“Đại Vương, có phải anh ảo giác không vậy, sao anh lại cảm thấy, bên trên cho anh nhiệm vụ càng ngày càng khó khăn thế? Xếp loại cấp bậc thế giới nhiệm vụ trước của anh rất bình thường mà, không có đạo lý nào đến thế giới này lại gia tăng độ khó khăn cho anh đúng không?”
Dư Gia Đường súc ở trong góc, một bên run run một bên oanh tạc hệ thống của mình trong ý thức.
Sau khi đến thế giới này cảm giác đầu tiên của anh chính là đói, tiếp đó là lạnh.
Anh đi vào thương thành muốn mua chút đồ giữ ấm cùng đồ ăn, kết quả phát hiện một chuyện vô cùng đáng sợ, trên mục thông báo của giao diện thương thành hiện lên một hàng chữ đỏ thẫm ghê người—— ý tứ đại khái chính là bởi vì đầu não đang đi hưởng tuần trăng mật, cho nên tạm thời đóng cửa công năng lao lực nhất thương thành này!
Đương nhiên, cũng bồi thường cho mọi người một món quà lớn. Ngoại trừ khoảng thời gian thương thành đóng cửa lần này, tất cả hệ thống của ký chủ đều sẽ mở ra công năng phụ tá hộ chủ. Nói cách khác, tuyệt đối bảo đảm an toàn cho ký chủ trong thế giới nhiệm vụ. Mặt khác dù nhiệm vụ thất bại cũng sẽ không phải chịu bất cứ trừng phạt gì. Nhiệm vụ thành công thì khen thưởng gấp bội.
Bồi thường nghe ra tuyệt cú mèo, Dư Gia Đường nghĩ không thể mua thì không thể mua thôi, chỉ cần tìm được quan hốt phân, liền sẽ giải quyết được vấn đề ấm no ngay.
Nhưng mà vấn đề lại tới, anh đi xem tình hình cụ thể và tỉ mỉ của nhiệm vụ, muốn nhìn một chút quan hốt phân ở thế giới nhiệm vụ này của mình có thân phận gì, kết quả lại nhận được nhắc nhở nói, không thể xem!
Cần phải chờ đến khi kích hoạt được bốn trị số nhiệm vụ lớn xong, mới có thể giải khóa cơ sở bộ phận tình hình cụ thể và tỉ mỉ!
Trước khi chưa giải khóa, chỉ có thể nhìn thấy tóm tắt nhiệm vụ mà thôi!
Dư Gia Đường click mở tóm tắt, bên trên chỉ có một câu nói vừa lôi lại vừa tô làm mặt mèo của Dư Gia Đường ngu người —— “Ngươi tiểu yêu tinh trêu người này.”
Dư Gia Đường nhất thời đã bị lôi thành mèo ngốc.
“Ngư Đường, em đã gửi báo cáo sai lầm lên bên trên rồi, bên kia trả lời nói, tất cả số liệu chỗ này của chúng ta đều rất bình thường, không có vấn đề, có khả năng thế giới nhiệm vụ này tương đối đặc thù, chính là như vậy đó!”
Gió lạnh thổi vào qua cửa sổ rách nát, Dư Gia Đường không tự giác hắt xì một cái, sau đó nói: “Quà bồi thường đâu rồi? Anh muốn hủy nó! Công năng phụ tá hộ chủ đâu? Mau tới cứu giá nha!”
“Không được đâu, tuy rằng hiện tại anh cũng có thể hủy gói quà bồi thường được, nhưng đồ vật sẽ ít đi nhiều đó nha, nếu anh kích hoạt xong bốn trị số nhiệm vụ lớn rồi hẵng hủy, sẽ có kinh hỉ đó!”
“Công năng phụ tá hộ chủ, cái này là kích hoạt tự động, không phải anh và em có thể khống chế được.”
Dư Gia Đường: Nói cách khác trước mắt cái bồi thường này của đầu não méo có tác dụng hữu ích gì cả,:)
Đang lúc Dư Gia Đường suy nghĩ, làm cách nào để vượt qua buổi tối đói khổ lạnh lẽo này, cánh cửa xiêu vẹo cách anh không xa đã bị người mở khóa mở ra từ bên ngoài!
