《Chương 332》
TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (12)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Không thì sao?
Trong chớp mắt, ý nghĩ này hiện lên đầu tiên.
Nhưng... Khi thấy sắc mặt khó lường của người đàn ông, kinh nghiệm ở chung mấy đời đột nhiên hiện lên.
Vân Khuynh lập tức sáng suốt dừng bước chân lại.
Bất động thanh sắc đảo qua.
Giây tiếp theo, nàng đã ăn ý lĩnh hội được ý tứ của hắn.
- - vì thế, Vân Khuynh chớp chớp mắt, vươn tay ra trước mặt vị hôn phu đại nhân.
Môi mỏng của Mộ Thiệu Tu hơi mím, mặt ngoài không biểu hiện gì, nhưng lại vững vàng kéo người qua, cẩn thận ôm lấy.
Nháy mắt khi rơi vào ôm ấp mang theo hơi thở thanh mát kia, nàng cúi đầu, bên môi không khỏi câu lên...
*
Cảng hàng không.
Ngay lúc này, hiếm khi người người kích động.
Vô số người vây xem đứng ở hai bên quảng trường nhận điện thoại, thần sắc hưng phấn.
Đột nhiên, một tiếng thét kinh hãi truyền đến.
"Mau nhìn kìa, đó có phải là "Tinh Không Hào" của nam thần không?"
"Hình như phải, trời ạ! Rốt cuộc cũng chờ được rồi, mau mở camera!!!"
"Ở đâu ở đâu? Đừng đẩy..."
Trong tiếng ầm ĩ, mọi người xô xô đẩy đẩy, hưng phấn như đang tham gia thịnh hội.
"Mẹ nó, đúng là điên rồi!" Lối đi VIP thanh tịnh, Tô Mạn Mạn nhìn xung quanh một vòng: "Bệnh tâm thần!"
"Mạn Mạn!" Trong lòng Nhiếp Cảnh Vân đồng ý, nhưng ngoài miệng lại khẩn trương nói: "Nhỏ giọng chút..."
Nghe vậy, Tô Mạn Mạn bất mãn nhíu mày: "Cái gì?! Em cũng không nói sai..."
Lời còn chưa dứt, lại bị những tiếng thét chói tai hung hăng đánh gãy: "A! Sắp mở cửa rồi!"
Lúc này, Tô Mạn Mạn và Nhiếp Cảnh Vân cũng cả kinh, giương mắt vừa nhìn --
Quả nhiên.
Liền thấy một chiến hạm màu đen rất lớn ngừng trên quỹ đạo cách đó không xa.
Một lát sau, cửa khoang chậm rãi mở ra.
Rất nhanh, một hàng "Người không liên quan" bước ra trước, lại chỉnh tề xếp hàng, phân ra đứng ở hai bên.
"Gì? Không phải nói Mộ thượng tướng bay một mình à? Sao lại còn mang theo thủ hạ?"
Có người nghi hoặc hỏi, lại có người thuận thế tiếp lời.
"Đúng vậy, hơn nữa cũng không mặc quân trang, chẳng lẽ... Là người của nhà gái?"
...Một suy đoán này, tức khắc làm cảm xúc của quần chúng trở nên càng kịch liệt, càng thêm chờ mong.
Chỉ có --
Tô Mạn Mạn đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Cô ta nhìn mấy gương mặt ở xa kia dường như có hơi quen thuộc, đột nhiên nắm chặt người đàn ông bên cạnh.
"Mạn Mạn, sao vậy?" Nhiếp Cảnh Vân bị bóp đau không rõ nguyên do, nhìn Tô Mạn Mạn một cái.
Lại thấy cô ta ngơ ngác chỉ một ngón tay về phía trước: "Anh nhìn mấy người kia! Có phải là..."
Nhiếp Cảnh Vân theo tiếng nói nhìn lại, đồng tử cũng co rụt: "Bọn họ..."
Nhưng, còn chưa kịp đợi hắn ta nói ra cái gì.
Giây tiếp theo.
