《Chương 340》
TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (20)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Mọi người đều biết, xưa nay khi chính thức thành hôn, nhất định sẽ có “Đêm tân hôn” tồn tại.
Chuyện này cũng không có gì hiếm lạ.
Nhưng, sau khi xem lại ký ức của nguyên chủ, Vân Khuynh lại phát hiện, tại Liên Bang hiện nay, thế nhưng còn có phong tục “Đêm đính hôn”!
Đương nhiên, việc này ở cổ đại là không thể tưởng tượng được, nhưng đặt trên tầm quan trọng cùng cấp của “Đính hôn” và “Kết hôn”, đây lại còn là thời đại tinh tế, kỳ thật cũng chẳng có gì lạ.
Hơn nữa thân thể của nàng lúc này, cũng đã 19 tuổi, đã thành niên…
Khụ.
Nhìn thế nào thì, phải trải qua “Đêm đính hôn”, cũng là hợp tình hợp lý.
Vì thế, sau khi tiệc đính hôn kết thúc, Vân Khuynh nhanh chóng xây dựng tâm lý cho mình, sau đó liền vui sướng tiếp nhận giả thiết này.
…
Bóng đêm chìm dần.
Các khách khứa đã rời đi hết, trong Mộ trạch cũng chỉ còn lại người trong nhà ——
“Vân Khuynh nè, đêm nay các con…” La Dĩnh thân thiết lôi kéo tay Vân Khuynh, cười đến có chút ý vị sâu xa: “Con và Thiệu Tu ở lại đây, hay là trở về biệt thự thường ngày Thiệu Tu vẫn ở?”
Nhưng không đợi Vân Khuynh trả lời, bà lại giành nói.
“Hay là, hai đứa vẫn nên về chỗ Thiệu Tu đi, tương đối rộng rãi, chắc sẽ thuận tiện hơn so với ở đây.”
Vân Khuynh: “…”
Nàng có chút dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt chân thành của “Mẹ chồng” trước mặt, vô cùng khẳng định: Đối phương sợ hai người qua đêm ở nhà cũ, không làm nên cơm cháo gì.
Có điều, nếu muốn trải qua “Đêm đính hôn”, quả thật biệt thự tư nhân càng thích hợp hơn…
Nhưng, có nên phối hợp “Thẹn thùng” một chút không nhỉ?
…Khụ.
Suy tư một lát, Vân Khuynh vừa định mở miệng, lại lần nữa bị ngắt lời.
“Chị dâu, đừng đi mà!”
Mộ Dật Hiên kêu lên: “Sao chị dâu phải đi chứ? Không phải chúng ta đã là người một nhà rồi sao?”
“Phải đó phải đó!” Mộ Dật Nhiên không hổ là song sinh với cậu nhóc, thấy anh trai nói như vậy, cũng tâm hữu linh tê phụ họa theo: “Chị dâu ở lại đi… Chơi với bọn em meo.” Quýnh lên, ngay cả tiếng mèo con kêu cũng đã quên che giấu.
Quả thực là… Nhóc con tinh nghịch ×2.
Thoáng chốc, ánh mắt của mấy người lớn đều trở nên một lời khó nói hết.
Nhưng thấy hai tiểu shota thuần khiết ấm ức nhìn lại đây, thật sự không đành lòng trách cứ.
Hai trưởng bối La Dĩnh và Mộ Trung Hằng đưa mắt nhìn nhau, lựa chọn im lặng không nói, không đáng tin cậy… Tiếp tục xem kịch vui.
Còn Vân Khuynh, lại rất lưu loát… Ném nồi cho người yêu nhà mình: “Thiệu Tu, anh quyết định đi.”
Một dáng vẻ hoàn toàn nghe theo vị hôn phu.
Mộ Thiệu Tu nheo mắt lại, cười như không cười liếc nàng một cái, mới nhàn nhạt nói: “Trở về.”
“Không! Chị dâu, đừng đi mà…”
Hai đứa nhóc tức khắc như sinh ly tử biệt, thậm chí còn muốn tiến lên ôm lấy đùi Vân Khuynh…
“Sao, hai đứa có ý kiến?”
Giây tiếp theo, Mộ Thiệu Tu cười nhạo, lạnh lùng quét mắt nhìn hai em trai đang diễn sâu một cái.
…
Thế giới yên tĩnh.
Mộ Dật Hiên và Mộ Dật Nhiên co rúm lại: “Không, không có ý kiến…” Vẫn ngoan ngoãn lựa chọn khuất phục dưới dâm uy của anh hai.
Nhìn một màn này, mấy người lớn còn lại đều buồn cười.
Vân Khuynh mím môi, cực kỳ muốn áp đi xúc động muốn cười, lại bị người đàn ông bên cạnh dắt tay: “Đi.”
Thế là, Mộ thượng tướng giải quyết dứt khoát, mang theo vị hôn thê nhà mình rời khỏi nhà cũ.
Tuyệt đối là… Phong phạm tổng tài bá đạo không chừa chút mặt mũi nào.
*
Xe bay dừng lại trước một ngôi biệt thự.
“Tới rồi.”
Giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên bên tai, Vân Khuynh mới từ trong suy nghĩ vẩn vơ tỉnh lại: “Được.”
Nàng nở nụ cười, đi theo Mộ Thiệu Tu xuống xe, vào nơi ở.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Đêm đính hôn…
Trong lòng Vân Khuynh mặc niệm từ này, vẫn cảm thấy không ổn cho lắm, có điều, về việc trải qua đêm nay như thế nào, nàng cũng đã có suy nghĩ đại khái trong đầu.
