《Chương 334》
TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (14)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng khách đột nhiên biến đổi ——
La Dĩnh và Mộ Trung Hằng hai trưởng bối hai mặt nhìn nhau, khóe miệng đều có dấu hiệu co rút.
Mộ Dật Hiên mắt lại càng sáng ngời, nhỏ giọng nói: “Mèo trắng…”
Vân Khuynh cười cười: “Đúng vậy, một con mèo con toàn thân trắng như tuyết, rất ngoan ngoãn…”
Nàng nói, hơi rũ mắt, dư quang lại lưu ý phản ứng của những người còn lại.
Lại thấy những biểu hiện kỳ quái không đồng nhất.
Chẳng qua, từ La Dĩnh và Mộ Trung Hằng cũng không nhìn ra được gì.
Nhưng, vị hôn phu luôn luôn cao lãnh nhà mình lại có vẻ… cứng ngắt một chút?!
…Khụ.
Đương nhiên, người tốt nhất để thám thính, vẫn là Mộ Dật Hiên vị thành niên.
Lúc Vân Khuynh đang tính khẳng định, tiểu shota này liền nhảy dựng lên: “Muốn meo meo màu trắng… Anh hai…”
Nó nói, lại mong đợi nhìn về phía anh trai nhà mình.
Mà cùng thời khắc đó.
Lại có một tiếng “Meo ——” vang lên, tựa như đang hòa theo.
Đúng là mèo con mập kia, hưng phấn vội chạy lại, kề bên chân Mộ Dật Hiên.
Một người, một mèo, lại mở hai đôi mắt to tròn, ánh mắt lấp lánh nhìn Mộ Thiệu Tu.
Thần thái kia… lại tương tự một cách khó hiểu.
Trong lòng Vân Khuynh khẽ động, độ cung bên môi càng thêm vi diệu.
Nàng nghiêng đầu, nhìn về phía vị hôn phu đại nhân thân ái nhà mình dò hỏi: “Thế nào, Thiệu Tu? Cho người mang nó đến đây nhé?”
Ánh mắt Mộ Thiệu Tu khó lường, im lặng trong chốc lát mới nói.
“Chắc là nó được người chăm sóc mang đi rồi, đợi lát nữa anh đi quân đội, lại sai người mang về được không?”
Nói, ngữ khí vẫn lạnh lạnh nhạt nhạt.
Nhưng, trên thực tế, hắn không chỉ hiếm khi nói ra một câu dài, từ ngữ được dùng… Rõ ràng cũng không phải phong cách nhất quán, có vẻ rất cứng nhắc.
Ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe, khiến lòng người kinh hãi ngừng lại vài giây, cuối cùng mới nói.
“Cũng phải, có vẻ không tiện lắm…” Nàng cười nói, trong lòng lại có suy đoán không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn chưa lập tức biểu hiện ra ngoài.
Có lẽ.
Chân tướng không phải kinh hãi như nàng bổ não, nhưng “Tu” và Mộ Thiệu Tu, cùng Mộ gia, tuyệt đối có quan hệ không rõ…
Vân Khuynh nghĩ, nhất thời nới lỏng.
La Dĩnh đã xem đủ “Trò hay” của con trai lớn, cũng tìm về tấm lòng mẹ hiền, giúp đỡ chuyển hướng đề tài.
“Đúng vậy. Có mèo con mới tới, bác còn phải sắp xếp cho ổn thỏa, trước không vội… Đúng rồi, Vân Khuynh, lại giới thiệu với con một nhân vật trong nhà nữa đi.” Bà vui tươi hớn hở, đột nhiên kêu lên: “Hughes!”
Giây tiếp theo.
Quầng sáng cảm ứng điện tử mô phỏng đột nhiên trồi lên trước mắt mọi người.
“Meo ——” trong một tiếng kêu to trẻ con, một con báo hoa theo đó hiện ra.
Thân thể được cấu thành từ hình ảnh không gian ba chiều, sinh động như thật, lại phảng phất như một con mèo chân thật, thậm chí trong miệng còn phun ra giọng trẻ con như con người: “Nha nha, Hughes tới rồi đây!”
La Dĩnh cười nói: “Vân Khuynh, đây là trí năng A+ của nhà chúng ta, cũng là một phần của Mộ gia.”
Thời đại tinh tế, khoa học kỹ thuật máy tính cực kỳ phát triển.
Trí tuệ nhân tạo trong truyền thuyết trước kia, cũng không phải là ảo tưởng của con người nữa.
Đặc biệt là trí tuệ nhân tạo đạt tới cấp A+, cảm xúc được trang bị đã cực kỳ tương tự với con người, có thể được xưng là sinh mệnh mới.
Bởi vậy, La Dĩnh nói báo hoa trí năng là một phần của đại gia đình, quả thật là thực lòng.
Vân Khuynh tất nhiên cũng sẽ không ngạc nhiên.
Ngược lại, nàng nở nụ cười, chào hỏi với Hughes: “Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Tô Vân Khuynh.”
Dứt lời, liền thấy mắt mèo to tròn của Hughes nhìn lại, thẹn thùng liếm liếm móng vuốt, nhỏ giọng nói: “… Xin chào. Nhưng mà, chúng ta không phải là lần đầu tiên gặp mặt đâu meo…”
Nó đắm chìm trong việc tự giới thiệu vui sướng, vừa lơ đãng, liền nói “Chân tướng” ra.
Mộ Thiệu Tu: “…”
Một cái liếc mắt lạnh lẽo bay đến, Hughes lập tức bừng tỉnh, nói.
“Không phải không phải! Ý tôi là, tôi đã thấy ảnh chụp của cô trên Tinh Võng, meo. Đúng rồi, cô và Mộ tiểu tử khi nào kết hôn? Để Hughes đại nhân tính ngày cho hai người meo…”
Nghe vậy, Vân Khuynh im lặng trong nháy mắt.
