《Chương 329》
TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (9)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Thì ra chỉ là con mèo?
Thấy thế, trong lòng Bull buông lỏng, nhất thời cũng không nghĩ tới: Ở một tinh cầu rác hoang tàn vắng vẻ lại xuất hiện một con mèo, là chuyện rất vô lý...
Gã toét miệng ra, trào phúng nói: "Tiểu súc sinh miệng còn hôi sữa còn muốn bảo vệ chủ nhân? Mau cút đi! Nếu không đao của đại gia tao cũng sẽ không lưu tình!"
Đáng tiếc vừa dứt lời, chợt thấy khối lông trắng trước mắt nheo mắt lại, nhân tính hóa phóng ánh mắt khinh thường.
Bull giận dữ!
"Tiểu súc sinh, muốn chết!" Ngay lập tức, gã điều khiển cơ giáp, lưỡi lê vừa chuyển, bổ xuống mèo trắng nhỏ!
Nhưng, giây tiếp theo --
Ánh sáng trắng chợt lóe.
"Tích tích tích..."
Bỗng nhiên, cơ giáp phảng phất như đã phải chịu quấy nhiễu mãnh liệt, vang lên cảnh báo.
Cánh tay máy móc nâng lên, buồn cười ngừng lại trên không trung, không thể tiến thêm bước nào.
Sao lại thế này!?
Bull không hiểu ra sao chỉ nhìn thấy trên bình rà quét tràn đầy hoa tuyết, giữa biến cố đột nhiên luống cuống tay chân vịn lên thanh thao tác.
Cho đến một lát sau, gã mới đoạt lại được quyền khống chế cơ giáp.
Lại xoay người, đảo qua con mèo, trong chớp mắt, đồng tử của Bull chợt co rụt lại!
Bởi vì -- người đàn ông xuất hiện trước mắt lúc này, chỉ sợ toàn Liên Bang... Không ai không biết --
Mộ Thiệu Tu, thượng tướng đệ nhất Liên Bang!
Lúc này, hắn chỉ lạnh lùng nhàn nhạt nhìn lại, dừng trong mắt sát thủ tinh tế, tựa như tín hiệu của Tử Thần.
"Mày, mày là Mộ..."
Giờ khắc này, cả người Bull đều đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, chỉ là một cái đối mặt, máu, phảng phất như đông lại thành băng!
Đáng sợ!
Vô cùng đáng sợ!
Trong lúc nhất thời, thậm chí gã còn nói lắp, ngay cả cái tên cũng nói không hoàn chỉnh.
Bỗng nhiên, cảnh tượng đồng nghiệp no.1 tiền nhiệm Crow chết thảm chợt lóe lên trong đầu.
Đối mặt với sát thần chân chính của quân giới, sao gã có thể đánh thắng được?
...Bull chỉ cảm thấy tay chân đều xụi lơ xuống, ý thức cầu đường sống mạnh mẽ đánh úp lại, gã chỉ đành lên tiếng cầu xin tha thứ.
"Đừng giết tôi! Tôi, tôi chỉ nhận tiền làm việc thôi..."
Mộ Thiệu Tu nheo mắt lại, nhất thời không nhúc nhích.
Thấy vậy, Bull lại cho rằng có hi vọng, lại nói.
"Mộ, Mộ thượng tướng, tôi và Crow không giống nhau... Lần trước là hắn động đến người trong quân của ngài. Tôi, tôi chỉ nhận lời Tô gia, là bọn họ đấu tranh nội bộ. Vị tiểu thư Tô gia này, chắc không có liên quan gì đến ngài phải không..."
Lời còn chưa dứt, chợt nghe tiếng Mộ Thiệu Tu cười nhạo: "Ai nói không có?"
!?
Bull sửng sốt.
Nhưng, còn chưa chờ gã kịp phản ứng --
Hắc quang chợt lóe.
