《Chương 338》
TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (18)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Ông ấy nói, lại không khỏi ngừng lại trong nháy mắt, mới giật mình thở dài.
“Hẳn là ngộ đạo… Tôi có thể cảm giác được, dị năng hệ mộc trong cơ thể Tô tiểu thư kích động, chỉ sợ, bây giờ cô ấy đang tiến sâu vào cấp năm!”
Lời này vừa rơi xuống, khắp nơi tức khắc lặng ngắt như tờ.
Một lát sau.
Cuối cùng có người nhịn không được nói: “Vừa rồi chỉ cấp bốn đã có thể phá vỡ áp chế cấp bậc, nếu đạt tới cấp năm…”
Lời này còn chưa nói hết, nhưng một câu này lại như mở chốt ra, thoáng chốc đưa tới càng nhiều lời ca ngợi.
“Thiên tài! Đây mới chân chính là thiên tài!”
“Đúng vậy, hơn nữa năm nay Tô tiểu thư mới 19 tuổi, lúc trước tôi ở tuổi này mới chỉ là cấp ba thôi… Hổ thẹn không bằng, hổ thẹn không bằng!”
“Cái này gọi là Liên Bang đời nào cũng có nhân tài!”
…Trong lúc nhất thời, các khách khứa đều bị thiên phú của Vân Khuynh chấn động, sôi nổi cảm khái.
Càng có không ít người, dứt khoát chúc mừng Mộ gia.
“Mộ thượng tướng, cưới được người vợ thế này, chính là cậu kiếm lời rồi.”
Đây là những người có quan hệ tốt với Mộ Thiệu Tu, trực tiếp trêu chọc.
Đương nhiên, cũng có người ngưỡng mộ Mộ Trung Hằng và La Dĩnh chắp tay vui đùa.
Mà mấy người Mộ gia đang là trung tâm đề tài, ngoại trừ Mộ Thiệu Tu vẫn một lòng chú ý đến tình trạng của Vân Khuynh ra, các trưởng bối còn lại là ý cười đầy mặt đáp lời.
“Đúng vậy,” La Dĩnh cũng không cố tình khiêm tốn, ngược lại còn nói: “Có thể cưới được Vân Khuynh, chính là may mắn to lớn của tên nhóc nhà tôi.”
Mộ Trung Hằng cũng gật đầu, trong ngữ khí có thể thấy được sự vừa lòng đối với con dâu.
Ngay cả Đồng Chính Lâm và Đồng lão gia tử vừa mới tỉnh lại, cũng vì thế giao này mà nâng thế trận lên.
“Còn phải nói sao?” Đồng Chính Lâm lắc đầu thở dài: “Luận về tìm đối tượng, Thiệu Tu mạnh hơn nhiều so với tên nhóc thối nhà tôi…”
“…Đúng, đúng.” Đồng Bác Viễn vừa tới chậm cũng khàn khàn nói.
“Khuê nữ này rất tốt. Hôm nay nếu không phải có con bé, lão nhân ta có lẽ liền xong rồi.” Ông nói, ánh mắt nhìn Vân Khuynh bên kia cũng đầy hòa ái quan tâm.
“Lão tướng quân, người nói gì vậy chứ, cái gì mà xong với không xong…” Mộ Trung Hằng nghe vậy, vội nhíu mày nói.
“Phải đó phải đó, hiện giờ mọi người đều không sao rồi, chờ Tô tiểu thư thăng cấp thành công. Tiệc đính hôn còn phải náo nhiệt hơn nữa.”
Tiếp theo, người có quen biết cũng tới phụ họa theo.
…Cứ như vậy, những nhân vật đỉnh cấp trong vòng quyền quý vui sướng giao lưu, trong đó chủ đề trọng tâm tất nhiên vẫn không thể thiếu lời khen dành cho Vân Khuynh.
Chỉ có Mộ Thiệu Tu, vẫn chỉ chuyên chú lưu ý đến Vân Khuynh đã được chuyển lên sô pha.