Tiếp đó anh nhìn thấy một nữ nhân cả người mặc váy vải thô, cài búi tóc phụ nhân đi vào trong, hai mắt phụ nhân xanh xao vàng vọt kia lại rất có thần thái, biểu tình rất không kiên nhẫn mà vẫy tay kêu: “Phương Quế Hoa, ra đây ra đây, miễn cho Đại Lang trở về nhà, lại cảm thấy ta bạc đãi mi!”
Dư Gia Đường: “……” excuse me?
Dư Gia Đường còn đang suy nghĩ “Phương Quế Hoa” là ai, phụ nhân kia thấy “Mèo đen” không nhúc nhích, liền nhíu nhíu mày, thì thầm trong miệng đi tới: “Sao trông choáng váng thế, ta chỉ đi lên núi tìm chút rau dại thôi mà……”
“Mặt đen thành như vậy, tử khí đầy mặt, chẳng may mắn tí nào, cũng không biết sao Đại Lang lại một hai phải nuôi mới được cơ chứ.”
Dư Gia Đường cảm thấy mình không thể lại tiếp tục trầm mặc được nữa, anh há mồm kêu một tiếng…… Không đúng, cái tiếng kêu này sao nghe giống như không phải mèo bình thường kêu thế?
Phụ nhân nghe được anh kêu to, trên mặt vẫn là vẻ không kiên nhẫn, lại rõ ràng đã nhẹ nhàng thở ra so với trước đó.
Con “Mèo đen” này là do con trai trưởng Phương Tản của bà nhặt được, hôm rời nhà lên núi bắt hươu bào lại vừa khéo đụng tới, ngày hôm sau Phương Tản liền trở về huyện đọc sách, trước khi đi còn để Diêu Thị đặt cho “Mèo” một cái tên tiện, sợ nó nuôi không lớn.
Diêu Thị từng đi theo trượng phu học qua mấy chữ, nhưng loại chuyện đặt tên này vẫn còn làm khó bà quá, vừa vặn Phương Tản thích dùng Quế Hoa để pha trà uống, bà dứt khoát liền đặt cho mèo đen một cái tên Quế Hoa.
Phương Tản rất là để bụng con “Mèo đen” này, mỗi lần để người đưa thư về nhà, có một nửa thư đều là hỏi Quế Hoa như thế nào rồi, có thể nuôi lớn hay không linh tinh.
Nếu như con mèo đen này xảy ra chuyện gì, Diêu Thị thật đúng là không biết nên ăn nói với con trai như thế nào.
Người Yến triều thờ phụng Đạo giáo quỷ thần, rất nhiều người cảm thấy mèo đen không may mắn, cũng có một cách nói là, mèo đen thông linh, là linh vật, có thể chiêu phúc cũng có thể tránh họa, phúc vận người thường có hạn, không thể nuôi, nuôi sẽ giảm phúc.
Lúc trước Phương Tản một hai phải nuôi, Diêu Thị cũng không có biện pháp nào, lại thêm lúc đó con mèo đen này vừa gầy lại nhỏ nhìn cũng thực sự rất đáng thương, tâm bà mềm nhũn liền đáp ứng.
Không nghĩ tới không quá mấy ngày liền phát hiện mình nuôi không phải là một con mèo nuôi giữ nhà, mà là một con tinh phiền toái.
Lần này là bởi vì Diêu Thị phát hiện bộ chén gốm duy nhất còn hoàn hảo trong nhà, chuyên môn để Phương Tản dùng, bị Quế Hoa đánh nát mất!
Diêu Thị dưới sự tức giận liền nhốt mèo đen trong phòng chất củi, tiếp đó Dư Gia Đường liền xuyên đến trong thân thể nó.
Dư Gia Đường còn chưa biết rõ bản thân đã xuyên thành loại mèo gì, cũng nhìn không thấy bộ dạng toàn thân của mình, nhưng từ một ít bộ vị hình thể đặc thù mà xem, con chủ tử mà anh xuyên tới này, tuyệt đối không phải là mèo nhỏ gì.