Khụ.
Đừng hiểu lầm, cũng không liên quan tới ý nghĩ thân mật gì, chủ yếu là ——
Hiện giờ hôn cũng đã đính rồi, người nào đó ở kiếp này có một số “Bí mật nhỏ”, cũng nên thẳng thắn đi thôi, nếu không…
Nghĩ vậy, Vân Khuynh đột nhiên cười.
“Sao vậy?” Lúc này, hai người đã đến trước phòng ngủ, Mộ Thiệu Tu thấy nàng như thế, không khỏi thấp giọng hỏi.
“Đi vào rồi nói.” Vân Khuynh nhướng mày, hàm hồ trả lời, đồng thời ý vị không rõ liếc nhìn hắn một cái.
Mộ Thiệu Tu cũng không truy vấn, đẩy cửa ra.
Nhưng, sau khi thật sự vào phòng ngủ, hai người nhất thời đối diện, ai cũng không mở miệng trước.
Một lát sau.
Vẫn là Vân Khuynh lên tiếng trước: “… Tắm rửa trước, rồi quay lại?” Nghĩ đến đây, đợi lát nữa khi tiến hành “Đại hội thẳng thắn”, thời gian hẳn là khá dài, cũng không nên làm gián đoạn mà đi rửa mặt chải đầu chứ.
Bởi vậy, nàng hảo tâm đưa ra kiến nghị này.
Nhưng mà, Mộ thượng tướng không rõ dụng ý thật sự của Vân Khuynh nghe thấy lời này, lại… Yên lặng hiểu lầm.
Trên thực tế, tuy Liên Bang có truyền thống “Đêm đính hôn”, nhưng đêm nay hắn vốn dĩ cũng không có ý định chạm vào nàng ——
Cho dù có như thế nào, đính hôn, so với kết hôn vẫn còn thiếu một chút.
Càng chưa nói đến chuyện, nha đầu này hiện giờ thậm chí còn chưa tốt nghiệp trường quân đội.
Nhưng bây giờ...
Mộ Thiệu Tu khựng lại trong nháy mắt, ánh mắt khó lường nhìn nàng vài lần, mới nhàn nhạt đáp ứng: “Ừ.”
…Vì thế.
Kế tiếp, hai vợ chồng chưa cưới này chia nhau ra rửa mặt, hiếm khi không có sự ăn ý… Trong lòng chứa các cân nhắc khác nhau.
Cho đến nửa ngày sau —— hai người mới lại lần nữa trở về phòng.
“Em…” Vừa thấy mặt, Mộ Thiệu Tu liền nhíu mày lại: “Em mặc cái gì vậy?”
“Em làm sao?” Khóe môi Vân Khuynh khẽ cong, đảo qua một vòng trên người ——
Nàng mặc, chính là áo sơ mi của Mộ Thiệu Tu.
“Không có vấn đề gì chứ.”
Kỳ thật, luận chiều dài, cái áo này đã che phân nửa chân, thậm chí sắp đến dưới gối, bởi vậy cũng không tính là bại lộ gì nhiều, chỉ là…
Nếu người nào đó tự mình bổ não cái gì, cũng không phải là chuyện nàng có thể khống chế.
Vân Khuynh cười thầm, mặt ngoài lại lời lẽ chính đáng nói: “Nơi này của anh vốn dĩ vẫn chưa chuẩn bị áo ngủ cho em, em đã tìm khắp tủ quần áo trong phòng cho khách, cuối cùng chỉ có thể tạm chấp nhận…”
Mộ Thiệu Tu bình tĩnh nhìn tiểu hồ ly nói dối không chớp mắt, âm thanh lạnh lùng nói: “Không phải đặt ở cửa phòng tắm sao?”
Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, lại không hề chột dạ chút nào: “Vậy à? Ngại quá, em không phát hiện.”
Mộ Thiệu Tu: “…”
Thấy vị hôn phu nhà mình nhất thời không còn gì để nói, nàng lại ý xấu nở nụ cười, trước khi hắn kịp phản ứng lại, chuyển đề tài: “Thiệu Tu.”
“Cái gì?” Ánh mắt Mộ Thiệu Tu sầm, nghĩ thầm nha đầu này còn muốn chơi trò gì đây.
Lại nghe Vân Khuynh nói: “Đúng rồi, mấy hôm trước không phải anh nói sẽ đưa ‘ Tu ’ về sao? Bây giờ nó ở đâu…”
Mộ Thiệu Tu khựng lại, không dự đoán được nàng sẽ hỏi cái này, im lặng trong chớp mắt, dường như đang tìm từ.
Nhưng Vân Khuynh thoạt nhìn, biểu hiện này rõ ràng là… Hắn cũng không chuẩn bị thẳng thắn thành khẩn.
Xem ra, còn phải vận dụng một chút thủ đoạn đặc biệt…
Trong chớp nhoáng, nàng nheo mắt lại, đột nhiên điều động dị năng.
Lại không giống dây leo quen thuộc bình thường hay thả ra, mà lại ngưng tụ ra một loài thực vật kỳ quái.
Cùng thời khắc đó.
Sắc mặt Mộ Thiệu Tu không dấu vết biến đổi, thân thể dường như khẽ run một chút.
Mắt phượng của Vân Khuynh chợt lóe, quét mắt nhìn thực vật trên tay một cái, độ cung bên môi càng thêm vi diệu.
Thứ này, quả nhiên hữu hiệu, không hổ là…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...