lấy hắc báo, thì Dư Gia Đường đã bá chiếm mép giường, không nhường chỗ cho y.
"Liên Hoa?"
Phần đầu của Dư Gia Đường ngoắc ngoắc về phương hướng đệm hương bồ, ý bảo đêm nay y vẫn là ngồi thiền đi thôi.
Đoạn Cảnh Huyền mắt nhìn đệm hương bồ đặt ở trên mặt đất, lại nhìn nhìn cái bụng mềm mại của hắc báo, lắc đầu cự tuyệt: "Ngồi thiền cần tĩnh tâm, trước mắt ta không tĩnh tâm được."
Dư Gia Đường ngoài ý muốn liếc y một cái: "Anh cũng có lúc không tĩnh tâm được sao?" Đùa gì thế, y là linh Phật, lòng yên tĩnh như nước được chứ?
Đoạn Cảnh Huyền nói mà vẻ mặt thản nhiên: "Ngươi quên hôm nay là ngày mấy sao?"
Dư Gia Đường lười nhác bò nằm ở trên giường, đuôi báo thô tròn không tự giác mà phủi phủi địa bàn của mình.
"Ngày mấy, sao tôi lại không biết được?"
"Hôm nay là mười lăm."
Dư Gia Đường lên tiếng, trong chốc lát mới kịp phản ứng lại được, cọ cọ đứng lên, liên tục lui về phía sau đề phòng mà nhìn Đoạn Cảnh Huyền.
Sau khi anh và Đoạn Cảnh Huyền từng có vài lần thân mật, chỉ cần vừa biến đổi ra hình người là Đại hòa thượng này liền sẽ trở nên...... Một lời khó nói hết. Khiến Dư Gia Đường không khỏi nảy sinh ra bóng ma đối với chuyện biến thành hình người, trừ phi cần thiết thì sẽ không thay đổi thành người.
Nhưng cứ mười lăm mỗi tháng, Dư Gia Đường đều sẽ không tự giác được mà biến thành người, sau đó bị bắt bang mấy trận cùng Đoạn Cảnh Huyền.
Dư Gia Đường có kháng nghị cũng vô dụng, Đại hòa thượng chỉ biết dùng một loại tư thái bảo tướng trang nghiêm, biểu tình túc mục mà nói với anh: "Đây là chuyện rất có ích lợi đối với ngươi, đặc biệt là vào mười lăm, chúng ta hành hoan, sẽ làm tu vi của ngươi tăng tiến lên rất nhiều."
Nhưng mà Dư Gia Đường chỉ muốn phun báo chửi: Đi rất có ích lợi nhà anh, đi hành hoan cái mông anh ấy, trẫm mới không muốn thời gian nhiệm vụ còn chưa có kết thúc, thì đã bị quan hốt phân 【 bíp ——】 chết ở trên giường đâu.
Đoạn Cảnh Huyền không phải rất minh bạch vì sao hắc báo lại bài xích đối với chuyện giường chiếu như vậy. Kỳ thật tại phương diện này yêu quái thường phóng túng hơn con người rất nhiều, hắc báo cũng không phải là chủng loại yêu quái cấm dục......
"Nếu như ngươi không muốn, vậy chúng ta đi ngủ sớm một chút cũng tốt." Đoạn Cảnh Huyền ngừng lại một lát, rồi mới mở miệng nói.
Dư Gia Đường căn bản là không tin "Kế hoãn binh" này của y, lần trước Đoạn Cảnh Huyền cũng từng nói như vậy, kết quả chờ sau khi anh biến thành người, lời nói lập tức không cánh mà bay, cái gì mà người xuất gia không nói dối, cũng chỉ để lừa gạt mấy người khách hành hương kia mà thôi.
Hai bên giằng co nửa ngày, cuối cùng Dư Gia Đường vẫn thành công đuổi được Đoạn Cảnh Huyền chạy đến trên đệm hương bồ ngồi thiền định, mà chính anh thì lại xoay người lộ bụng, ở trên giường ngủ đến vang khà khà.
Sau nửa đêm, Dư Gia Đường cảm giác được trên cổ mình có chút ngứa, vừa định duỗi tay đập phát, cái loại cảm giác ngứa ngáy ấm áp ướt át này liền lập tức biến mất. Tiếp theo môi anh bị lấp kín, mùi trầm hương quen thuộc gắt gao vây quanh cả người anh, làm anh cơ hồ là không muốn tỉnh lại nữa, chỉ muốn say mê vào trong đó......
Sau hừng đông, Dư Gia Đường tỉnh lại, trong phòng ngủ không có ai, nhưng anh vẫn ẩn ẩn cảm thấy được bản thân lại bị hố, trầm khuôn mặt lại biến thành hắc báo, chờ khi Đoạn Cảnh Huyền múc nước trở về, Dư Gia Đường hỏi y.
