《Chương 324》
TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (4)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐
Trong vũ trụ, một chiếc phi thuyền đang bay đi rất nhanh.
Lúc này, nếu có người của quân khu Liên Bang trông thấy, nhất định sẽ kinh hô ra tiếng.
Bởi vì —— đây chính là phi thuyền tư nhân của thượng tướng đệ nhất Liên Bang Mộ Thiệu Tu, “Tinh Không Hào”!
…
“Cái gì, cậu cứ đi như vậy? Đến lúc đó cứ như thế xuất hiện ở trước mặt cô ấy, lạnh như băng nói bởi vì xứng đôi thành công nên muốn cùng cô ấy ở chung một thời gian xem hợp hay không hợp à?”
Trong phòng điều khiển “Tinh Không Hào”, giọng nói trẻ con vang lên, ngữ khí lại tung hoành như ông cụ: “Nhóc con, cậu đúng là một chút EQ và tình thú cũng không có, chẳng trách ế nhiều năm như thế…”
Quầng sáng trên trung tâm, Hughes vừa chơi cái đuôi vừa quơ chân múa tay mà nói.
Mộ Thiệu Tu ngồi trên ghế chỉ huy, một thân quân trang màu xám sắt, hai chân dài vắt chéo, giữa sự hờ hững lại lộ ra mê hoặc cực hạn.
“Cậu cũng chỉ có mặt là có thể nhìn.” Thấy thế, Hughes vẫn luôn không được đáp lại giương móng vuốt, lại “Tận tình khuyên bảo”: “Muốn theo đuổi vợ, như vậy là không được đâu.”
Nghe vậy, rốt cuộc người đàn ông cũng hơi nâng mắt lên, cười nhạo nói: “Nếu không thì sao?”
Trên thực tế, hắn căn bản không có ý định kết giao với một người phụ nữ xa lạ, càng nói chi đến kết hôn.
Lần này đi ra ngoài… Chính là bị ma quỷ ám ảnh, quả thực không biết tại sao lại xảy ra.
Mộ Thiệu Tu lạnh mặt, nhớ tới chính mình bị nỗi bất an kỳ lạ chi phối, sau đó làm ra quyết định này, không khỏi nhăn mày lại, hiếm khi dâng lên vài phần bực bội.
Phiền muốn chết!
Tìm vợ gì chứ? Không bằng cứu người về rồi nhất phách lưỡng tán*…
*Nhất phách lưỡng tán (一拍两散): Hình dung hai phe quả quyết kết thúc quan hệ. Cũng chỉ hai bên trong tình yêu và hôn nhân quả quyết chia tay; Cũng chỉ việc hai bên kết thúc quan hệ hợp tác. (Theo Baidu)
Hắn nghĩ, Hughes vừa nhìn đã thấy rõ ý nghĩ này, vội khẩn trương lắc lắc cái đuôi, vớt vát nói.
“Thật ra, cậu nghĩ không sai. Hôn nhân là chuyện cả đời! Đương nhiên phải hiểu về đối phương rõ ràng. Nhưng cậu cũng không thể cứ thô bạo như vậy, phải áp dụng phương pháp có kỹ xảo hơn! Để tôi suy nghĩ cho cậu một chủ ý, chính là…”
…Ừ?
Không ngờ lại được đồng tình, Mộ Thiệu Tu nheo mắt lại, mặt ngoài vẫn là dáng vẻ không thèm để ý, nhưng thực tế lại nghiêm túc thêm vài phần.
Nhưng mà, khi nghe biện pháp mà trí tuệ nhân tạo nói ra, hắn bỗng chốc cười lạnh, phun ra hai chữ: “Vớ vẩn.”
Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Nhưng Hughes vẫn không từ bỏ, lại bày ra dáng vẻ chuyên gia tình yêu.
“Nghe tôi cấm có sai đâu meo, tôi chính là trí năng cấp A không gì không biết, đã nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, sao lừa cậu được chứ, đây chính là biện pháp rất tốt vì chung thân đại sự của cậu đó, có thể bất động thanh sắc mà quan sát nhân phẩm của đối phương, không tốt à…”
Nó không ngừng huyên thuyên.
Người đàn ông nhấp môi, nhìn ra bầu trời đầy sao ngoài phi thuyền, ngoài mặt là một dáng vẻ không hề có hứng thú.
Nhưng thật ra...
*
Tinh hệ Farr, tinh cầu hoang phế số 36.
Hôm nay, mặt trời lên cao, ánh nắng vô cùng độc hại. Dưới tia tử ngoại cháy bỏng da, phế liệu công nghiệp tản mát ra mùi vị khó ngửi.
Liếc mắt một cái nhìn lại, khắp mặt đất đều là màu sắc vàng xám, khiến người ta bực bội.
Bỗng chốc, lại thấy một đạo màu xanh lục đột ngột xuất hiện sau một ngọn núi kim loại, lộ ra một góc.
…
Vân Khuynh thu hồi dây leo mở đường, từ trong “Nhà” đi ra, lần nữa bước lên hành trình tìm kiếm vật liệu.
Mặc dù —— đối với nàng vẫn còn đang trong thời kỳ suy yếu mà nói, đi ra ngoài cũng không phải lựa chọn thoải mái gì.
Nhưng đã qua vài ngày, dưới tình huống cứu viện vẫn như cũ không tới, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cho dù là nhiều thêm một phần bảo đảm, cũng tốt hơn…
Thầm thở dài một hơi, Vân Khuynh nghĩ, vừa mới đi qua một ngọn “Núi kim loại”.
Đột nhiên, chợt nghe thấy một trận động tĩnh bùm bùm truyền đến.
Sao lại thế này?