Công lực chuyển đề tài này, nàng cũng sợ chỉ có thể… Chào thua.
Nhưng những người còn lại của Mộ gia không biết là muốn nói sang chuyện khác, hay là thật sự bị lời của Hughes gợi lên hứng thú, đồng loạt phụ họa nói: “Đúng đó, chừng nào thì hai đứa tổ chức hôn lễ? Lãnh chứng trước hay là làm lễ trước…”
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Vân Khuynh theo bản năng nói: “Đều được, chỉ là… Con vẫn chưa tốt nghiệp…”
Sau khi nguyên chủ “Mất tích”, bên phía trường quân đội tất nhiên cũng ngừng học. Hiện giờ nàng mới trở về, hẳn là muốn một lần nữa xử lý thủ tục nhập học, nếu lập tức kết hôn, sẽ có chút không tiện…
Nhưng, Vân Khuynh vừa dứt lời ——
Mộ Thiệu Tu lại cầm tay nàng, khẳng định nói: “Đính hôn trước.”
Tóm lại, cứ trói chặt người lại trước đã…
Hughes nghe vậy, lập tức phối hợp hoan hô nói: “Tốt! Để Hughes đại nhân giúp hai người chọn ngày meo…”
Trí năng báo hoa kêu lên, nhanh chóng lên Tinh Võng xem “Ngày hoàng đạo”.
Trong lòng mọi người đều buồn cười, để mặc nó.
Nhưng, một lát sau.
Hughes lại đột nhiên kêu to lên: “Không tốt không tốt!” Nó thở phì phì nói: “Có người đang bôi đen Vân Khuynh meo!”
!?
Trong lúc nhất thời, mọi người đều có chút không kịp phản ứng.
Hughes gấp đến độ cào móng hất đuôi, điều khiển quầng sáng biến đổi, thả ra màn hình dư luận ——
Sjdd: Cái gì mà duyên trời tác hợp? Nhà gái hiện giờ chính là phế vật đó không biết à? Cái gì mà sau khi thi đậu học viện quân sự số một Liên Bang liền trọng thương. Người hiểu nội tình đều biết, Tô Vân Khuynh là đột nhiên mất đi dị năng, bí mật ra nước ngoài trị liệu. Cũng không biết sao lại vậy, thế mà có thể thông đồng được với Mộ thượng tướng! Ha ha, đúng là hôn nhân đổi vận mà. Đáng thương cho nam thần Liên Bang, phải cưới một phế vật…
…Tin nóng này xuất hiện đột ngột, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã truyền khắp tinh tế.
Vốn dĩ cũng không có bao nhiêu người tin tưởng, nhưng theo sự hiện thân của “Người biết nội tình” thuyết phục, dần dần lại tựa như ván đã đóng thuyền, trực tiếp dán cho Vân Khuynh cái nhãn "Phế vật".
Lúc này, các fan vốn tưởng rằng nam thần Liên Bang đã tìm được nhân duyên tốt đều nổ tung ——
Asas: Tôi không chấp nhận! Nếu nhà gái thật sự là phế vật! Chính là không xứng!!
Giản: Lầu trên +1, tuy rằng tôi thích nhìn mặt, nhưng thực lực cũng rất quan trọng a. Không thể chấp nhận một người tay trói gà không chặt làm thượng tướng phu nhân…
Yêu Ai Ai: Nhà gái cả đời đen! Tiểu bạch liên nhu nhược gì đó, mau cút khỏi ôm ấp của nam thần đi!
…
Trong lúc nhất thời, dư luận ồn ào huyên náo, ấn tượng của đại chúng đối với nhà gái cũng từ một mảnh rất tốt nhanh chóng biến thành màu đen.
Trước màn hình.
Vân Khuynh đang bị phỏng đoán tràn đầy ác ý lại chỉ nhếch môi, tản ra hơi lạnh.
Còn người Mộ gia, đều là vẻ mặt tức giận. Đặc biệt là Mộ Thiệu Tu, ánh mắt đã hoàn toàn lạnh lẽo.
Buồn cười.
Hôn nhân của hắn, vợ của hắn…
Từ khi nào đến phiên người khác nghi ngờ!?
Không khí nhất thời trầm mặc.
Giây lát, vẫn là La Dĩnh trầm giọng mở miệng: “Phía sau chuyện này, chỉ sợ có người thao túng thúc đẩy,” bà nói, nhìn về phía con dâu vô cùng vừa ý nhà mình, trấn an nói: “Vân Khuynh, con có nghi ngờ ai hay không? Nói ra đi, bác trai bác gái nhất định sẽ giúp con lấy lại công đạo…”
Bà nói, trên mặt tràn đầy ý tứ cùng chung kẻ địch.
Ai dám động đến con dâu Mộ gia bọn họ nhận định, quả thực là muốn chết!
Mộ Trung Hằng gật gật đầu theo vợ, hoàn toàn cũng là khí thế chống lưng cho Vân Khuynh.
Ngay cả Mộ Dật Hiên và mèo con hổ vằn cũng đều ăn ý giơ giơ nắm tay nhỏ và… móng vuốt mập lên.
Thấy thế, trái tim Vân Khuynh ấm áp.
Giây tiếp theo.
Lại nghe Mộ Thiệu Tu nói: “Hai ngày sau liền đính hôn, Hughes, giúp tôi phát tin này ra đi.”
————
PS.
Tra nam nữ: Hừ hừ, dư luận hung tàn, mau chia tay mau chia tay!
Mộ Thiệu Tu: Lập tức đính hôn.
Vân Khuynh: ⊙ω⊙
…
Có phế hay không phế, tiệc đính hôn sẽ rõ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...