《Chương 400》
NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (36)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Bởi vì ——
Anh ta nhìn thấy, ngay tại đỉnh núi mà máy bay của bọn họ vừa mới đáp xuống kia, đột nhiên bay tới một chiếc máy bay trực thăng xa lạ!
Mà đang nhanh chóng theo gió lốc mà lên chính là đám người “Hắc Hồ” anh ta mới vừa lo lắng!
“Bọn họ…” Mạc Nhất kinh ngạc: “Rõ ràng chúng ta đã phong tỏa lộ tuyến trên không rồi mà…”
“Ha.” Ánh mắt Mạc Sâm chợt lóe, ngón tay nhẹ gõ lên đầu gối.
“Tích tích tích ——” giây lát sau, máy truyền tin lại vang lên.
“Lão đại?” Mạc Tam hỏi, chợt nghe Mạc Sâm nhàn nhạt nói: “Nhận.”
Rất nhanh, tín hiệu được kết nối, truyền đến chính là giọng nói của Vân Khuynh.
“Mạc gia chủ.”
Trên một chiếc máy bay khác, Vân Khuynh ngồi trên ghế điều khiển khẽ cong môi: “Phiền ngài một chút, xin nhường đường.”
“Dựa vào đâu?” Mạc Sâm nhướng mày, trong giọng nói từ trước đến nay luôn lạnh nhạt dường như còn có thêm ý vị kỳ dị.
Vân Khuynh cười khẽ, vẫn không trực tiếp trả lời, ngược lại nói: “Mạc gia chủ không nhận được tin tức của bổn gia sao?”
!?
Dứt lời, Mạc Sâm còn chưa phản ứng, đám người Mạc Nhất đều sửng sốt.
Hầu như ngay giây tiếp theo, liên tiếp vang lên thông tin từ bổn gia, Mạc Tam lập tức chuyển kết nối.
“Lão đại!” Giọng Mạc Cửu từ bên kia truyền đến.
“Có một thế lực vây quanh bổn gia bên này. Còn có các nhân thủ mà chúng ta bố trí đến các nơi khác, có một số đã bị chặn đứng…”
Anh ta nói, một đám người Mạc gia sắc mặt đều trầm xuống.
Chỉ có Mạc Sâm hình như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ nhàn nhạt nói với Vân Khuynh còn chưa ngắt máy: “Người của ‘ Hắc Hồ ’?”
Nói là câu nghi vấn, nhưng trong giọng nói lại là sự chắc chắn.
“Đúng vậy.” Vân Khuynh cũng không phủ nhận, lưu loát thừa nhận.
Nghe vậy, đám người Mạc Tam lại không nhịn được.
“…Chủ mẫu.” Mạc Nhất mở miệng trước, ngừng trong nháy mắt, vẫn cung kính gọi một tiếng này, lại nói: “Người làm vậy… Không khỏi có hơi quá đáng đi?”
Trên thực tế.
Nói không dễ nghe thì, Hắc Hồ chính là nhân lúc Mạc gia tính kế thế lực khác, quay ngược lại tính kế Mạc gia một phen.
Hiện giờ Mạc gia đã loại trừ các thế lực khác trước, Hắc Hồ lại trực tiếp theo ngay phía sau chia thịt, hành vi này, quả thực đúng là…
“Anh muốn nói tôi lưu manh chứ gì?” Vân Khuynh nháy mắt đã cảm nhận được ý tứ của anh ta, lại mặt không đỏ tim không loạn nói.
“Đáng tiếc, chủ mẫu của mấy anh chính là như vậy đó. Nếu không… Sao có thể câu được gia chủ của mấy anh?”
Nàng không chút hổ thẹn mà đáp lại, thuận tiện đùa giỡn người nào đó một phen.
Người Mạc gia: “…”
Người Hắc Hồ: “…”
Trong lúc nhất thời, thủ hạ trên hai chiếc máy bay đều bị biểu hiện này của Vân Khuynh khiến cho câm nín.
Mạc Sâm lại nhếch môi mỏng, bình luận một câu: “Thủ đoạn không tồi.”