Hắn cẩn thận bảo vệ quanh thân nàng, nhưng lại không dám gây ra động tác quá lớn, sợ quấy nhiễu đến tiến độ của nàng.
…
Đại thể khung cảnh vô cùng hài hòa.
Ngoại trừ… Một đám người đã bị bỏ quên trong góc.
“Vẫn chưa thành công đâu… Thổi phồng lên như vậy, cũng không sợ đợi lát nữa tiện nhân kia thất bại, bọn họ bị đau đầu lưỡi!”
Tô Mạn Mạn nghiến răng nghiến lợi nói, lại không dám đề cao giọng ——
Dù sao thì cô ta vừa mới bị vả mặt, lại khó chịu, cũng chỉ có thể tạm lánh mũi nhọn.
Nhưng trên thực tế, nhìn Vân Khuynh bị mọi người vây quanh bên kia, trong lòng Tô Mạn Mạn đố kỵ đã nhanh chóng lan tràn.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì, kỹ nữ đê tiện kia không chỉ khôi phục dị năng, còn có thể không bị cấp bậc áp chế!
Lúc trước mới chỉ là cấp bốn hèn mọn, lại có thể chữa trị cho lão bất tử kia, còn thuận lợi tạo nổi bật trước mặt tổng thống và đám quyền quý!
So sánh hai bên, Tô Mạn Mạn cô ngoại trừ cấp bậc cao hơn ra, đã hoàn toàn bị hạ thấp xuống!
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Nhưng hôm nay, tiện nhân kia thế nhưng còn muốn tiến sâu vào cấp năm…
Lập tức, Tô Mạn Mạn càng cảm thấy trời cao không có mắt, rõ ràng cô ta mới nên là thiên tài nổi bật nhất hiện giờ…
Mẹ nó!
Lúc này, Tô Mạn Mạn tuôn ra ngàn vạn câu thô tục, lại vừa chuyển tầm mắt, bỗng thấy Nhiếp Cảnh Vân ngơ ngác nhìn bên kia, càng thêm giận dữ.
“Nhiếp Cảnh Vân!” Cô ta lôi kéo gã đàn ông, thấp giọng chửi bậy lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Tròng mắt đều dính lên rồi phải không?”
Nhiếp Cảnh Vân bị đánh đầu lại bị mắng một chập cả kinh, lấy lại tinh thần, dư quang đảo qua, thấy những khách khứa còn lại tuy không chú ý, nhưng thân hữu của nhà mình đều nhìn về phía này, cảm thấy khó xử: “Mạn Mạn, em đừng nghĩ lung tung…”
“Em nghĩ lung lung cái gì? Sao nào, hối hận đã bỏ ả ta để theo đuổi bà đây à?” Tô Mạn Mạn một chút cũng không nhượng bộ, cả giận nói: “Muốn chia tay để theo đuổi lại tình cũ, người ta hiện tại đã gả vào Mộ gia, còn coi trọng anh chắc?”
“Không, anh…” Nhiếp Cảnh Vân vừa mở miệng, còn chưa đáp lại, đảo mắt thấy cha mẹ bước tới, sắc mặt khó coi.
“Cảnh Vân, mấy đứa náo loạn gì đó? Đừng thất lễ!” Cha Nhiếp trầm giọng nói, nhìn Tô Mạn Mạn một cái, sắc mặt không khỏi mang theo chút bất mãn.
Con dâu này thô tục như thế, thật ra từ trước ông ta đã không thích lắm.
Nào so được với Vân Khuynh đã nhìn từ nhỏ đến lớn?
Chỉ là sau khi Vân Khuynh mất tích, Tô Mạn Mạn lại được kiểm tra thiên phú nghịch thiên, lại xứng đôi với con trai 99%, ông ta mới đồng ý, cảm thấy không tệ.
Nhưng hiện giờ xem ra, mắt cá dù có sáng bóng đến đâu, cũng vẫn không so được với trân châu!
