《Chương 379》
NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (15)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
“Tôi cũng vậy.” Người đàn ông tuấn mỹ nhàn nhạt nói, đồng thời tiến lên một bước, đặt tay lên vai Vân Khuynh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hắn nhìn ánh mắt khẽ kinh ngạc của nàng, lại lần nữa mở miệng.
“Tôi cũng… Rất nhớ cậu.” Môi mỏng của Mạc Sâm hơi câu lên, hô hấp ấm áp dâng lên xâm nhập vào hơi thở của Vân Khuynh.
Giọng nói từ tính vang lên bên tai nàng, phảng phất như đang ái muội thì thầm với tình nhân.
Sau đó, trong tầm mắt kinh ngạc của mọi người, đột nhiên hắn ôm lấy nàng.
Trong lòng Vân Khuynh chợt động, mặc dù không rõ động cơ của người đàn ông này khi đột nhiên làm như thế.
Nhưng, loại tiện nghi cùng người yêu kiếp này thân mật, không chiếm thì phí.
Vì thế, giây tiếp theo.
Nàng khẽ cong môi, giơ tay ôm lấy vòng eo “Không tồi” mình từng chân thành khen qua.
…Lúc này hoàng hôn buông xuống, trên người cả hai ánh lên một tầng ánh sáng vàng kim nhu hòa.
Thanh niên soái khí và người đàn ông tuấn mỹ ôm lấy nhau, tựa như ảo mộng.
Nhưng một màn này, rơi vào trong mắt từng thuộc hạ, lại như sấm sét nổ vang.
Đây… Là huynh đệ tình thâm đi? Bởi vì kích động khi gặp lại, cho nên mới…
Nhưng mà, trong lòng bọn họ tìm được lý do đến một nửa, lại thật sự không thể tiếp tục nữa.
Trời ạ!
Trong lúc nhất thời, đoàn người hai bên liếc nhau, thần sắc đều quỷ dị.
Chỉ có cô gái người Hoa vẻ mặt vốn dĩ khó coi kia, đột nhiên cắn chặt môi, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Cho đến khi hai bên phân ra chuẩn bị tốt xe hơi, chạy về phía đích đến, rốt cuộc cô lại nhịn không được ——
“Lão, lão đại…”
Khi thanh tuyến khẽ run lọt vào tai, Vân Khuynh lựa chọn tự mình điều khiển bỗng đánh tay lái.
“Chậc ——” ngay lúc này, nàng quẹo một góc 180 độ, tùy ý lao ra khúc cua trước mắt, lúc này mới xoay đầu.
“Sao vậy?” Vân Khuynh nhìn về phía thủ hạ ngồi trên ghế phụ: “Ngũ Vi, em say xe à? Nếu nói sớm, đã để em lên xe của bọn ‘Độc Nha’ rồi…”
Nàng nói, trong giọng nói để lộ sự quan tâm rõ ràng.
Nói được một nửa, Vân Khuynh một tay điều khiển xe, tay khác lục lọi, từ trong ngăn chứa đồ tìm được một lọ dầu cù là, đưa qua.
“Bôi một chút, xem có thể khá hơn không.” Nàng nhướng mày cười nói: “Nhé?”
Ngũ Vi lại không hề nhúc nhích, dường như hoàn toàn sững sờ trên ghế.
Vân Khuynh không biết chính là: Giờ này khắc này, trong mắt vị thuộc hạ ngồi đây, nàng là dáng vẻ gì ——
Ánh chiều tà từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh lên ngũ quan tinh xảo của “anh”, tạo nên vòng sáng khiến người ta mê huyễn. Chàng trai trẻ tuổi soái khí, giữa mặt mày phô ra sự ngạo mạn phóng túng của thiếu niên, lại có khí chất lắng đọng trầm ổn.
Mâu thuẫn, nhưng lại cực kỳ hấp dẫn.
Giờ khắc này, “anh” vươn tay, trong mắt Ngũ Vi, rõ ràng chính là tín hiệu dụ dỗ cô nhận lấy.
Tim như sắp ngừng đập, Ngũ Vi đột nhiên nắm chặt tay, trong đầu hiện lên từng ký ức ngày xưa.