Trong lời nói, còn toát ra vài phần cảm giác cùng chung vinh dự?!
Thoáng chốc, trong lòng đám người Mạc gia càng đỡ trán đâm tường.
Mấy thủ hạ Hắc Hồ nhìn về phía lão đại nhà mình, kính nể không thôi.
Đắm chìm trong loại ánh mắt phức tạp này, Vân Khuynh ho nhẹ một tiếng, mới nói: “Sao nào? Mạc gia chủ tạo thuận lợi. Bên phía bổn gia của Mạc gia tôi sẽ rút người về.”
Mạc Sâm nheo mắt, lại nói: “Còn mấy thế lực còn lại…?”
“Tất nhiên là dựa vào bản lĩnh.” Vân Khuynh câu môi cười: “Hiện giờ Hắc Hồ đã nhập cuộc, chẳng lẽ Mạc gia còn muốn độc chiếm hay sao?”
“Có thể.” Nghe vậy, Mạc Sâm khẽ gật đầu, lưu loát đáp ứng, lại đột nhiên nói: “Dùng chuyện này đánh cuộc một ván, thế nào?”
“Cái gì?” Vân Khuynh hơi kinh ngạc, suy đoán nói: “So thế lực cuối cùng à, tiền đặt cược thì sao?”
Chợt nghe người đàn ông phía bên kia thì thầm: “Định cưới gả.”
*
Ngày 10 tháng 7 năm 2017.
Trong mắt hậu thế, đây có thể nói là bước ngoặt lịch sử của thế giới ngầm Âu Mỹ.
Một ngày này, Mạc gia lúc đó vẫn còn là một trong ba đầu sỏ dùng một kế “Đảo bảo tàng”, tiêu diệt thủ lĩnh của các thế lực khác chỉ trong một lần.
Cùng ngày, tiến hành một vòng càn quét lớn đối với bổn gia của các thế lực.
Trong quá trình này, “Hắc Hồ” mới quật khởi lại đột nhiên ngáng chân, trực tiếp đối đầu với Mạc gia, chiếm trước các thế lực.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Song, bởi vì “Quan hệ đặc thù” của hai vị thủ lĩnh, trận quyết đấu này mặc dù tràn ngập khói thuốc súng và hỏa khí, nhưng hai bên lại không hề có mạng người.
Ngược lại, hai bên giống như đang thi đua, sấm rền gió cuốn thu hoạch những thế lực còn lại, nhanh chóng chia hai thiên hạ.
Mắt thấy, thế giới ngầm Âu Mỹ hầu như đều được hai bên nắm giữ.
Nhưng hôm nay, thủ lĩnh hai bên vốn đang bận rộn thâu tóm thế lực, lại hẹn nhau gặp mặt, vấn đề cần thương thảo chính là ——
“Chẳng lẽ… Hôm nay không phải tới để thảo luận định cưới gả sao?”
Trong phòng hội nghị, Vân Khuynh chống cằm, nhìn người đàn ông phía đối diện, trong mắt tựa như xẹt qua tia u oán.
Mạc Sâm ngừng một lát, nhìn dáng vẻ tra nam lên án của tiểu hỗn đản đối diện, ánh mắt tối sầm.
“Kết quả còn chưa định.” Giây tiếp theo, hắn nhếch môi, cười đến ưu nhã: “Chẳng lẽ Khuynh Khuynh muốn gả sao?”
Dù sao dựa theo tình hình hiện giờ, Mạc gia vẫn nhỉnh hơn một chút.
Vân Khuynh: “…”
Bị một câu này đùa giỡn ngược lại, nàng lập tức nghiêm mặt nói: “ Ý anh là… Lúc kiểm tra nhân số trên đảo hoang, không tìm thấy thi thể của một số người?”
Không sai.
Trên thực tế, vấn đề mà hai người muốn thảo luận hôm nay là về đám người hẳn đã bị “Tiêu diệt” kia.