Sinh mệnh lực của động vật họ mèo rất mạnh, nhưng mà con mèo đen trước kia vốn dĩ mới vừa sinh không bao lâu, lại không được ăn đồ ăn mà nó nên ăn, thân thể sớm đã không chịu đựng nổi rồi, cho dù Diêu Thị không nhốt nó trong phòng chất củi, nó cũng không sống được qua hôm nay.
“Phương Quế Hoa, nương nói ngươi biết, hôm nay Đại Lang phải về rồi, hai ngày này Nguyên nương cũng sẽ từ nhà chồng trở về vấn an, ngươi phải thành thật một chút cho ta, đừng có chạy loạn gây chuyện.”
Quan lớn quý nhân Yến triều nuôi dưỡng sủng vật đều chọn màu đen là trên hết, cho rằng chúng nó thông nhân tính, cũng không có sợ phúc họa giống như bình dân, có chút người còn chuyên môn nuôi dưỡng loại sủng vật này, để chứng minh sự khác biệt giữa bản thân và bình dân.
Mèo đen đặc biệt được các quý nhân yêu thích, nhưng bá tánh bình dân bên dưới, phần lớn lại đều không thích mèo đen, cho rằng chiêu họa nhiều hơn phúc, luôn cảm thấy đen đủi.
Hai huynh muội Phương Tản và Phương Nguyên thật vất vả mới trở về được một lần, Diêu Thị khẳng định sẽ muốn làm một chút đồ ăn hiếm lạ.
Hôm nay hiếm khi bà không phải một bận cháo rau dại nhét cho vừa bụng, mà đến chỗ Trương đồ tể cắt lấy bảy đồng tiền thịt trở về, sau đó lại lấy một phen gạo lức ở trong lu gạo ra nấu thành cơm, khi dùng rau dại xào cùng với thịt heo, còn lau chút mỡ heo xuống đáy nồi.
Trở về trước hết chính là Phương Tản, hắn vào cửa thăm hỏi xong mẫu thân, liền hỏi: “Nương, Quế Hoa đâu?”
Diêu Thị kéo hắn vào nhà, nâng nâng cằm về phương hướng đống lửa: “Không phải ở đàng kia sao, hôm nay nó đánh nát chén của con, ta tức một hơi liền nhốt nó vào trong phòng chất củi, cũng chẳng nhốt bao lâu, có thể là đã đông lạnh đến nó, vừa đi ra liền súc ở bên đống lửa chẳng đi đâu hết.”
Lạc quận chỗ này cái gì cũng tốt, chỉ là trời giá rét sớm, hàng năm còn chưa đến mùa đông khắc nghiệt, đã có người bị đông chết rồi.
Ở Phương gia thôn này còn đỡ hơn một chút, bên La gia thôn xa hơn chút nữa, Lưu Gia Truân, đó mới gọi là lãnh.
Phương gia có giường đất, nhưng chỉ ở trong phòng Phương Tản, được đắp hồi cha Phương Tản vẫn còn trên đời, bình thường cũng chỉ có khi Phương Tản trở về mới dùng tới, bằng không lấy điều kiện như Phương gia căn bản là không chi trả nổi phí củi đốt.
Diêu Thị ở nhà, liền nhóm một đống lửa, chắp vá xoa ấm tay.
Phương Tản thấy thế cũng rất bất đắc dĩ: “Nương, lần trước con trở về không phải đã bảo Cát đại thúc tới trong nhà đắp cái giường đất rồi sao? Ngài đây là thấy con đi rồi liền đuổi Cát đại thúc trở về à?”
Kể từ năm trước Phương Tản nhận được lẫm bạc*, liền vẫn luôn nói để Cát đại thúc tới trong nhà đắp cái giường đất, Diêu Thị lại cảm thấy cái giường đất này chỉ dành cho nhà phú quý dùng, một lão bà nương nông thôn như bà nào có chỗ nào kiều quý như thế chứ, không cần phải dùng giường đất, hơn nữa tiền xây giường đất cũng đủ cho bọn họ chi tiêu nhiều năm rồi. Thật sự quá đắt.
