Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Sở Ngự Thần vẫn bất động như núi, không tỏ rõ thái độ.
Vân Khuynh cũng không vội, chỉ tiếp tục nói.
“Vương gia trù tính nhiều năm, không biết có phát hiện hay không, mấu chốt của việc này, không phải ở ‘Thượng (*)’, mà là ở ‘Tam’?”
(*) Thượng: trên cao.
Trong câu nói ẩn dụ ám chỉ của nàng, đồng tử nam tử hơi co lại, ánh mắt càng thêm u ám.
Trong lòng Vân Khuynh bình tĩnh, biết được đối phương đã nghe vào ——
Không tồi.
Sở Ngạo Thiên là ‘khí vận chi tử’ của vị diện này, vận khí nghịch thiên. Trên thực tế, năm đó Sở Chiêu Đế có thể đạt được ngôi báu, cũng là nhờ vào số phận của hắn ta.
Bởi vậy, có thể nói, ‘Hoàng khí’ mà Hoàng thất hiện giờ sở hữu, không phải ở đương kim Hoàng đế ‘trên cao’, mà là dừng trên người ‘Tam’ hoàng tử Sở Ngạo Thiên.
Mà Sở Ngự Thần vì đoạt quyền tính kế đã nhiều ngày. Nói vậy, khi thực hiện vài động tác ngấm ngầm trong quá khứ, sớm đã gặp được không ít ——
Kỹ năng đặc thù nhất của ‘khí vận sủng nhi’, chính là “đánh bậy đánh bạ” cũng có thể phá giải bàn cờ địch nhân bố trí.
Cũng không biết vị gia này, rốt cuộc bị Sở Ngạo Thiên phá vỡ thế cục mấy lần rồi?
……
Sở Ngự Thần nheo mắt lại, nhìn Vân Khuynh vẻ mặt thong dong, thần sắc hung ác nham hiểm mà tối nghĩa.
“Nhu Hoa quận chúa hiểu biết về Hoàng thất đúng thật là rõ ràng.”
Tuy rằng không trả lời, nhưng cũng đã cam chịu luận điệu của Vân Khuynh.
Nhưng mà, ngay sau đó.
Hắn kéo môi, nở nụ cười băng lãnh: “Chẳng qua, chỉ bằng hành động hôm nay của quận chúa, mà đã muốn nhập cục (*)?”
(*) nhập cục: tham gia vào ván cờ.
Vân Khuynh nhoẻn miệng cười: “Đương nhiên… không chỉ có thế.”
Dứt lời, nàng lấy một quyển sách từ ống tay áo, “Vương gia thỉnh xem.”
Sở Ngự Thần ý vị không rõ liếc mắt nhìn nàng một cái, nhận lấy ——
Hắn tiện tay lật vài tờ, ánh mắt trầm xuống: “Đây là…”
*
Sau một đêm ở Quần Phương Các.
Chuyện không thể nói giữa Hoa khôi Lý Linh Nhi và Tam Hoàng tử đương triều, như một trận gió, truyền khắp kinh thành, áp cũng không thể áp nổi.
Không nói đến những người hôm đó ở hiện trường chứng kiến âm thầm lan truyền, mà ngay cả đôi phu thê đang bị nha môn kinh thành giam giữ bên kia ——
Ngày ngày ở trong lao ngục kêu khóc Hoàng tử ỷ thế hiếp người, thậm chí còn ầm ĩ đòi cáo ngự trạng.
Lời đồn đãi nhiều lần cấm mà không được, ngay cả Phủ doãn kinh thành Chương Thuận cũng không chịu đựng được phiền nhiễu này. Rốt cuộc, một ngày khi lâm triều, vị này liên hợp với các Ngự sử, khóc lóc kể lể tại chỗ.
“Hoàng thượng, thần vô năng! Chưa xử lý tốt việc tổn hại đến hình tượng Hoàng thất, thần có tội…”
Sở Chiêu Đế ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, đứng ngồi không yên.
Thằng nhãi Chương Thuận này, nói rõ ràng mình làm việc bất lực, trên thực tế, câu câu chữ chữ, đều chỉ thẳng sai lầm này là của lão Tam!
Mà nhi tử không bớt lo kia, hôm nay ngay cả lâm triều cũng không!
“Việc này, trẫm đã biết được.”
Sau một lúc lâu.
Hoàng đế mở miệng, sắc mặt âm trầm. “Tất sẽ nghiêm tra, bãi triều!” Liền đứng lên, phất tay áo bảo đi.
Ước chừng hai canh giờ sau.
