Đang nằm trong chăn ấm cùng Ayame, một thân ảnh bé nhỏ nào đó bò đến.
Nàng chui vào trong chăn, không phải để ngủ bên cạnh, mà để bú c-c Wibu
Vừa nãy nghe hai người đ-t nhau làm Sakura nứng quá không chịu được.
“Ca ca, ngươi có thể đút đít ta giống như làm với chị Ayame không” Sakura ngây thơ hỏi
“Cái này … không được, ngươi còn quá nhỏ” Wibu cũng đến cạn lời
Rời giường
Hắn chuẩn bị tiến vào làng thêm một lần nữa
“Hệ thống, ngươi có đồ gì tăng lực chiến ngay lập tức không”
“Có thì có, nhưng còn tùy vào may mắn”
“May mắn?”
“Hệ thống có công năng rương bí ẩn, 10.000 vàng một lần mở, cái gì cũng có”
“Đồ thấp nhất là gì”
“Một hộp khăn giấy lau nước mắt”
“Thế này chơi bời gì nữa” Tuy nói thế nhưng Wibu vẫn mở công năng dựa vào nhân phẩm này
Cái rương rất bình thường, không có gì quá sáng chói hay to tát
“Kí chủ có thể thử một lần, 10.000 vàng kiếm cũng không khó”
“10.000 vàng cũng dễ thôi, nhỡ đâu quay ra sức mạnh Saitama thì sao, thử một lần rồi thôi” Wibu tự tẩy não bản thân
“Kí chủ còn chần chờ gì nữa, tích cực quay tay vận may sẽ đến”
“Ông trời phù hộ”
“Phật tổ phù hộ”
“Ông bà phù hộ”
“Thượng thiên phù hộ”
“Jesus phù hộ”
“Cuộc đời con lên voi xuống chó chỉ trong khoảnh khắc này”
Wibu mạnh dạn bấm vào nút mở giá 10.000 vàng
Cái rương gỗ cũ kĩ mở ra, một ánh sáng tinh quanh phả ra.
“Oaaaaaaa”
“Đinh, chúc mừng kí chủ công đức miên man quay ra chí tôn thưởng một quả trứng”
“Cái này không phải đùa đi”
“Đây là phượng hoàng chí tôn trứng”
“Thế thì còn được”
Quả trứng cũng không có hoa văn gì khác lạ.
Ngó ngang ngó dọc, Wibu thấy vật này rất quen, đây không phải quả trứng gà sao, bé bằng đúng lòng bàn tay.
“Khụ khụ, phượng hoàng chí tôn khác với phượng hoàng bình thường” Hệ thống giải đáp thắc mắc
Wibu cảm thấy có chút bất an
“Hệ thống, trứng này nở thế nào”
“Chỉ cần đợi một tí là được”
Cả Wibu lẫn hệ thống đều hồi hộp ngồi nhìn chằm chằm quả trứng chờ nó nở
“Mấy anh zai nhìn em làm gì mà ghê thế, em ngại em không dám ra” Tường thuật lại những gì sinh linh trong quả trứng nghĩ
Được một lúc, sinh linh nhỏ trong quả trứng mới phá kén, một cước đạp thủng một lỗ trứng cực kỳ uy phong
“Một chân rồi”
Chân khác của nó dũng mãnh đạp phăng một lỗ khác
“Có vẻ bá khí”
Tiếp theo là đầu nó đâm thủng vỏ trứng
“Thiết Đầu Công rất cường hãn”
…
Hết rồi, nó bị kẹt không làm gì được nữa, thủng có 3 lỗ cho hai chân và đầu.
“Vãi l-n, thế thôi? Hệ thống, ngươi không bịp ta chứ, phượng hoàng gì mà đến quả trứng cũng không phá được để xuất sinh”
“Có lẽ là do mới sinh, kí chủ giúp nó phá trứng đi ra, cho ăn tiên thảo thử xem” Hệ thống chần chờ nói
Wibu nhẹ nhàng tác vỏ trứng ra.