Tiếng thét chói tai như muốn lật tung cả cảng hàng không chợt vang lên.
Trước mắt bao người.
Chính chủ của hôm nay, rốt cuộc cũng hiện thân --
Đi xuống trước là một người đàn ông mặc quân trang màu xám sắt: Diện mạo tuấn mỹ vô trù, xứng với một thân khí chất túc sát cấm dục, mới vừa lộ diện đã khiến vô số người hít thở không thông.
Đặc biệt là cặp chân dài nghịch thiên kia, lúc bước đi vẽ ra những độ cung hờ hững, quả thực khiến người ta không thể dời tầm mắt.
Đây chính là... Đệ nhất thượng tướng Liên Bang, nam thần của tinh tế, Mộ Thiệu Tu!
"A a a a a!"
Một khắc kia, tiếng hoan hô nghênh đón lại lần nữa đánh úp lại.
Hệt như mỗi lần hắn chiến đấu trở về, vạn người nghênh đón.
Nhưng, lần này, lại bất đồng.
Bởi vì -- lúc khoang thuyền hạ xuống, Mộ Thiệu Tu hơi nghiêng thân, cẩn thật dắt ra một người.
Hơn nữa, hoàn toàn là tư thái thân mật.
Giây phút này, hầu như tất cả mọi người đều ngừng hô hấp.
Thoáng chốc đã thấy một cô gái theo đó xuất hiện.
Đẹp, cực đẹp.
Nhưng mà, nàng lại tuyệt không phải là giai nhân kiều tiếu truyền thống.
Dù ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, nhưng cũng đồng dạng khoác trên người một bộ quân trang, khí chất cả người càng mang theo cường thế đẫm máu.
Cho dù đang đi bên cạnh sát thần quân giới Mộ Thiệu Tu, vẫn như cũ không rơi vào thế hạ phong.
Càng quan trọng là, lúc này, hai người đang nắm tay, khí tràng giữa hai người căn bản không chấp nhận được bất luận kẻ nào xen vào.
Trong lúc nhất thời, quảng trường to như vậy lại có chút vắng lặng xuống.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Thẳng đến khi hai người nhanh chóng biến mất ở trước mắt --
Trong đám người mới lại vang lên âm thanh nghị luận ồn ào náo động.
"Đẹp đẹp đẹp! Phúc lợi cho nhan cẩu, là tiểu tỷ tỷ nhà ai? Trước nay chưa thấy qua, quả thực là nữ thần a a a!"
"Xứng quá xứng quá! Hơn nữa còn bị quăng một đống cẩu lương..."
"Cái khác không biết, nhưng mặt đã bảo đảm qua ải, mau xem mấy tấm tôi chụp này!"
...Chính chủ đi rồi, mọi người thoáng nhìn kinh hồng vẫn còn hưng phấn giao lưu.
Chỉ có một đôi nam nữ trên lối đi VIP há to mồm, trên mặt đều là dáng vẻ không thể tin nổi.
"Sao lại là cô ta, sao lại là ả tiện nhân đó!?" Tô Mạn Mạn gầm nhẹ, mặt đẹp đã hoàn toàn vặn vẹo: "Tên Bull kia, không phải hắn đã nhận tiền, nói nhất định sẽ mang đầu tới gặp sao..."
"Mạn Mạn!" Nhiếp Cảnh Vân cũng hung hăng nhíu mày, vẫn còn nhớ rõ phải che miệng cô ta lại: "Đủ rồi! Chúng ta trở về rồi nói!"
...Theo sự lộ diện của Vân Khuynh, bát quái về nàng và Mộ Thiệu Tu bị ồn ào đến càng thêm bùng cháy.
Rất nhanh, đã có người nhận ra liền tiết lộ thân phận của nàng: Chính là đại tiểu thư Tô gia trước đó vài ngày đã bị tuyên cáo tử vong!
Tức khắc, trên Tinh Võng càng thêm nổ tung --
Sjeid: Hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt, người chết sống lại? Chuyện thượng tướng phu nhân này vừa trải qua hơi huyền huyễn nhỉ.