*Lẫm bạc: Tiền trợ cấp bữa ăn được chuyển thành bạc của triều đình (Chính phủ) cho học sinh
Diêu Thị ngượng ngùng cười: “Nào phải ta bảo ông ấy trở về, người ta thường thường đều xây giường đất giúp phú hộ trấn trên, rất bận.”
Trong lòng Phương Tản thở dài, biết tính nết mẫu thân, cũng không nhiều lời nữa, tính toán ngày mai lại đi đến chỗ Cát đại thúc một chuyến.
Diêu Thị thấy con trai không lại đề cập đến chuyện này nữa, liền thừa cơ nói: “Đại Lang, hôm nay ta mua chút thịt ngon về nấu, đồ ăn xào thịt, bày ra cho con đó rồi, con đi rửa tay rồi nhanh chóng ngồi xuống ăn cơm đi.”
Phương Tản ngó qua phương hướng đống lửa, nhìn chăm chú vào con mèo đen kia một hồi, đi về phía nó.
Dư Gia Đường đã bị đông lạnh đến độ quan hốt phân là gì cũng không biết, tuy thân thể anh có gia tăng thêm thuộc tính, vừa tốt lại mạnh, nhưng cảm giác nóng lạnh nên có thì vẫn phải có, nên lãnh vẫn sẽ lãnh.
“Quế Hoa?” Phương Tản bế nó lên, sờ sờ lỗ tai tròn của nó.
Diêu Thị kiến thức có hạn, chưa từng thấy qua loài báo, chỉ cho rằng đây là một con mèo đen lớn lên nhanh, bề ngoài lại có chút kỳ quái, nhưng ánh mắt đầu tiên khi Phương Tản nhìn thấy tiểu gia hỏa này, liền biết ngay đây là một con báo, còn là một con hắc báo cực kỳ hiếm thấy.
Dư Gia Đường nghe được thanh âm cổ quái của thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng, càng thêm nhắm chặt lấy đôi mắt.
Ha hả, Quế Hoa thần mã nó, Quế Hoa gặp quỷ, cẩu mang đi Quế Hoa.
“Nương, hôm nay Quế Hoa ăn cơm chưa?”
Chính bản thân Diêu Thị còn chưa có ăn, định chờ con trai con gái trở về rồi ăn chung, sao có thể sẽ đi uy nó được.
Phương Tản thấy thế trong lòng liền rõ ràng ngay đáp án, hắn móc ra hai khối thịt khô lớn từ trong bao quần áo mang về theo, đó là đồ ăn một người bạn cùng trường có điều kiện trong nhà không tồi của hắn đưa cho hắn dùng trên đường về.
Một khối đưa cho Diêu Thị, một khối Phương Tản tự mình cắt ra thành khối nhỏ, sau đó cầm một ngụm lại một ngụm uy cho báo nhỏ ăn.
Dư Gia Đường vừa ăn vào miếng thịt khô thứ nhất thì đã bị hương vị làm kinh diễm, anh làm mèo cả ba đời người, ăn qua không biết đã bao nhiêu thứ tốt, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ăn được thịt khô có mùi vị như thế.
Phương Tản thấy báo nhỏ mở một đôi thú đồng vàng kim, lại nhanh chóng nhét vào trong miệng nó hai khối.
Diêu Thị mang đồ ăn lên trên bàn, quay đầu lại liền thấy được một màn này, “Ai u” một tiếng, nói vài câu đau lòng phần thịt khô kia, nhưng rốt cuộc cũng không có ngăn cản con trai.
Phương Tản hiếu thuận lại thích tranh đua, mới hơn mười tuổi đã thi đậu tú tài, vào huyện học, còn thành Lẫm sinh, trước mắt mỗi tháng đều có lẫm thực, mỗi năm còn có bốn lượng lẫm bạc.
Giá hàng ở Yến triều rất rẻ, bốn lượng bạc này, cũng đủ cho một nhà Phương gia sống thoải mái dễ chịu suốt một năm rồi.