Trong điện Lưỡng Nghi, Hoàng đế cắn răng, nhìn Sở Ngạo Thiên cà lơ phất phơ trước mắt, nổi giận mắng.
“Ngươi thân là Hoàng tử cao quý, thế mà trước mặt công chúng vì một kỹ nữ đại náo hoa lâu… Quả thực mất hết thể diện Hoàng thất!”
Sở Ngạo Thiên nhăn mày, “Phụ hoàng, sao người có thể nói như vậy? Linh Nhi tuy rằng xuất thân hơi thấp kém, nhưng là nữ nhân của ta, thì là người một nhà rồi.”
“Hôm nào ta mang nàng tới gặp người, người nhất định sẽ thích nàng.”
“Ngươi, ngươi!”
Hoàng đế nghe vậy, càng tức giận đến cả người phát run.
Sở Ngạo Thiên lại hồn nhiên không để ý, muốn hắn ta nói, thì chính là người cổ đại tư tưởng quá lạc hậu!
Bất quá, ngần ấy năm, chính mình và lão cha tiện nghi này ở chung cực kỳ vui vẻ, nói vậy cuối cùng mình cũng sẽ được ủng hộ thôi.
Nghĩ như vậy, Sở Ngạo Thiên chà tay, không kiên nhẫn nói: “Phụ hoàng, không còn việc gì nữa đi?”
“Ta còn phải làm nghiên cứu bên kia nữa. Gần nhất tiến độ hỏa dược đã sắp xong, không có việc gì thì ta trở về nhìn ha.”
Lời vừa rơi xuống, Sở Chiêu Đế bỗng yên lặng ——
Ông bỗng nhiên phát hiện, mấy năm nay, chuyện ông ta phải dựa vào nhi tử, thật sự quá nhiều.
Lúc trước mình đoạt vị, Sở Ngạo Thiên cũng mới chỉ sáu tuổi, đã có thể hiến kế, tặng độc; sau đó để phân hóa thế lực của Hiếu Đế, lại đưa ra kế hay là phong Vương khác họ.
Mà hiện giờ, thương nghiệp bên ngoài của Hoàng thất, đều do Sở Ngạo Thiên xử lý; mấy phát minh kiểu mới năm nay, đều do Sở Ngạo Thiên chỉ đạo; ngay cả Cấm vệ trong kinh thành, cũng do Sở Ngạo Thiên quản lý…
Bất tri bất giác, mình dường như đã mất hết quyền lực!
Cẩn thận nghĩ ngợi, Hoàng đế càng thêm kinh hãi. Lúc này, ông ta cũng không dám răn dạy nhi tử nữa, chỉ gắng cười nói.
“Lão Tam a. Trẫm vừa rồi nhất thời kích động…”
Sở Ngạo Thiên vội xua xua tay: “Không có việc gì không có việc gì.” Quả nhiên, lão cha tiện nghi vẫn thấu hiểu hắn ta.
Hoàng đế cũng cười ha hả, mang bộ dáng hòa nhã.
“Theo suy nghĩ của trẫm, ngươi cũng đã đến tuổi nghị thân, thu mấy thị thiếp cũng không phải điều quá đáng ngại, nhưng vẫn nên đặt tâm tư lên việc chọn chính thê mới ổn thỏa.”
Sở Ngạo Thiên nhíu mày, nghĩ nghĩ, vẫn không nói luận điệu không phân thê thiếp ra.
Aiz, cổ nhân a, cổ hủ vẫn hoàn cổ hủ.
Vì thế, liền có lệ nói: “Phải phải phải, phụ hoàng, không có việc gì ta đi trước…”
Hoàng đế lại thoáng chốc đánh gãy hắn: “Nửa tháng sau, phủ Thục Mẫn cô cô ngươi có yến tiệc thưởng hoa, ngươi nhớ phải tham dự.”
Thục Mẫn công chúa, là Trưởng công chúa đương triều, cũng là chị gái khác mẹ của Sở Chiêu Đế.
“Được.” Sở Ngạo Thiên không thèm để ý đồng ý, tùy ý bày tỏ lễ nghi hiếm có, liền gấp không chờ nổi rời đi ——
Cũng không biết Linh Nhi thế nào. Chẳng qua có Hi Nguyệt chăm sóc, hai người hẳn ở chung rất hòa thuận.
Về phần nghiên cứu hỏa dược, đã có thợ thủ công, hắn liền lén lút rảnh rỗi…
Trong điện Lưỡng Nghi.
Hoàng đế nhìn bóng dáng hắn ta, thần sắc bỗng nhiên trầm xuống.