Một lát sau, một chiếc cơ giáp màu đen hình lưu tuyến*, đột nhiên giáng từ trên trời xuống!
* Hình lưu tuyến (流线型): hay còn gọi là hình giọt nước, phía trước tròn, phía sau nhọn, bề mặt sáng bóng trơn trượt, hơi giống hình giọt nước. Vật thể có loại hình dạng này khi hoạt động trong nước hoặc không khí đều sẽ được giảm thiểu lực cản đến mức nhỏ nhất. Loại hình dạng này đã được ứng dụng để chế tạo xe hơi, máy bay, tàu thủy, các loại vũ khí như ngư lôi, đạn pháo,...
Trong chớp nhoáng, căn bản không cho gã cơ hội phản ứng đã ngang nhiên khai hỏa...
Khói thuốc súng tràn ngập.
Lúc này, nếu có người quan sát từ trên cao: Liền có thể thấy hắc quang như đao, hung hăng cắt lên cơ giáp màu lam kia.
...
Một trận còn căn bản không tính là đối chiến, hoặc nên nói, là đơn phương tàn sát, ngay tại tinh cầu rác hoang vu, huyết tinh trình diễn.
Chỉ dùng không đến năm phút đồng hồ.
Giây lát sau.
"Phanh --" một tiếng, cơ giáp màu lam đã bị cắt thành sắc vụn từ không trung rơi xuống, chia năm xẻ bảy.
"A a a!"
Gã đàn ông máu me khắp người gào rống bò ra, nháy mắt khi da thịt tiếp xúc với không khí lại tựa như bị xé rách, đau triệt nội tâm.
Trên thực tế, "Một trận chiến" vừa rồi kia, căn bản ngay cả năm phút đồng hồ cũng không cần, mỗi một giây kéo dài đều là gấp bội tra tấn mà thôi.
"Oanh --"
Rốt cuộc, cơ giáp màu đen hạ xuống, giây lát sau đã biến mất ngay tại chỗ.
Mộ Thiệu Tu lại lần nữa hiện thân, lập tức đi về phía Vân Khuynh.
Sau đó, hắn nửa quỳ xuống, cẩn thận bế nàng lên.
"Cô ta..." Bull đã đến phút cuối sinh mệnh gian nan nói, cầu được làm một con quỷ minh bạch.
Chợt nghe thượng tướng tuấn mỹ phát ra âm thanh lạnh lùng: "Cô ấy là vợ của tôi."
!!!
Bull khiếp sợ vạn phần, không khỏi nghĩ đến hai khách hàng đã đưa ra nhiệm vụ tử vong cho gã.
Đôi cẩu nam nữ kia, chờ chết đi!
Giây tiếp theo, đồng tử gã tan rã, hoàn toàn nhắm mắt lại...
...
Rất nhanh, khói lửa lượn lờ chậm rãi tản ra.
Khắp nơi lại lần nữa vắng lặng xuống.
Mộ Thiệu Tu ôm người trong lòng ngực, bước vững vàng trở về căn cứ.
Thân mèo và thân người, tất nhiên trải nghiệm không giống nhau.
Khi còn trong thân mèo, hắn và Vân Khuynh đã sớm "Thân mật khăng khít".
Nhưng lúc này ôm nàng như vậy, lại hoàn toàn khác biệt.
Rốt cuộc cũng về tới "Nhà".
Người đàn ông chuyển Vân Khuynh nằm trên đầu gối, không khỏi giơ tay, đầu ngón tay phất qua sườn mặt đang say ngủ.
Sau khi dò xét, hắn mới khẳng định: Nàng thật đúng là... Mệt đến ngủ rồi.
Chậc.
Nha đầu cậy mạnh.
Nếu không có mình, lần này nên làm gì bây giờ?
Còn có.
Thật là quá gầy, khí sắc cũng không tốt...
Mộ Thiệu Tu nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong lòng ngực, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn, đột nhiên chọc chọc ấn đường của nàng.