"Tối hôm qua không phải anh nói muốn là muốn thiền định ở trên đệm hương bồ sao?"
Đoạn Cảnh Huyền một bên rửa móng vuốt cho hắc báo, một bên nói: "Là như thế không sai, nhưng ta cũng đâu có nói là muốn thiền định cả một đêm, sau đó ta liền lên giường nghỉ ngơi."
Dư Gia Đường mặt không biểu tình dùng móng vuốt hất mặt y đầy nước, Đại hòa thượng không biết xấu hổ.
Không có Hắc Đằng và Bạch Tùng, hoạt động đến "Tiểu khu" xem bát quái nhà người khác của Dư Gia Đường cũng không còn tích cực như vậy nữa. Tổ trưởng Tổ Dân Phố lâm thời ở Linh Phật Sơn là con thỏ yêu đại bạch đã nhận việc múa dẫn đầu "Điệu múa thỏ quảng trường" của tiểu đoàn thỏ yêu.
Ngày thường thoạt nhìn thì mềm như bông nhút nhát sợ sệt, nhưng con thỏ nóng nảy lên thì cũng sẽ cắn người nha, cư dân trong tiểu khu nếu có xằng bậy, thỏ yêu liền không hề nương tay một chút nào, trực tiếp chiếu theo chế độ điều lệ mà xử trí, ai ra bài tình cảm cũng vô dụng.
Trước khi quan hệ chưa đột phá, Dư Gia Đường tương đối dán Đại hòa thượng, ngoại trừ mỗi ngày đi ra bên ngoài một hồi ra, thì cơ hồ là một tấc cũng không hề rời khỏi bên người y, hiện giờ, Dư Gia Đường lại toàn chạy ra bên ngoài cả ngày, Đoạn Cảnh Huyền cũng phải thường thường dùng đồng thau gọi anh trở về.
Nếu Dư Gia Đường đáp lại hơi muộn một chút, Đoạn Cảnh Huyền liền sẽ tự mình tìm tới. Đây còn không phải là khoa trương nhất. Khoa trương nhất chính là, Đoạn Cảnh Huyền thường thường lại lấy hắc báo đang có xu thế béo trở về để rèn luyện lực cánh tay.
Dư Gia Đường muốn đi chỗ nào, Đoạn Cảnh Huyền liền ôm nó đi chỗ đó, bình thường vẫn luôn không cho nó xuống đất. Thể trọng Dư Gia Đường không ngừng tăng mạnh, có một nửa đều phải quy công lên Đoạn Cảnh Huyền.
Sau khi Dư Gia Đường phát hiện mình hơi béo lên, lập tức ngay cả thức ăn chay cũng không chịu ăn, nhưng vẫn không thể ngăn cản được vòng eo chậm rãi thô lên của nó. Hệt như uống nước cũng có thể béo lên.
"Đại hòa thượng, anh có cảm thấy gần đây tôi...... có chút mượt mà lên không?" Dư Gia Đường vẫn không nhẫn tâm dùng cái từ "Béo" này lên khối thân thể hắc báo mà mình đang dùng.
Nói đạo lý chút đi, xuyên qua mấy đời, thật không thể để anh làm một con đại mỹ mèo an tĩnh được hay sao? Thế giới thứ nhất xuyên qua chính là cam béo, anh chấp nhận không nói gì, nhưng ở thế giới này anh đã xuyên thành hắc báo rồi, vậy mà vẫn còn có thể béo lên, WTF?
Bàn tay đang vân vê Phật châu của Đoạn Cảnh Huyền hơi hơi ngừng một chút, nhìn qua phương hướng hắc báo, nó đang đối diện trước gương nhìn trái chiếu phải.
Đoạn Cảnh Huyền đứng dậy đi qua hướng nó, đến khi đi đến trước mặt nó rồi, cúi người xoa nhẹ mấy cái trên eo bụng mềm mại của hắc báo, khuôn mặt hòa thượng trong gương thanh lãnh tuấn mỹ lại cấm dục.
"Không có, ngươi như vậy là rất tốt rồi, nếu không khi biến thành người, liền sẽ gầy quá mức, ta vẫn thích trên người của ngươi nhiều thịt một chút hơn." Nói rồi khóe miệng Đoạn Cảnh Huyền mang theo ý cười, cúi đầu hôn hôn trên lỗ tai hắc báo.
Mặt báo của Dư Gia Đường đen thùi lùi, quay đầu đối diện với hòa thượng một lát, vẫn rất tức giận mà hé miệng giả vờ cắn qua cổ họng y một phát.