Nhưng Diêu Thị tiết kiệm, lại nghĩ, sang năm tháng tám Phương Tản sẽ phải kết thúc kỳ thi mùa thu, phải đi vào tỉnh thành. Nghe nói bên chỗ Nghị An đồ vật đều đắt đến dọa người, Phương Tản qua bên kia ắt không thể thiếu việc cùng bạn cùng trường đi ra ngoài xã giao được.
Những chỗ lẫm bạc đó, Diêu Thị có thể tích cóp được thì đều tích cóp lại cả, còn có Nguyên nương thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ, mang theo một ít đồ tốt, Diêu Thị không đành lòng lấy ra dùng, tất cả đều đưa tới hiệu cầm đồ ở trấn trên đổi thành tiền bạc để dành dụm.
Phương Tản bảo Diêu Thị ăn khối thịt khô kia, vốn dĩ bà không đành lòng ăn, một hai phải để lại cho con trai ăn, sau lại vẫn là vì Phương Tản ra vẻ nổi giận, Diêu Thị mới không thể không ăn.
Diêu Thị xuất thân hộ nông, tuy rằng không biết được mấy chữ, nhưng từ nhỏ đã thấy nhiều, nương bà hầu hạ cha cùng các huynh đệ của bà như thế nào, dần dà cũng liền nuôi thành bản khắc tính tình bà như thế, sau khi xuất giá chưa bao giờ làm trái ý trượng phu, sau khi trượng phu chết, nhận việc lấy ý tứ con trai làm chuẩn.
Chờ Phương Tản và Diêu Thị dùng cơm xong, Phương Tản thấy sắc trời còn sớm, lại lên trên núi canh suốt một buổi trưa mới bắt được hai con thỏ hoang về.
Vùng núi xung quanh Phương gia thôn, dã vật rất nhiều, nhưng hiện tại đã tới gần giữa đông, rất nhiều động vật đều chẳng nhìn thấy bóng dáng đâu, cũng chỉ ngẫu nhiên mới có một hai con thỏ ngốc nhảy ra mà thôi.
Da thỏ bắt được đem lên trấn trên bán, mùa đông loại da lông động vật này là đáng giá nhất, giá cả tăng lên gấp mấy lần so với bình thường. Còn đắt hơn cả thịt thỏ.
Mà thịt thỏ còn dư lại, toàn bộ đều làm thành canh thịt thỏ nấu nấm, ngay cả Dư Gia Đường cũng được uống non nửa bồn canh thịt.
Hai ngày này Dư Gia Đường ăn thịt ăn canh, cuối cùng cũng có chút cảm giác sống lại, hơn nữa Cát đại thúc đã bắt đầu xây giường đất ở trong nhà, mùa đông này có lẽ sẽ không còn khó qua như trước nữa. Thẳng đến lúc này, anh mới cảm thấy một đời miêu sinh này còn có chút ánh sáng!
“Phương Quế Hoa, tới giúp ta đưa bó củi này vào trong phòng chất củi đi!” Ngoài cửa viện truyền tới tiếng Diêu Thị lớn giọng.
Dư Gia Đường nghe thấy được, thân thể cứng lại trong một cái chớp mắt, rồi mới cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi mà bò dậy khỏi đống lửa bên cạnh, run run tro bụi trên người, đi vào viện làm cu li.
Tác giả có lời muốn nói: Lại nói trên Weibo có một cái video khôi hài, chủ nhân dùng tục ngữ địa phương kêu bệ hạ đang ngủ ở trong bồn cầu đi ra, sau đó tui ngẩn ra không biết tên con bệ hạ kia là Phương Quế Hoa, hay là Hoàng Quế Hoa…… Cơ mà tui vẫn cảm thấy là Phương Quế Hoa ha ha ha ha ha
Tác giả phế đặt tên đã tận lực, cầu đừng chê Quế Hoa nhà ta nha!!!
PS: Thuận tiện cầu các tiểu thiên sứ bình chọn cho chuyên mục của tác giả nha moah moah (づ ̄ 3 ̄)づ
*editor có lời muốn nói: Làm quàng thượng ba đời cuối cùng cũng có ngày làm nô tì, so sad
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...