Cho tới bây giờ, bên trong “Ẩn Sát”, “Lăng” nhìn có vẻ máu lạnh, nhưng trên thực tế lại là đồng bạn đáng tin cậy nhất.
Mặc dù nhắc đến “Đồng bạn” trong tổ chức sát thủ, dường như rất ngốc, nhưng cho dù coi như bọn họ có là cỗ máy giết chóc, nhưng bản chất, rốt cuộc cũng không thể thoát khỏi phạm trù “Con người”.
Đương nhiên, “Lăng” mang đến không phải là sự quan tâm thánh mẫu gì, chỉ là tựa như “Lơ đãng” triển khai thủ đoạn bảo vệ tính mạng, hoặc “Ngoài ý muốn” lộ ra tin tức của mục tiêu nhiệm vụ…
Những điều này, không ít người nhìn ra được, nhưng lại chỉ có thể yên lặng nhớ ơn. Như cô, sớm đã âm thầm đặt “anh” trong lòng.
Nhưng trước đó, Ngũ Vi cũng không dám suy nghĩ sâu xa.
Thẳng đến khi Ellen chết, lúc cô và những người còn lại đều mờ mịt vô thố cũng là lúc, “Lăng” lại đến lần nữa, nói với bọn họ: Cùng nhau thành lập một tổ chức mới, một… Gia tộc.
Ngũ Vi hoàn toàn luân hãm.
Tình cảm từng bị chôn sâu lại chui từ dưới đất lên, cô mới vừa định dũng cảm theo đuổi một phen, lại không ngờ…
“Lão đại.” Thấy ánh mắt Vân Khuynh dần dần mang theo nghi hoặc, rốt cuộc Ngũ Vi muốn nói lại thôi mở miệng: “Anh, anh và gia chủ Mạc gia…”
Vân Khuynh ngừng lại, hơi có chút kinh ngạc: Lại là vị thủ hạ luôn luôn nội liễm nhắc đến vấn đề này…
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Có điều, cũng không có gì không thể nói.
“Tôi và anh ấy sao,” nàng hơi câu môi, cười đến quỷ quyệt lại tươi sáng: “Hiện tại xem như là quan hệ theo đuổi và bị theo đuổi chăng?”
Cái gì?!
Đồng tử Ngũ Vi thoáng chốc co rụt lại.
Vân Khuynh ho nhẹ một tiếng, bổ sung: “… Ừm, là tôi theo đuổi anh ấy, anh ấy vẫn chưa có ý tứ kia đi?”
Mặc dù trên thực tế, cái gọi là “Theo đuổi” của nàng xem như là cực kỳ hàm súc, thái độ của đối phương cũng không phải “Chính trực” như vậy.
Nhưng, Vân Khuynh tự giác trêu chọc trước cũng không sai, vậy nên… Tất nhiên cũng muốn dũng cảm “Gánh trách nhiệm”.
“Sao vậy, không thích người ‘ chủ mẫu ’ tôi tìm cho mọi người?” Thấy Ngũ Vi chậm chạp không lên tiếng đáp lại, nàng đột nhiên vui đùa nói.
Sau đó, thành công làm thuộc hạ vốn dĩ đang bi thương trong lòng chấn kinh.
“Em… Không…” Ngũ Vi nhất thời nghẹn lời, vừa cảm thấy mất mát, vừa càm thấy kinh sợ.
Nhìn thế nào cũng thấy… Mạc Sâm và "Chủ mẫu" nhà mình, đều rất khó có liên quan đi?
Vân Khuynh lại hiểu lầm biểu hiện của cô, dừng một chút, lại nói: “Có lẽ tôi đã tỏ thái độ quá đột ngột, nhưng tôi đối với anh ấy…”
Chưa dứt lời, lại bị Ngũ Vi bỗng dưng đánh gãy: “Lão đại, anh, anh… Chỉ thích đàn ông sao?”
Vân Khuynh ngẩn ra, đối diện với cặp mắt khó nén cảm xúc kia, rốt cuộc cũng hơi nhận ra.