Đoạn Cảnh Huyền không né không tránh, tùy ý anh nhào lên, mà cuối cùng Dư Gia Đường cũng chỉ liếm hai ngụm trên hầu kết của quan hốt phân rồi thôi.
***
Dư Gia Đường lại một lần nữa bắt đầu nghiệp lớn giảm béo.
Chỗ thác nước u đàm trên Linh Phật Sơn, mỗi khi cách mấy ngày Đoạn Cảnh Huyền đều sẽ đi đến nơi đó ngồi thiền một đoạn thời gian, lúc nào thời gian dư dả, liền hầu như ngày nào cũng đi.
Dư Gia Đường quyết định học giống như Đoạn Cảnh Huyền, đến chỗ thác nước khổ tu, chẳng qua anh là muốn từ chỗ nham thạch phía dưới thác nước, ngược dòng leo lên, như vậy không chỉ có thể rèn luyện năng lực leo trèo của mình, còn có thể rèn luyện cường độ thân thể.
Đoạn Cảnh Huyền sau khi nghe được ý tưởng này của anh, phản ứng đầu tiên là cự tuyệt, lý do phi thường trực tiếp, trực tiếp đến độ Dư Gia Đường chỉ muốn chia tay với bạn trai hòa thượng.
"Sức lực của ngươi ta không lo lắng, ta lo lắng chính là chỗ nham thạch kia không chịu đựng được thể trọng của ngươi." Dù sao cũng còn phải chịu lực đánh vào của thác nước nữa.
Bất kể Dư Gia Đường có nói như thế nào, Đại hòa thượng cũng không chịu buông miệng đáp ứng.
Dư Gia Đường nhìn Đại hòa thượng nhắm hai mắt lại bộ dạng lại muốn tiếp tục thiền định, đột nhiên hóa ra hình người, ngồi xuống bên người y ôm lấy y, dùng ngữ khí thương lượng mà nói: "Đại hòa thượng, anh cho tôi đi đi mà, nếu như không được, tôi liền lập tức trở về cùng anh ngay, tuyệt không hai lời."
*Editor: Sắc dụ get
Đoạn Cảnh Huyền niệm vài câu thanh tâm kinh ở trong lòng, sau mấy tức trầm mặc, y vẫn là mở mắt ra, đột nhiên dùng sức một cái đè thiếu niên quấy rối ở bên người xuống trên mặt đất, tùy ý hôn trên môi, trên cổ anh một phen, thẳng đến khi đối phương lạnh mặt nhíu mày, hung ác nhè răng nanh ra với y, Đoạn Cảnh Huyền mới dừng lại nói: "Đến lúc đó không được xằng bậy, đừng cố chống, không được thì xuống dưới, tuyệt đối không thể tổn thương đến thân thể."
Thác nước phía trên hồ nước không biết ngọn nguồn, cũng không biết đã tồn tại bao lâu, nước trong thác vẫn cứ chảy xuống hồ, phía dưới lại không biết sẽ thông đến mạch nước ngầm hướng nào.
Đám Dư Gia Đường tuy rằng bình thường đều coi hồ nước này trở thành nhà tắm, nhưng trên thực tế nước nơi này lại không phải là nước bình thường, trên Linh Phật Sơn có vài chỗ nguồn nước không giống bình thường, mang theo một chút linh khí, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà trên Linh Phật Sơn có rất nhiều yêu quái lớn nhỏ.
Chuyện Dư Gia Đường muốn bò thác nước bị hai đứa miệng rộng A Viên A Diễm lan truyền ra ngoài, kết quả ngày đó, vài tên đại yêu đều nói muốn tới vây xem, Dư Gia Đường đương nhiên không đồng ý.
Anh có thể bò lên trên được hay không còn chưa biết đâu, nếu như bêu xấu, anh biết phải hỗn trên Linh Phật Sơn như thế nào nữa đây, cho dù mặt có đen nữa thì cũng không thắng nổi chuyện nát như vậy.
Dù sao chỗ hồ nước này trước kia cũng là địa bàn của Đoạn Cảnh Huyền, hiện tại lại là lãnh địa của anh, anh không đồng ý, đám yêu quái đó cũng không thể tự tiện tiến vào lãnh địa của anh được, bằng không đánh không được cũng phải đánh.
Đoạn Cảnh Huyền ngồi thiền dưới thác nước, Dư Gia Đường mới vừa đi đến phía dưới thác nước, liền thiếu chút nữa đã bị lực đánh của thác nước đổ xuống đập cho nằm sấp, nội tâm liên tục spam đọa má.
Bình thường thấy Đại hòa thượng vẻ mặt bình tĩnh mà ngồi ở kia, anh còn tưởng là rất nhẹ nhàng chớ!
Đoạn Cảnh Huyền cũng bị bộ dạng thiếu chút nữa trượt ngã xuống của anh làm cho hoảng sợ, vươn tay ra muốn đi cứu anh.