Đáng tiếc con bé Vân Khuynh kia tuy đã trở lại, Mộ gia thì bọn họ cũng không chọc nổi, hôn ước ngoài miệng năm đó, cũng chỉ có thể hoàn toàn từ bỏ… Haizz.
Cha Nhiếp nghĩ, lại lắc lắc đầu.
Mẹ Nhiếp vỗ vỗ tay ông ta, cũng nhấp môi, chuyển hướng về phía song thân của Tô Mạn Mạn nói: “Đứa nhỏ này ấy mà, cho dù có trưởng thành, chúng tôi làm gia trưởng, vẫn nên quản mới tốt.”
Ý vị trong đó, vô cùng rõ ràng.
“Phải, phải…” Cha mẹ Tô Mạn Mạn nghe vậy, miễn cưỡng cười, vâng vâng dạ dạ.
Tô Mạn Mạn thấy thế, càng nóng giận, tàn nhẫn ném tay Nhiếp Cảnh Vân ra, muốn tiếp tục phát tác ——
Nhưng, giây tiếp theo.
Những khách khứa còn lại đột nhiên phát ra một trận hoan hô, đánh gãy lời cô ta định nói.
“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”
“Không sao chứ? Tình hình thế nào?”
…
Trong tiếng ầm ĩ của một đám người, Vân Khuynh đột nhiên mở mắt ra.
Trong lúc nhất thời, mắt phượng màu Trung Hoa lưu chuyển, bởi vì mới vừa thăng cấp, thậm chí có thể mơ hồ thấy được các màu nguyên tố trong không khí, sáng ngời rõ ràng.
Nhưng mà, sau ánh mắt đầu tiên, Vân Khuynh đối diện trước nhất lại là một đôi mắt thâm thúy, dưới thần sắc bình tĩnh không sợ hãi, là sự quan tâm không thể che giấu.
Nàng không khỏi động tâm, hình như có một dòng nước ấm dâng lên.
Một cái chớp mắt này, Vân Khuynh chỉ cảm thấy ——
Tất cả màu sắc trong thế giới của nàng đều rút đi, duy nhất chỉ còn lại ánh mắt hắn: Như mực trầm, lại khiến người ta vô cùng an tâm.
Vì thế, Vân Khuynh yên lặng nhìn lại vị hôn phu đại nhân, mắt phượng tươi sáng.
Khụ.
Không hổ là người yêu nhà mình, quả nhiên là…
Nàng yên lặng si mê, vẫn luôn không lên tiếng.
Nhưng, biểu hiện này dừng trong mắt Mộ Thiệu Tu lại khiến hắn nhíu mày.
“Sao vậy?”
Người đàn ông chậm rãi nói, đồng thời cúi người, cẩn thận dìu Vân Khuynh dậy.
Lại không ngờ rằng.
Nàng đột nhiên khẽ cười một tiếng, ghé sát bên tai hắn, không hề e dè nói ra lời trong lòng: “Anh thật là đẹp trai.”
Mộ Thiệu Tu khựng lại, động tác đột nhiên đình trệ giữa không trung.
Chỉ sợ khoảng hai ba giây sau, mới tỉnh táo lại.
Nha đầu này, đang đùa giỡn hắn à?
Đúng là… Không biết rụt rè!
Nghĩ, Mộ thượng tướng không khỏi nheo mắt lại, tiếp tục nâng người dậy, thuận thế trả về ba chữ: “Da mặt dày.”
Vân Khuynh nghe vậy, độ cung khóe môi lại càng sâu.
“Em không nói sai mà.”
Nàng cười, liếc mắt nhìn sắc mặt của hắn, lại nói: “… Ừm, mà hình như là có chút không rụt rè.”
Mộ Thiệu Tu liếc nàng một cái, mới vừa cảm thấy nha đầu hư này coi như thụ giáo.
Nhưng, giây tiếp theo.
Lại thấy hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, thậm chí còn quàng lấy cổ hắn, đột nhiên buồn rầu nói ——
“Nhưng mà em…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...