Không phải chứ…
Giây tiếp theo, nàng đột nhiên dẫm xuống chân ga, giây lát sau đã phanh gấp lại, tiếp theo dùng thanh tuyến phiêu dật yêu cầu cao độ thích đáng, không chút do dự nói.
“Không quan trọng giới tính, chỉ cần là anh ấy… Là đủ rồi.” Vân Khuynh nói, không nhìn Ngũ Vi, càng không cho đối phương nửa điểm hy vọng.
Đương nhiên, có lẽ, là nàng đã đoán sai.
Chẳng qua cho dù chỉ có một chút khả năng, Vân Khuynh cũng không muốn lưu lại tai họa ngầm gì cho chính mình và người yêu.
Xuyên qua nhiều vị diện, nàng và hắn nắm lấy tay nhau. Thật ra, vô luận là nam hay nữ, chủng tộc gì… Cũng không quan trọng, chỉ cần vẫn là sự quen thuộc kia, là đã đủ rồi.
Nhưng giữa hai người, chưa bao giờ có chỗ cho kẻ thứ ba.
“Em… Em biết rồi.” Ngũ Vi đột nhiên nghiêng đầu: “Lão, lão đại, anh nhất định có thể, có thể theo đuổi được hắn…”
Cô nói, không khỏi nghẹn ngào.
Vân Khuynh cũng không mở miệng an ủi, thậm chí ngay cả dư quang cũng không dời đi nửa phần.
Qua lần này, chờ Ngũ Vi dứt bỏ tâm tư, nàng sẽ lại dành cho đối phương sự quan tâm thích hợp.
Nhưng mà, sự dịu dàng trong tình yêu của nàng, toàn bộ đều dành hết cho người nào đó, không có cách nào dùng cho người khác.
Vì thế ô tô chậm rãi tiến lên, bên trong xe chỉ quanh quẩn tiếng khóc nức nở nho nhỏ…
Cùng thời khắc đó.
Trong một chiếc xe khác, nghe được đầu kia truyền đến tiếng khóc, ba người Mạc Nhất đều vô cùng ngượng ngùng.
Khụ.
Không sai.
Trên thực tế, trong chiếc xe đưa cho đám người Hắc Hồ, đều có thiết bị theo dõi… Chuyện này trong giới cũng coi như là ước định mà thành.
Chỉ là, mới vừa rồi Mạc Tam tiện tay mở máy theo dõi, liền nghe hết toàn bộ…
Mặc dù nói, lời thổ lộ với lão đại ở bên kia, còn rất cảm động, nhưng, nhưng mà…
Bị hai người bọn họ nghe thấy được, lão đại sẽ không để ý chứ?
“Ách…” Mạc Tam ngồi ở ghế phụ lặng lẽ quay đầu, đối diện với tầm mắt khó lường của lão đại đang ngồi ghế sau, trong lòng lập tức nhảy dựng.
“Tắt đi.” Giây tiếp theo, Mạc Sâm trầm giọng nói.
“A, a… Được.” Mạc Tam lập tức tắt thiết bị theo dõi, Mạc Nhất cũng làm như không có việc gì tiếp tục lái xe.
Hai chân của người đàn ông tuấn mỹ bắt chéo, mặt ngoài bát phong bất động, nhưng môi mỏng lại lặng yên cong lên…
Sau một lúc lâu.
Xe của hai bên dừng tại vùng ngoại ô cách hoàng cung Jobhan không xa.
Không sai.
Hợp tác lần này, thật ra chính là Mạc gia sẽ giới thiệu Hắc Hồ cho đối tác vốn dĩ đã hợp tác trước đó: Hoàng thất Jobhan.
Hai nhóm nhân mã rất nhanh đã xuống xe, hoàng thất sớm đã có người ở đây nghênh đón.
“Mạc gia chủ, chúng ta…” Vân Khuynh đi trước tới bên cạnh Mạc Sâm, muốn hỏi kế hoạch tiếp theo.
Ngay lúc này, nàng lại nhạy cảm bắt được thần sắc khẽ biến của người đàn ông.
Sao vậy?
Vân Khuynh khựng lại, nhìn theo ánh mắt hắn ——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...