Giây tiếp theo.
Chợt thấy Vân Khuynh đang hôn mê hình như hơi động đậy, nhưng, lại là không muốn xa rời tiến sát về phía hắn hơn một chút.
Người đàn ông hơi ngẩn ra.
Giây lát sau, hắn cong môi mỏng lên.
Trong nháy mắt, phảng phất như mê tình.
Mặt mày Mộ Thiệu Tu giãn ra, hai ngón tay nhẹ gạt sợi tóc của nàng.
Sau đó, hắn cúi người xuống, đang muốn hôn lên trán Vân Khuynh --
"Tích tích tích..."
Nhưng mà, động tác chưa kịp, máy liên lạc bên cạnh lại vang lên.
Cùng thời khắc đó, thanh âm trẻ con cũng chợt vang lên: "Nha nha! Hình như là người cứu viện tới, nhóc con, đừng có chơi lưu manh đó! Ha ha ha..."
Ha ha.
Trong tiếng ầm ĩ, Mộ thượng tướng suýt chút nữa trộm hương thành công mặt không biểu cảm ngồi dậy, kết nối liên lạc, liền nghe thấy thanh âm nôn nóng truyền đến: "Đại tiểu thư, chúng tôi tới rồi, cô ở đâu?"
...Sau một lúc lâu.
Vì cứu viện đại tiểu thư nhà mình, hơn nữa các thủ hạ của Tô gia cho rằng còn phải cùng sát thủ tinh tế triển khai một cuộc ác chiến, nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mắt đang ôm chính chủ đều trợn mắt há hốc mồm.
"Mộ thượng tướng, ngài, sao ngài lại ở đây..."
*
Ngủ một giấc, Vân Khuynh vẫn cảm thấy mê mang.
Ký ức sau lúc chiến đấu hoàn toàn nhỏ nhặt.
Nàng chỉ biết là --
Dường như đã tỉnh lại từ trong giấc mơ yên bình, càng tựa như từng đắm chìm trong hơi thở quen thuộc, sung sướng khó hiểu.
Giây lát sau, Vân Khuynh ngồi dậy, đảo mắt ra ngoài cửa sổ, trông thấy lại là vũ trụ vô cùng mỹ lệ.
...Mình, đã chống đỡ được đến khi cứu viện đến?
Vân Khuynh xoa xoa ấn đường, hình như còn gì đó chưa nhớ ra, vươn tay lên, lại lơ đãng đụng phải một cái chuông.
Giây tiếp theo, toàn chiến hạm vang lên tiếng thông báo kinh thiên động địa.
Cùng thời khắc này, một giọng nói trẻ con theo đó mà đến: "Nhóc con, vợ cậu tỉnh rồi kìa! Nhanh lên nhanh lên nhanh lên..."
!?
Nàng có chút giật mình.
Rất nhanh, chợt thấy cửa bị "Phanh --" một tiếng đẩy ra, có mấy người bất ngờ tiến vào.
"Đại tiểu thư, cô tỉnh rồi? Thật tốt quá..."
Mấy thuộc hạ chỉ từng gặp qua ở Tinh Võng lải nhải liên hồi, thần sắc kích động.
Nhưng mà, không hề có âm thanh nào lọt được vào tai Vân Khuynh.
Bởi vì ngay chớp mắt này, ấn ký huyền văn ẩn nấp âm thầm nóng lên, khắc lên cảm giác giao hòa từ linh hồn.
Nàng nâng mắt lên, trông thấy một bóng dáng thon dài đi tới mép giường mình, vì thế, tất cả tầm mắt đều bị người đàn ông trước mặt hấp dẫn --
Tác giả có lời muốn nói
PS.
Lúc làm mèo không cảm ứng được là có nguyên nhân đó, không phải bug~
__________
Dương:
Người nào đó: Lần sau nhất định phải thành công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...