Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

《Chương 363》

TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (43)

Editor: Dương Gia Uy Vũ

“Thật ra là dị năng hệ hắc ám phải không?”

Vân Khuynh cọ cọ bộ lông trắng, ra vẻ không chút để ý nói.

Nhưng khi nàng đối diện với đôi mắt mèo to lớn ảm đạm này, tức khắc liền khẳng định: Nhất định là đoán đúng rồi…

“Thế nào, bản thần tính đúng rồi chứ gì?” Vân Khuynh cong môi lên, sờ sờ cái đầu đầy lông của người nào đó, lại lần nữa trêu chọc.

Giây tiếp theo.

Bỗng thấy ám quang chợt lóe.

Trong nháy mắt, nàng muốn tránh đi nhưng không kịp nữa, bị Mộ Thiệu Tu biến về hình người áp dưới thân.

Giây lát sau, có hắc khí đột nhiên lan tràn xung quanh hắn, từng sợi từng sợi nhẹ nhàng quấn lên Vân Khuynh.

“Phải.” Mộ Thiệu Tu hơi câu môi mỏng, đầu ngón tay xẹt qua gương mặt nàng.

Trong chớp mắt ám sương mù lượn lờ, mang theo cực hạn u lãnh và âm trầm, chậm rãi ăn mòn vào toàn thân Vân Khuynh, mang theo vài phần dính nhớp.

Sợ hãi lại thân mật…

Lập tức, mí mắt nàng khẽ run, đối diện với cặp mắt đột nhiên trở nên ma mị kia, trong lòng khẽ động.

Cho dù đến tận hôm nay, Vân Khuynh vẫn không hoàn toàn biết rõ thân phận của bạn lữ nhà mình.

Nhưng đếm kỹ mấy vị diện có dị năng, như thế giới vampire, thế giới mạt thế, thế giới vườn trường thần quái… Năng lực của người yêu đều có liên quan đến “Hắc ám”; còn có khí tức u ám truyền ra từ ấn ký huyền văn của cả hai…

Đủ loại manh mối đều khiến nàng có ẩn ẩn suy đoán: Nghĩ đến nguyên thân của người nào đó tất nhiên cũng mang theo năng lực đặc thù có liên quan đến “Hắc ám”…


Hiện giờ kiếp này vẫn là như thế, càng làm Vân Khuynh khẳng định điểm này.

Tổng cảm thấy, cách người yêu nhà mình lại gần thêm một bước.

…Nàng nghĩ, độ cung bên môi càng sâu, mắt phượng cũng không tự giác híp lại, cười tựa như một con tiểu hồ ly chiếm được tiện nghi lớn.

Thấy thế, ánh mắt Mộ Thiệu Tu chợt lóe.

Nha đầu này…

Vậy mà dám thất thần khi đang nói chuyện với hắn!!!

A.

Ánh mắt người đàn ông trở nên khó lường.

Ngay sau đó, hắn đột nhiên đứng dậy, không biết từ chỗ nào lấy ra một đôi tai hồ ly, đeo lên đầu Vân Khuynh.

“Cạch ——” một tiếng nhỏ vang lên, nàng nghiêng đầu, lập tức nhận ra tình hình.

“Anh…” Ngay lúc này, rốt cuộc Vân Khuynh cũng hoàn hồn, buồn cười nâng mắt, đang muốn “Lên án” một phen.

Chợt thấy môi mỏng của Mộ Thiệu Tu khẽ nhếch, lại lần nữa nâng tay lên ——

Ngón tay thon dài vẽ ra vài sợi hắc khí, hình thành một hình con mèo trên không trung.

“Mèo sương mù” ở ngay trước mặt, đồng tử Vân Khuynh co rụt lại, nhất thời bị lấy lòng hoàn toàn, thậm chí còn muốn nâng tay lên bắt lấy nó.

Nhưng ám sương mù chỉ ngưng tụ cố định vài giây liền tiêu tán trong không trung.

Ngón tay xuyên qua hắc khí âm trầm, chỉ cảm nhận được u lãnh nhàn nhạt, nhưng cái gì cũng không chạm được.

Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, nhìn mèo đen vừa hội tụ ra đã mất đi tung tích, trên mặt đẹp một mảnh hờ hững.


Thoạt nhìn… Vô cùng trấn định.

Nhưng, tai hồ ly trên đầu cụp xuống kia lại bại lộ cảm xúc chân thật của nàng.

…Khụ.

Tóm lại, rốt cuộc cũng thấy được tiểu hồ ly ăn mệt, trong lòng mỗ mèo lớn đột nhiên hơi hoà hoãn.

Mộ Thiệu Tu hạ mắt, lại lần nữa cúi người, ôm lấy thiếu nữ còn đang ngơ ngác.

Lúc toàn bộ hô hấp đều nhiễm hơi thở của người đàn ông này, Vân Khuynh mới lại lần nữa giương mắt nhìn qua.

Bốn mắt nhìn nhau.

Kỳ lạ là lại có ý cười tràn ra giữa hai người.

Không biết là ai cong môi lên trước, trong lúc nhất thời, hai người đối diện nhau như vậy, cũng không cảm thấy chán.

Hai trán kề nhau, dung nhan rõ ràng của đối phương phản chiếu trong mắt từng người, nhưng thứ mà cả hai đang nhìn chính là linh hồn sâu bên trong vẻ bề ngoài.

Phảng phất như xuyên qua thời không dài đằng đẵng, nhưng tình cảm vẫn chưa từng thay đổi, ngược lại còn tích lũy càng sâu đậm qua mỗi một đời.

Một loạt vị diện đã từng đến nhanh chóng xẹt qua trong đầu, Vân Khuynh nhìn thẳng vào mắt người yêu kiếp này, dường như cũng tìm được nội dung tương tự trong mắt hắn.