Con vật nhỏ hùng dũng đi ra, ngực ưỡn thẳng, đầu ngẩng cao
“Ò ó o o o”
“Cái bíp gì thế này”
“Bình tĩnh bình tĩnh, cho ăn tiên thảo xem nào”
“Đổi hẳn 1.300 vàng lẻ thành tiên thảo”
“Đinh, chúc mừng kí chủ mua thành công 13 đóa tiên thảo 10 vạn năm”
“Tiểu kê, ăn thử” Wibu vứt đống tiên thảo lên đất ra hiệu
Vừa nhìn thấy tiên thảo, con phượng hoàng nhỏ đã xông tới hối hả ngoạm từng miếng to một.
1 phút sau
Ăn hết 13 đóa tiên thảo, mặt nó nổi giận, như sắp bùng phát tiến hóa siêu saiyan.
“Yaaaaaaaaaaaaa”
Bủm
Xì được phát hơi nhẹ cả người
Bụng căng tròn, nằm lăn trên đất hưởng thụ.
“...”
“...”
“Dao đến” Wibu ra hiệu cho hệ thống
Con chuôi đao chặt gà tràn ngập sát khí cùng oán khí của các con gà cũ đã từng ra đi
Kè dao lên cổ chim, Wibu nói, “Cái loại phế vật như mày tao nuôi làm gì, ít nhất thì cũng phải đẻ trứng vàng, thật là uổng phí 11.300 vàng của tao mà”
“Muốn vàng? cho tao khế, mai may túi ba gang, mang đi mà đựng” Con chim nhỏ ngạo ngễ nói
“Cái đờ mờ, mày thích túi ba gang không” Wibu dí dao càng sát cổ
“Loại người thấp kém, ngươi thích vàng mai ta chở đi lấy, cớ gì kè dao lên cổ ta”
“Xem ra mày chưa biết tình cảnh hiện giờ của mày”
“Nói, mày có tác dụng gì”
“Hừ loài người thấp ….”
Dao dí càng sát
“Dạ thưa đại ca, em có khả năng mỏ dun”
“Xem ra mày chán sống rồi”
“Đại ca, đại ca, em lộn, em có bản mệnh thần thông Rực Sáng Bình Minh”
“Nghe có vẻ thú vị, biểu diễn ta xem”
Wibu chỉ cầu chút hi vọng cuối cùng vào cái bản mệnh kĩ năng này
“Ò ó o o”
Lại gáy?
Chờ đã
Người con chim nhỏ đang phát sáng
Chói lóa như thái dương
Đằng sau nó là mặt trời chiếu sáng mọi thứ, nóng rực, nắng chói chang
Nó cứ đứng thế với cái mỏ chu lên trời tận vài phút liền, mọi chuyện vẫn thế
“Đây là bản mệnh thần thông?”
“Chứ ngươi còn muốn sao, ta triệu hồi mặt trời còn gì nữa”
“Hệ thống, mài dao”
“Tên nhân ....
Đại ca, ngươi mài dao làm gì nha” Con chim nhỏ mặt tiện tiện nói
“Làm nồi canh gà thôi” Wibu cười mỉm hiền hậu
“Thí chủ, buông hạ đồ đao lập địa thành phật” Chim nhỏ bốc phét
Koong
“Quay đầu là bờ, khổ hải vô biên”
Koong
“Ngã phật từ bi”
Koong
“...” Wibu mặt càng tức
Dao mài sáng loáng, hắn phi con dao thẳng về phía chim nhỏ
Vội vàng nhảy lên né tránh, con dao chém thẳng giữa háng chim nhỏ
“Suýt nữa thì mất của quý, loài người vô tri kia, ta đã cho ngươi xem thần thông vô địch thiên hạ, sao còn muốn giết ta” Chim non không chịu được nữa bực tức nói
“Bản mệnh thần thông?” Wibu tiến lên tát cho phát rồi chỉ lên trời
“Con chim ngu, mày nhìn bây giờ là giờ nào không, hiện tại đang là 12 giờ trưa, mày gọi thái dương cái bíp à, nó ở đấy sẵn mấy tiếng rồi”
Chim non thấy tình hình không cứu vãn được nữa, nhưng thân là một phượng hoàng chí tôn, nó vẫn phải kiên cường đứng lên đấu tranh đến cùng.