"Thác nước này không phải nước bình thường, lực đạo rơi xuống cực nặng, ngay cả đại yêu cũng phải hợp lực lại mới ngăn cản được, nếu như chỉ là vì......" Gầy đi, thật sự không cần thiết phải liều mạng như vậy đâu, Hắc Liên Hoa của ta.
Dư Gia Đường đang thích ứng với loại lực đánh này, vừa rồi anh chỉ là nhất thời bất ngờ không kịp trở tay mà thôi, dù sao anh cũng là hắc báo đã mở bàn tay vàng bự, không thể sợ hãi được.
Sau khi Dư Gia Đường đã thích ứng được một chút, liền vươn móng vuốt đi bắt lấy một khối nham thạch trên vách đá, trải qua nhiều năm thác nước mài giũa, có những tảng đá đã phi thường bóng loáng, cũng có loại vừa thô vừa nhọn, nhưng không thể nghi ngờ là đều cứng rắn mười phần.
"Đại hòa thượng, tôi sắp đi lên đây!"
Dư Gia Đường rống xong, lui về phía sau hai bước, rít gào tiến lên, cọ cọ cọ bò lên phía trước, hắc báo đã mở bàn tay vàng bự đương nhiên không giống bình thường, trong nháy mắt liền đã bò lên cao mấy thước.
Phía trên đột nhiên rơi xuống rất nhiều đá vụn, tiếp theo Đoạn Cảnh Huyền nghe được tiếng hô chấn kinh của hắc báo.
"Đại hòa thượng! Cứu mạng!"
Đoạn Cảnh Huyền nghe tiếng lập tức phi thân nhảy lên, ba hai bước mượn lực liền bay lên vị trí hiện tại Dư Gia Đường đang bám, nhìn thấy tình hình trước mắt anh xong, liền tức khắc dở khóc dở cười.
Dư Gia Đường đang mắt to trừng mắt nhỏ cùng với một con rắn nhỏ chỉ bằng ngón cái, vảy rắn của nó vô cùng diễm lệ, đầu hình tam giác, đỉnh đầu còn có khối thịt tựa sừng, vừa nhìn đã biết không phải loại dễ chọc.
Con rắn nhỏ này hẳn là đang muốn chui trở vào hang động trên vách núi, kết quả không cẩn thận bị Dư Gia Đường dẫm một phát vào đuôi. Hiện tại Dư Gia Đường vẫn đang duy trì tư thế leo lên mà bám trên vách đá, mà con rắn kia, phần bụng vậy mà lại giống như cũng có lực hút mà đang gắt gao hút lấy vách đá, nửa người trên ngẩng lên, nhìn chằm chằm hắc báo bên cạnh.
Dư Gia Đường cảm thấy ánh mắt con rắn này tràn ngập trào phúng.
Con rắn kia vốn dĩ cũng không có ý định so đo với con báo ngốc này, sau khi thấy Đoạn Cảnh Huyền đi lên, ngược lại giống như con người mà hơi hơi cúi người, tỏ vẻ tôn kính với linh Phật, rồi xoay người chui vào huyệt động của mình.
Dư Gia Đường kinh hồn chưa định, trước kia anh không sợ Hắc Đằng, cũng là vì biết rõ phần lớn mãng xà kỳ thật đều không độc, anh sợ nhất chính là loại rắn nhỏ màu sắc diễm lệ như thế này, đặc biệt là con vừa rồi, vừa nhìn đã biết là độc vô cùng, một ngụm cắn xuống, báo sinh của anh cũng kết thúc luôn.
"Đó là rắn độc vương mà một thế hệ linh Phật trước từng nuôi dưỡng, kịch độc vô cùng, nhưng nó sẽ không công kích yêu quái cùng người trên Linh Phật Sơn, lần sau ngươi thấy nó không cần phải sợ hãi như vậy nữa đâu."
"Liên Hoa, còn bò lên trên nữa không?" Đoạn Cảnh Huyền sờ sờ hắc báo lúc này còn đang khẩn trương mà quăng quăng cái đuôi.
"Bò, nơi này không có chuyện của anh nữa, anh tiếp tục ngồi thiền đi."
Đoạn Cảnh Huyền: "......"
Tác giả có lời muốn nói: Không sinh tử! Không phải mang thai! Chỉ là béo! Thật sự!!! Chỉ là béo thôi a các tiểu thiên sứ!!!!!!!!!!!!!!!
*Editor có lời muốn nói: Đúng lúc tui đang muốn hút mèo, hít hà~~~ Toàn mùi cơm chó
Khả năng đây là những chương cuối cùng trước Tết rồi, chúc mọi người ăn Tết vui vẻ trước nhé
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...