Lại nói tiếp, hiện giờ cách ngày đó đã qua năm ngày, dưới sự nghiền áp của vũ khí cường đại, vốn cũng không nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng theo Mạc gia báo cáo, lại không tìm thấy thi thể của một số người.
Đương nhiên, cũng có khả năng đã trực tiếp bị nổ tung thành tro bụi, nhưng cũng có thể là trốn vào trong sơn động rừng rậm gì đó.
Dù sao thì, địa thế trên đảo hoang phức tạp, mà Mạc gia tạm thời vẫn chưa đạt đến trình độ san bằng cả hòn đảo.
Huống chi,“Khí vận chi tử” Tiêu Thiên Long kia cũng ở trên đó, quả thật rất có thể…
“Có người còn sống?” Vân Khuynh nghĩ, theo bản năng nói.
Nếu là như vậy, quả thật cũng là phiền phức.
“Anh định…?” Nàng thầm thở ra một hơi, nghi vấn nói.
“Ngày mai anh đi Phỉ quốc bàn chuyện làm ăn, đi đường biển, thuận tiện đến đó xác nhận lại một lần.”
Mạc Sâm nhíu mày, đốt ngón tay nhẹ gõ lên bàn.
“Không được!” Nghe vậy, Vân Khuynh lập tức bật thốt lên.
!?
Mạc Sâm ngoài ý muốn liếc mắt nhìn nàng một cái.
Vân Khuynh ngừng một lát, nhớ tới tin tức của nguyên thế giới ——
Sau khi Mạc Sâm đi rồi, Tiêu Thiên Long dựa vào bố trí sẵn có, âm thầm lên máy bay trực thăng chạy thoát.
Sau mấy ngày, Mạc Sâm vì bị người có “Vận thế thấp kém” mà Tiêu Thiên Long đã nhét vào liên lụy, khi quay lại hòn đảo kiểm tra, ngoài ý muốn gặp phải bão lớn trên biển rồi mất tích.
Lúc ấy đúng ngày thứ sáu.
Hiện giờ tuy cái đinh mà Tiêu Thiên Long an bài đã sớm bị nhổ, nhưng vì tránh chuyện ngoài ý muốn, Vân Khuynh vẫn không muốn để người yêu nhà mình mạo hiểm.
…“Qua mấy ngày nữa rồi đi. Em đi cùng anh.” Trong lòng nàng cân nhắc, không khỏi nói.
Mạc Sâm nhướng mày, có chút nghi hoặc.
Nhưng cuối cùng, dưới sự kiên trì của Vân Khuynh, hắn vẫn bại trận: “Được.”
…
Hôm sau, trên đường biển dẫn đến “Đảo bảo tàng” đã xảy ra một cơn bão lớn.
Lại qua ba ngày.
Vân Khuynh cảm thấy yên tâm, rốt cuộc mới đi đảo hoang cùng Mạc Sâm.
*
Sáng sớm hôm nay, quân hạm lại lần nữa dừng lại tại “Đảo bảo tàng”.
Sau khi tìm tòi một phen, vậy mà thật sự tìm được thi thể của Sean phu nhân, Abel trong một sơn động dùng để ẩn nấp…
Nhưng, khiến người ta kinh ngạc chính là, hai người này lại là bị người khác dùng một tảng đá đập chết!
Vân Khuynh hơi nhíu mày.
Lúc này, máy truyền tin bất chợt vang lên.
“Lão đại! Cạnh quân hạm có
người khả nghi xuất hiện!”
“Đi.” Giây tiếp theo, nàng nhìn Mạc Sâm ngay bên cạnh, nhanh chóng rút về.
Tới cạnh quân hạm, hai người lại thấy Tiêu Thiên Long quần áo tả tơi, đang điên cuồng xông về phía quân hạm.
“Đoàn ——”
Vân Khuynh lưu loát giơ súng lên, không hề do dự.
Tiêu Thiên Long thẳng tắp ngã xuống, lại không cam lòng kêu lên.
“Mày…” Hắn ta theo bản năng mở thiên nhãn, nháy mắt khi nhìn thấy Vân Khuynh, đồng tử co rụt lại.
“Vận thế của mày…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...