“…Còn nữa, lúc hôn mê em đã mơ thấy nhiều thứ.” Một lát sau, nàng bỗng dưng đã mở miệng, khơi mào một đề tài ám chỉ mười phần, cười hỏi: “Anh đoán xem là gì?”

Mộ Thiệu Tu nhướng mày, ra vẻ hoàn toàn không biết, phối hợp hỏi: “Mơ thấy gì?”

Khóe môi Vân Khuynh khẽ nhếch, trầm ngâm nói: “Hình như là… Nhân duyên mấy đời?” Nàng nói, liếc xéo hắn một cái: “Có lẽ thực sự có kiếp trước kiếp này cũng nên, không biết tên hỗn đản nào đó nói muốn em chờ, rốt cuộc đang ở…”

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu


Lời nói còn chưa dứt, lại bị Mộ Thiệu Tu nắm lấy cằm.

“Không phải đã tìm được rồi ư?” Hắn thì thào, cúi đầu xuống, nuốt vào câu nghi vấn vẫn chưa nói hết của nàng.

Đôi môi giao hòa.

Hôn, bắt đầu từ khóe miệng, từng chút một rơi xuống ấn đường, gương mặt của Vân Khuynh…

Cùng thời khắc đó, quanh thân Mộ Thiệu Tu tỏa ra sương đen, dần dần vây quanh nàng lại.

“Nhớ ra bao nhiêu?”

Trong lửa tình lan tràn, Vân Khuynh chủ động quàng lên cổ người đàn ông, lơ đãng hỏi.

“…Không nhiều lắm.” Mộ Thiệu Tu ngừng lại, nghĩ đến những hình ảnh mơ mơ hồ hồ kia, tựa như ảo mộng, cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng bất luận là ở đâu, bất kể diện mạo có như thế nào, hắn đều có thể khẳng định… Người con gái đó, chính là tiểu hồ ly trước mắt này.

Tầm mắt khóa trụ nàng, môi mỏng của Mộ Thiệu Tu câu lên, đột nhiên cười nhẹ ra tiếng: “Nhưng vẫn luôn có em.”

Ước định đời đời kiếp kiếp, chấp niệm vượt qua các vị diện…

Hai người vẫn luôn tận lực nắm tay đồng hành, mỗi kiếp nàng đều nhớ rõ rành mạch, còn hắn lại chỉ có một chút hồi ức.

Thoạt nhìn, chuyện này hình như cũng không công bằng.

Nhưng mà…

“Chờ anh, nhé?” Mộ Thiệu Tu thở dài, hơi thở ấm áp phả vào người Vân Khuynh.

Nàng cười tươi sáng, vẫn đưa ra một câu trả lời nhất quán duy nhất: “Đương nhiên.”

Có điều theo lý thuyết, rốt cuộc Vân Khuynh vẫn “Chịu thiệt thòi” nhiều hơn…

“Trước khi thực hiện lời hứa hẹn, không phải anh nên cho em chút lợi tức sao?” Trêu đùa, ánh mắt nàng lưu chuyển, đột nhiên nói với hắn.

Mộ Thiệu Tu hơi nhướng mày: “Muốn cái gì?”

Chợt thấy tai hồ ly trên đầu Vân Khuynh khẽ động, giảo hoạt nói: “Tai mèo, đuôi mèo?”


A.

Hắn đột nhiên nheo mắt lại: “Được thôi.”

Vừa dứt lời, một đôi tai trắng nhô ra từ trên đỉnh đầu người đàn ông, cái đuôi lông xù cũng theo đó vung ra, chốc lát đã quấn lên hông nàng.

Đồng thời, Mộ Thiệu Tu lại lần nữa áp xuống, cắn lên xương quai xanh của nàng.

Một ngụm này mang theo sức lực cực hung ác, tựa như muốn ăn sạch vào bụng.

Mùi máu tươi từ khóe môi Vân Khuynh tràn ra, ánh mắt hắn u ám, giây lát đã liếm sạch chút tơ đỏ kia.

Hàng mi dài của nàng run lên, bàn tay mềm khẽ cong vòng lấy cổ người đàn ông, móng tay dài như trả thù xẹt qua lưng hắn, hơi xé mở da thịt, đồng thời chạm vào ấn ký tương ứng.

Cảm ứng huyền diệu bốc lên giữa hai người.

Lập tức, ám sắc trong mắt Mộ Thiệu Tu chợt lóe, theo bản năng lại lần nữa tăng thêm lực đạo.

Vân Khuynh bị con mèo lớn này cắn đến suýt chút nữa không thở nổi.

Nhưng dù có như thế, mắt phượng của nàng khẽ liếc, ái muội khiêu khích: “Mộ thượng tướng, ngài còn nhớ rõ lời em nói không?… Quy luật của tự nhiên, là hồ ly ăn mèo.”

Mộ Thiệu Tu khựng lại.

“Vậy à?” Giây tiếp theo, hắn nhướng mày, gặm lên cổ Vân Khuynh, cuối cùng quyết định sẽ cho nha đầu này một bài học thiết thực!

Giây lát sau, người đàn ông giơ tay, lòng bàn tay ấm áp từ xương quai xanh của nàng thâm nhập vào, một đường đi xuống…

——————

PS.

Khuynh Khuynh: “Là hồ ly ăn mèo! Anh làm ngược rồi đó biết không?”

Người nào đó: “…” ( Quy luật này rõ ràng có vấn đề.)

Chân thành cảnh cáo, đây là tình thú, nếu nhóm tiểu thiên sứ như vậy, là sẽ bị…, Biết chưa?!

Phát nhiều cẩu lương một chút, chương sau kết cục tiếp được cái thế giới ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui