《 Chương 355》
TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (35)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Bắt đầu bước vào thời kỳ trưởng thành..." Nàng nói, dừng một chút: "Cho nên vào giai đoạn này đều phải duy trì hình dạng mèo?"
"Phải." Lúc này Mộ Thiệu Tu đang mang dáng vẻ mèo trắng nhỏ, miệng nói tiếng người, khẳng định nghi hoặc này.
La Dĩnh thở dài, quét mắt nhìn chồng và ba đứa con trai: "Dị năng này của một nhà mấy người, ngoại trừ ngày thường nhìn manh ra, một khi gặp phải chuyện lớn thì chính là các loại phiền toái."
Hai cha con Mộ Trung Hằng, Mộ Thiệu Tu: "..."
Hai bé Mộ Dật Hiên, Mộ Dật Nhiên:?
Vân Khuynh: Khụ.
Sau khi phỉ nhổ mẹ chồng tương lai rảnh việc, nàng lại tưởng tượng, cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười --
Cuối tuần này mới từ trường quân đội trở về, mới nửa ngày mà vị hôn phu đã tung ra một tin tức bùng nổ, cũng là...
"Loại tình trạng này... phải duy trì bao lâu?" Vân Khuynh hỏi, thuận thế bế người nào đó lông xù xù lên, vuốt vuốt lông: "Trận chung kết Giải thi đấu cơ giáp cuối tuần sẽ khai mạc, bên Bộ quân đội..."
"Anh sẽ báo cáo lên." Mộ Thiệu Tu đáp: "Anh sẽ tiếp tục lấy thân phận ẩn nấp ở bên cạnh em."
Vân Khuynh nhẹ túm lấy đệm thịt của hắn, ánh mắt chợt lóe.
Thân phận ẩn nấp?
Vậy không phải vẫn là mèo yêu của nàng sao?
Nhìn người yêu trong thân mèo trước mặt, tuy nhìn ra được bên ngoài vẫn đang cố gắng đạt tới sự trầm ổn ưu nhã, nhưng --
Khi mở miệng, thân thể nhỏ bé màu trắng vẫn không tự giác khẽ cử động, nghiêng đầu qua lại...
Quả nhiên... Vẫn rất manh a a a a a!
Trong lòng Vân Khuynh si mê, mặt ngoài vẫn đứng đắn như cũ: "Bên Bộ quân đội cũng biết rõ tình huống của anh sao?"
Thượng tướng mèo gì đó...
Khụ.
Nàng nghĩ, nỗ lực muốn áp xuống ý cười, nhưng khóe môi vẫn gợi lên độ cung vi diệu.
Thấy thế, Mộ Thiệu Tu nheo mắt lại, theo quán tính nâng móng vuốt tuyết trắng lên.
"Bộp --" một tiếng, dừng giữa mặt Vân Khuynh.
Hừ.
Tiểu nha đầu, đúng là thiếu giáo huấn.
Mộ thượng tướng ngẩng cằm mèo lên, ném một ánh mắt lạnh, đang muốn thu hồi móng vuốt lại đột nhiên dừng giữa không trung --
Bởi vì, bốn đôi mắt sáng ngời đang nhìn hắn chằm chằm.
"...Quả nhiên, có nàng dâu là không giống nhau!" La Dĩnh che miệng, chậc chậc trêu chọc: "Đã bao nhiêu năm rồi, không ngờ vẫn còn có thể gặp lại dáng vẻ trẻ con này của Thiệu Tu!"
Mộ Trung Hằng chưa nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Mộ Thiệu Tu tựa như đang nhìn thấy chuyện hiếm lạ.
Hai bé Mộ Dật Hiên và Mộ Dật Nhiên mắt càng sáng lấp lánh.
"Anh hai, chơi với bọn em đi meo?" "Đúng đó đúng đó!"
Dứt lời, hai người hì hì cười, lắc mình biến thành hai chú mèo con!
Đều là dáng vẻ hổ vàng hổ trắng, thân hình béo múp.
"Anh hai, lại chơi đi meo!" "Em đi tìm con chuột."
...
Hai chú mèo con béo vui sướng tiến đến bên người mèo trắng nhỏ, từ thân hình có thể thấy ba người cũng không khác nhau mấy.
Ai nha!
Anh hai thế này một chút cũng không đáng sợ luôn meo!
Hai bạn nhỏ sinh đôi không hẹn mà cùng nghĩ, tâm trạng kìm nén khi thấy mèo trắng nhỏ lúc trước bây giờ rốt cuộc cũng biểu hiện ra.
Trong lúc nhất thời, hai mèo con béo quanh quẩn bên anh hai, dụi dụi cọ cọ.
Tuy Mộ Thiệu Tu nheo mắt lại, thả ra khí lạnh, cũng không thể cưỡng chế di dời hai đứa em trai gan to ra này.
Khụ.
Cho nên nói, ngạo kiều cũng có nguy hiểm.
Bị người nhà bắt thóp hết một lần, ảnh hưởng đã xây dựng từ trước đã hoàn toàn biến mất.
...Vân Khuynh nhìn hình ảnh mèo con vui vẻ tốt đẹp trước mặt, độ cong bên môi càng sâu.
"Chuyện là, Vân Khuynh này," giây lát sau, vẫn là Mộ Trung Hằng mở miệng, trả lời vấn đề bị xem nhẹ lúc trước của nàng: "Dị năng của Mộ gia, trong Bộ quân đội không ai biết cả."
Vân Khuynh kinh ngạc: "Vậy tình huống của Thiệu Tu?"
Chợt thấy Mộ nguyên soái vân vê chòm râu không tồn tại: "Nó trực tiếp báo cáo cho ta."
Vân Khuynh: "..." Được rồi.
Mộ Trung Hằng hòa ái nhìn về phía nàng cười cười, lại nói.
"Ta đã phân phó xuống rồi, nói là nó sẽ chấp hành nhiệm vụ bí mật. Vào ngày thi đấu cơ giáp lãnh binh kháng Trùng tộc, ta đã tạm thời lựa chọn người khác. Còn về học sinh trường quân đội bên kia... Cần Vân Khuynh con phối hợp một chút."
Vân Khuynh gật gật đầu: "Ngài cứ phân phó." Nàng nói xong, lại cảm thấy trong tầm tay mềm nhũn, rũ mắt xuống, chợt thấy Mộ Thiệu Tu đã chạy trở về, ngồi trên đầu gối mình, ngay ngắn nghiêm chỉnh.
"Anh hai..."
Hai đứa nhóc vẫn còn muốn chơi đùa, lại bị La Dĩnh nắm lấy: "Trước tiên đừng nghịch, anh hai bọn họ còn phải bàn chính sự."
Bà nói xong, mỗi tay bế một đứa, gật đầu với chồng, cẩn thận đưa hai đứa bé ra ngoài.
Rất nhanh, trong nhà chỉ còn lại ba người Vân Khuynh.
Sắc mặt Mộ Trung Hằng nghiêm túc, tạm bỏ qua thân phận người cha, phân phó hai người --
"Bộ quân đội đã quyết định, sau khi thành công lật đổ âm mưu " Diệt chủng " của Trùng tộc, sẽ trực tiếp phái binh đánh thẳng vào hang ổ của chúng! Ta tự mình mang binh nên sẽ điều động đi không ít tinh nhuệ."
Vừa nói ra, đồng tử của Vân Khuynh không khỏi co rụt lại.
Chuyện này... Không khỏi có chút liều lĩnh đi?
Nếu thành công, quả thật hầu như có thể san bằng Trùng tộc trong một lần, nhưng nếu thất bại...
Đặc biệt là hiện tại Mộ Thiệu Tu còn xảy ra tình trạng ngoài ý muốn...
"Đúng vậy, hành động lần này xác thật có nguy hiểm." Mộ Trung Hằng cười khổ, lại thở dài.
"Hơn nữa phải có người ở lại trấn thủ Trung Ương tinh. Bởi vậy trận chung kết ngày ấy, áp lực của phân đội đối kháng Trùng tộc cũng sẽ rất lớn, kỳ trưởng thành của Thiệu Tu không biết đến khi nào mới vượt qua, Bộ quân đội đã chọn Chu lão thượng tướng tạm thay, nhưng tuổi tác của ông ấy đã cao, dù sao cũng không bằng lúc trước."