Nàng nhíu mày, thân thể nép sang một bên, giữa khe hở nhìn lại, thấy một bóng hình màu đen xuất hiện.
Có người?
Hay là sinh vật khác?
Cầu viện không thể nào đến nhanh như thế, là kẻ địch…?
Lúc này, sắc mặt Vân Khuynh khẽ biến, đột nhiên dừng bước chân.
Trong không khí, một mảnh lặng im…
Sau khi nín thở vài giây, nàng đột nhiên nhảy ra, vừa định thả dây leo.
Nhưng, nháy mắt khi đang nhìn tình huống kia, đồng tử Vân Khuynh co rụt lại, bỗng dừng động tác, thậm chí có chút giật mình.
Sao có thể!?
Nơi này, sao lại có…
Sao lại xuất hiện… Một con mèo con?!
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Nhưng mà, trong tầm mắt nàng lại chói lọi chiếu ra bộ dáng của nó ——
Toàn thân trắng như tuyết, chỉ có móng vuốt mang chút ánh kim, đôi mắt mang hai màu hổ phách và xanh thẳm lộ ra thần bí và mê hoặc như lưu ly.
Lúc này, nó đang ngồi xổm trên một núi kim loại nhỏ, tư thái ưu nhã, hai tròng mắt quét toàn cảnh, chỉ phân một ít dư quang cho nàng.
Phảng phất tựa như quốc vương tuần tra lãnh địa, đối với "Kẻ xâm nhập" ngoài ý muốn là nàng lại tràn đầy khinh thường.Hình như… Bị xem thường rồi?
Trong đầu Vân Khuynh hiện lên ý nghĩ này, giây lát sau, bĩu môi một cái, lại gợi một độ cung vi diệu.
Không nghĩ tới, cùng thời khắc đó.
Đống lông xù xù cao ngạo kia đột nhiên nghiêng đầu, rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào nàng.
Khó có thể tưởng tượng, một con mèo con liếc mắt một cái, sẽ tràn ngập khí thế lạnh lẽo như vậy.
Nhưng mà, giây tiếp theo.
“Phốc ——” Rốt cuộc Vân Khuynh cũng không nhịn được, cười ra tiếng.
Thấy thế, trong mắt mèo trắng dường như hiện lên một tia hàn quang, giây lát sau, mũi chân trắng như tuyết điểm một cái, thẳng tắp nhào về phía nàng.
Nháy mắt khi mèo trắng nhảy lên, Vân Khuynh thậm chí có thể nhìn đệm thịt dưới lớp lông xù, dường như lòe ra bộ giáp bằng kim loại!
Một lần tập kích… Cực kỳ có uy hiếp?
Nhưng, giây tiếp theo.
Khi nó nhảy đến trước mặt, nàng gợi môi lên, đột nhiên vừa nhấc cánh tay, tay mắt nhanh chóng thu lại, một phen ôm nó đầy cõi lòng.
Dường như mèo trắng cứng đờ trong nháy mắt.
Giây lát sau, nó uốn éo người, cái đuôi đột nhiên vung lên, muốn tránh thoát.
Mắt Vân Khuynh nhíu lại, dùng “Thuật mạnh mẽ” khéo léo giữ chặt, gắt gao mà giam cầm đống lông xù này trong lòng ngực.
Vì thế, mèo đại nhân vẫn luôn luôn nhanh nhạy dùng lực vài cái, nhưng vẫn không có kết quả.
Sao có thể…?
Lúc này, nó hoàn toàn cứng đờ, trong hai mắt mỹ lệ mang dị sắc hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Giây tiếp theo, chợt nghe bên tai nhỏ nhẹ vang lên một tiếng: “… Meow?”
Vân Khuynh chần chừ kêu một tiếng, giơ tay xoa xoa đám lông xù phía sau đầu nó, nhớ tới kinh nghiệm nuôi mèo ở Đại Triều trước kia.
Lâu rồi…
Cũng không biết kỹ xảo này hiện tại có giảm sút hay không đây?
Nhưng, nháy mắt tiếp theo, nàng cảm giác được đám lông trong lòng ngực mình mềm xuống dưới, liền biết không sai, không khỏi cong môi lên.
Cùng thời khắc đó, mèo trắng kịp phản ứng lại trừng mắt, hai mắt có chút đăm đăm.
Cô…
Nó nhìn cô gái to gan lớn mật trước mặt, muốn biểu đạt sự tức giận.
Vân Khuynh chỉ thấy vẻ mặt này thật đáng yêu.
“Sao mi lại ở chỗ này?” Nàng bế nó lên, dọc theo lưng, lại lần nữa sờ lên đám lông mềm mại kia, nở nụ cười.
Nên biết rằng, tuy mấy tháng qua sống như “Người hoang dã”, nhưng mỗi đêm Vân Khuynh đều dùng “Chú trừ bụi”, cho nên, ngoài việc mảnh khảnh không ít thì cả người cũng không có gì dơ bẩn.
Bởi vậy, dung nhan hiện giờ của nàng vẫn là dung sắc rực rỡ, phong tư cực thịnh.
Đáng tiếc, nơi đây không có người thưởng thức.
Mà mèo trắng trở thành người xem duy nhất, lại là không an phận, đột nhiên nghiêng đầu đi.
Chỉ là, nó không hề giãy giụa nữa.
Vân Khuynh cũng không thèm để ý, chỉ bế đám lông xù xù ngạo kiều này lên, đột nhiên nói: “Đúng rồi, mi là… giới tính gì?”
Nàng nói, nhân lúc mèo trắng không kịp phòng ngừa, đột nhiên nâng lên chân nó lên ——
Tác giả có lời muốn nói
PS.
Không cần quá kinh ngạc, khụ.
________
Dương:
Khuynh Khuynh: („ಡωಡ„)