Đông Cực Đảo: Lầu trên không có một chút tế bào lãng mạn gì cả! Tui cảm thấy chắc là nam thần anh hùng cứu mỹ nhân đó, không phải anh ấy đặc biệt đi đón phu nhân hay sao?
Rất Yêu Rất Yêu: Lầu trên + 1, nhìn giá trị nhan sắc của nhà gái, CP này tui ăn..
Lạp Lạp: Không chỉ có nhan sắc đâu, theo như tư liệu về Tô Vân Khuynh, trước kia cũng là thiếu nữ thiên tài danh tiếng không nhỏ đó! Nửa năm trước vừa lấy danh hiệu thủ khoa tiến vào trường quân đội đệ nhất Liên Bang, hơn nữa chỉ vừa mới 18 tuổi, nam thần là trâu già gặm cỏ non, không lỗ chút nào 233
...Tóm lại, nghị luận tuy nhiều, nhưng hướng gió phần lớn đều tương đối hài hòa.
Khụ.
Dù sao thì con người đều là động vật thị giác.
Hơn nữa lý lịch của "Tô Vân Khuynh" quả thật cũng rất xuất sắc.
Trong lúc nhất thời, phần lớn fans tỏ vẻ yên tâm đối với lựa chọn của nam thần, khắp chốn sôi nổi vui mừng, khóc lóc chúc phúc.
Nhưng tràng cảnh này, dừng trong mắt hai vị kẻ thù của Vân Khuynh lại càng xem càng giận --
"Anh nói đi! Làm sao bây giờ!? Lỡ như cô ta muốn buộc tội chúng ta mưu sát, chúng ta liền xong rồi! Đều tại anh, lúc trước tìm cái tên sát thủ vô dụng gì không biết..."
Nhiếp gia, trong phòng khách, Tô Mạn Mạn nôn nóng đi qua đi lại, nổi trận lôi đình.
"Được rồi!" Nhiếp cảnh hiếm khi gầm nhẹ ra tiếng với cô ta, sắc mặt xanh mét: "Có tác dụng gì chắc? Tại sao thành ra như vầy đã không còn quan trọng! Nếu Tô Vân Khuynh đã trở lại, phải làm thế nào ứng đối đây này!"
Hắn ta nói, khẩu khí thở hổn hển, lại may mắn nói: "Còn may, hai lần trước chúng ta hành động rất cẩn thận, căn bản không để lại chứng cứ gì! Em cũng đã cơ bản khống chế được Tô gia, chỉ còn sót lại mấy người chấp mê bất ngộ ủng hộ cô ta, ha... Cô ta muốn buộc tội chúng ta mưu sát, dựa vào cái gì, bằng lời nói của một bên chắc?"
Tô Mạn Mạn lại quát: "Nhưng hiện tại, kỹ nữ đê tiện kia sắp gả cho Mộ Thiệu Tu, nếu Mộ gia giúp cô ta..."
Lời còn chưa nói xong, đã bị Nhiếp Cảnh Vân lạnh giọng đánh gãy: "Đính hôn mà thôi, không phải vẫn chưa kết hôn ư? Muốn gả cho đệ nhất thượng tướng nào có dễ dàng như vậy? Bao nhiêu người nhìn chằm chằm đấy, Tô Vân Khuynh chỉ là một phế nhân hoàn toàn mất đi dị năng..."
Nghe vậy, ánh mắt Tô Mạn Mạn thoáng chốc sáng ngời: "Ý anh là..."
Liền thấy Nhiếp Cảnh Vân ác ý cười: "Lập tức phát ra tin tức: Vị hôn thê của thượng tướng đệ nhất tinh tế là một phế vật! Anh cũng không tin, dưới áp lực của dư luận, hôn ước này của bọn họ còn có thể kết thành!"
...
Hai người tính kế, nhất thời còn chưa lên men, không ai biết được.
Mà cùng thời khắc đó,
Vân Khuynh phải đối mặt với ải thứ nhất, chính là -- gặp gia trưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...