Trên thực tế, yến hội kia của Thục Mẫn công chúa, gọi là thưởng hoa, thực chất là nơi các nữ nhân xem xét nơi gả vào.
Chính thê của lão Tam, ông còn cần ước lượng kỹ lưỡng…
*
Trong phòng một mảnh lãnh túc (*).
(*) Lãnh túc: lạnh lẽo trang nghiêm.
Sương khói lượn lờ từ lư hương ngọc thạch bốc lên.
Sau bình phong gỗ mun khắc hoa, một nam tử nằm sấp trên giường, tấm lưng rộng lớn nửa lộ ra ngoài, hơi mướt mồ hôi, càng hiện ra đường cong khỏe mạnh.
Chỉ là, kim châm phân bố rậm rạp phía trên, nhìn mà thấy ghê người.
Mà xuống châm, lại là một nữ tử đang ngồi ở mép giường!
Chỉ thấy nàng bịt hai mắt, bàn tay mềm mại giữ châm, lại như cũ tinh chuẩn cắm trên huyệt vị.
……
Khi một châm cuối cùng đâm xuống, trong lòng Vân Khuynh cuối cùng cũng yên lại.
…. Nàng không nghĩ tới, để giải độc cho Sở Ngự Thần, vẫn cần phải một bước châm cứu nhanh chóng này.
Ngại ngăn cách nam nữ, hai người quyết định dùng phương thức thực hiện như vậy. Chỉ khổ cho mình, lúc hạ châm, quả thực thời khắc kinh tâm.
Vân Khuynh chậm rãi thở ra, đang muốn lùi lại ——
Bàn tay mềm hơi dừng, lại lơ đãng chạm phải sống lưng nam tử, độ ấm nóng rực từ ngón tay truyền đến, giây lát, tựa như đốt tới hai bên má nàng.
Vân Khuynh đột ngột đứng lên, hơi hoảng loạn, suýt nữa lảo đảo ngã xuống đất.
Một cỗ lực đạo truyền đến, vững vàng nâng nàng lên.
Giây tiếp theo.
Vân Khuynh ngẩng đầu, mảnh vải che mắt thế nhưng rơi xuống ——
Trong chớp nhoáng, nàng nhắm mắt lại.
Chỉ là, cái thoáng nhìn kia, khuôn ngực cường tráng của nam tử, vẫn như cũ ánh vào trong mắt.
Mặt đẹp Vân Khuynh ửng đỏ, tay nắm chặt.
Không nghĩ tới, cố ý che mắt, cuối cùng vẫn chỉ như trang trí…
Sau một nén nhang.
Khi Sở Ngự Thần sửa sang tốt dáng vẻ, từ trong phòng đi ra, Vân Khuynh đã ngồi ngay ngắn trước bàn con bên ngoài phòng, lật xem bản thơ chép tay.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng nâng mắt, hướng nam tử đi tới gật đầu: “Vương gia.”
Trong ngữ khí, đã hoàn toàn khôi phục trấn định.
Ánh mắt Sở Ngự Thần sâu thẳm, liếc quyển sách trên tay nàng một cái: “Quận chúa thật hăng hái.”
Ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe, chỉ bình tĩnh nói: “Bản thơ sao chép này không đầy nửa tháng sẽ thịnh hành toàn kinh thành, đương nhiên nên hảo hảo thưởng thức.”
Dứt lời, lại không khỏi bật cười.
Sở Ngự Thần ngồi xuống đối diện Vân Khuynh.
Khi trông thấy trong mắt nàng lập lòe giảo hoạt là lúc, trong lòng bỗng nhúc nhích.
Nam tử ý vị không rõ nheo mắt lại, thầm nghĩ một câu tiểu hồ ly.
Lại phát giác mấy ngày nay, chính mình ở bên cạnh người nàng, tựa hồ quá mức buông thả…
Ngay cả ngụy trang trước sau như một, đều tan mất vài phần.
Sở Ngự Thần hạ mắt, ánh mắt phức tạp.
Vân Khuynh lại hồn nhiên không cảm thấy, chỉ nói: “Không biết yến tiệc thưởng hoa, Vương gia có tham dự hay không?”
Nam nhân phút chốc ngước mắt, môi mỏng vẽ nên độ cong tà nịnh: “A? Hay là quận chúa đã lại an bài vở diễn cho bổn vương?”
Vân Khuynh cũng gợi môi: “Vương gia anh minh.”
Nàng hạ mắt, tầm mắt đảo qua bản thơ chép tay ——
Nếu Sở Ngạo Thiên ở chỗ này, nhất định có thể phát hiện trên sách, viết, lại là những bài thơ nổi danh đời sau!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...