"Bởi vậy Vân Khuynh, ta cho con một quân lệnh đặc thù, Thiệu Tu dùng thân mèo ở lại bên cạnh con, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, con sẽ lâm thời chỉ huy!"
Vân Khuynh hơi có chút kinh ngạc, nhưng một lát sau vẫn trịnh trọng gật đầu.
Mộ Trung Hằng vui mừng nói.
"Tốt lắm! Còn có Tô Mạn Mạn và Ryan cùng trường quân đội với các con hình như có cấu kết, cả Nhiếp Cảnh Vân nữa... Mấy ngày nay hắn ta đã bị Trùng tộc lợi dụng hoàn toàn, đương nhiên Bộ quân đội xuất phát từ suy tính nên không vạch trần chân tướng với hắn, ngày hôm đó hai người này đều sẽ có mặt, con cần phải cẩn thận..."
...
Sau khi dặn dò xong, Vân Khuynh ôm Mộ Thiệu Tu rời khỏi nhà cũ Mộ gia.
"Quyết chiến sắp đến rồi." Lúc ra cửa, nàng thở dài, giơ người yêu lông xù trong tay lên: "Anh nói xem, chúng ta sẽ thắng chứ?"
Lại lần nữa bị chụp lên mặt.
Mộ Thiệu Tu nheo mắt lại, chụp tỉnh tiểu nha đầu dám phát biểu nghi vấn này.
Vân Khuynh cười, tâm tình thoáng chốc dâng cao lên.
Không sai!
Bất luận "Khí vận chi nữ" Tô Mạn Mạn này có đứng về phía Ryan hay không, một đời này bên giành chiến thắng cuối cùng nhất định sẽ là nhân loại!
...Tóm lại, bên phía nhân loại, tuy đột nhiên gặp phải tình huống của Mộ Thiệu Tu nhưng vẫn chuẩn bị để ứng phó rất tốt.
Mà một bên khác, người mưu đồ của dị tộc cũng đang có mưu đồ bí mật --
"Con ta." Đầu liên lạc bên kia của Ryan, lần đầu tiên xuất hiện một người phụ nữ mỹ diễm có râu trên đỉnh đầu, chính là mẫu hoàng Trùng tộc!
Lúc này, bà ta mỉm cười, khẩu khí lại mang theo vẻ không vui.
"Đại kế của tộc ta đã ngay trước mắt, vì sao ta lại nghe nói mấy ngày gần đây con lại ở cùng một cô gái nhân loại?"
Mẫu hoàng Trùng tộc nói, tầm mắt đảo qua phòng Ryan, khi nhìn thấy cô gái trên giường lại càng nhíu mày: "Chính là cô ta sao?"
Ryan khựng lại, nhìn Tô Mạn Mạn đang ngủ say bên cạnh, cung kính nói.
"Mẫu hoàng, cô ta là một phần trong kế hoạch của con."
"Hửm?" Trùng Hoàng mỹ diễm kia nghi hoặc.
Ryan lập tức giải thích.
"Mẫu hoàng. Giải thi đấu cơ giáp Trường quân đội đệ nhất Liên Bang của nhân loại có quy định: Ở trận chung kết sẽ quyết chiến bên ngoài tinh tế chân chính. Hơn nữa không chỉ có người dự thi hệ cơ giáp đi mà những người còn lại như các học sinh tinh nhuệ của hệ trị liệu, hệ chỉ huy cũng sẽ đi cùng, hoặc điều khiển cơ giáp, hoặc là trị liệu cấp cứu trong lúc thi đấu... Dùng dịp này để tôi luyện bản thân. Có thể nói đây là thịnh hội của tinh anh tương lai của Nhân tộc."
"Chuyện này ta biết." Trùng Hoàng chau mày: "Bởi vậy chúng ta mới lựa chọn xuống tay tại Giải thi đấu cơ giáp, nhưng việc này có liên quan gì đến nữ nhân loại này?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...