“Loài người thấp kém, sĩ khả sát bất khả nhục” Chim nhỏ vùng dậy
Xoẹt
Một vết cắt gọn gàng giữa bụng chim.
“Ấy đại ca, em sai rồi, anh xin lỗi em đi, à nhầm, em trên có mẹ già dưới có con nhỏ, tha em mạng này em thề sẽ báo đáp ân tình to lớn như biển của anh”
Trong lúc đó, vết thương ở bụng chim non đã hồi phục dần làm Wibu có chút ngạc nhiên
“Gà bé thế này làm canh cũng không được bao nhiêu, thôi thì chiên lên cho mấy con chó ăn vậy”
“Ực” Chim nhỏ nuốt nước bọt
“Anh zai, em trẻ người non dạ, anh tha em lần này đi mà” Nó bắt đầu khóc sướt mướt cầu xin
“Hừm, được ta tha cho ngươi”
Mình không nghe nhầm chứ
“Thật?”
“Ừm”
Lập tức vang mông lên, hai cặp dò một mạch chạy mất hút.
“Tên khốn kiếp, thù này ta sẽ báo” Thấy đã đi được xa chim non bực tức nói
“Ngươi báo gì” Một âm thanh bên tai vang lên
Chim non giật mình, gương mặt nghiêm túc lẫm liệt như tướng ra trận, hai chân quỳ xuống trượt dài, “Em quả thật có mắt như mù, không thấy đại ca như núi thái sơn, mong đại ca trách tội”
“Ta vừa nghe cái gì mà thù thù báo báo nha” Wibu cười nói
“Dạ thưa đại ca, em vừa tự nhủ bản thân phải giống đại ca, có thù tất báo có ân tất trả, phải thành một người chính trực cao cả như đại ca đây” Mặt nghiêm túc sùng bái nhìn Wibu
“Vậy sao?”
“Em thề em nói điêu là chó”
Wibu nhìn chim nhỏ một hồi lâu, dù gì cũng là 11.300 vàng, vứt đi thì hơi phí
“Hệ thống có cách gì thu phục con chim vô sỉ bốc phét này không”
“Từ khi nó sinh ra đã mệnh trung làm đầy tớ của kí chủ”
“Hàng hệ thống có khác”
“Đã ngươi gọi ta một tiếng đại ca, vậy ta đành nhận ngươi làm tiểu đệ, từ bây giờ tên ngươi sẽ là Tiểu Kê”
“Bố nhổ vào, đặt tên nghe như cứt, tao là phượng hoàng cơ mà” Tiểu Kê thầm nghĩ
“Đa tạ ân tái tạo của đại ca, cái tên này là thứ có ý nghĩa nhất trong cuộc đời ta” Nó bắt đầu diễn khóc sướt mướt cảm động
“Ta biết ngươi không thích, nhưng con mẹ nó, ngươi có mỗi tác dụng gáy to như gà, còn cái tác dụng nào đâu”
“Thưa đại ca, em còn hoá to để bay” Tiểu Kê vội vàng nói ưu thế của mình để sống đỡ khổ
“Thử xem nào”
“Đại ca nhìn em” Cơ thể nó bắt đầu hoá to hơn Wibu vài lần, đủ để chở tầm 5-6 người
“Mời đại ca lên” Tiểu Kê thận trọng cung kính mời, trong khi tâm nó đang chửi 18 đời tổ tông nhà Wibu
Wibu vừa trèo lên thì con chim ngu này lại nói linh tinh, “Chuyến bay chuẩn bị khởi hành, xin quý khách vui lòng thắt dây an toàn, không hút thuốc lá trên lưng chim kẻo cháy lông chim”
Hắn bực mình táng cho cái, “Bay hướng Bắc đến làng lá Konoha”
“Xin quý khách thận trọng, máy bay đang cất cánh”
“Bay cẩn thận” Wibu lại táng cho phát nữa
“Gió đang giật cấp độ 8, cơn bão ở phái trước mang theo mưa đá nặng hạt, máy bay cần đỗ tạm chỗ nào, xin quý khách thông cảm”
“...” Đúng là con chim ngu mà
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...