《Chương 309》
TÌNH THÙ LẠC LỐI: CÔNG LƯỢC TỔNG TÀI TỐI TĂM (26)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐
Trong vòng vây của các phóng viên, Vân Khuynh trở thành tiêu điểm mới vẫn không dao động như cũ.
Mắt phượng của nàng thoáng nhìn, dư quang ý vị không rõ quét qua đám người Chu Tuấn Vũ, sau đó mới bình tĩnh mở miệng.
“Tất nhiên là tôi đến tham gia trận chung kết. Còn vi phạm quy định? Hủy bỏ tư cách? Xin lỗi, những chuyện đó… Toàn bộ tôi đều không hề nghe thấy tiếng gió gì hết."
Vân Khuynh nói, thậm chí còn đúng lúc cười nhạo ra tiếng, đủ loại tư thái, không che giấu tiết lộ ra một tin tức ——
Cái gọi là tin tức vi phạm quy định bị cấm thi đấu, ở trong mắt nàng, lại vớ vẩn vô cùng.
Lúc ấy, truyền thông của Trung Quốc tại đây đều có chút ngu ngơ.
Chuyện này…
Giây lát sau, bọn họ lại càng thêm hưng phấn lên.
“Phương tiểu thư, nói như vậy trên mạng đều là tin vịt?!”
“Ngài không phải người vi phạm, vậy có phải có đối tượng nghi ngờ nào khác không?”
“Vậy trận chung kết hôm nay Phương tiểu thư có lòng tin mình sẽ đoạt giải quán quân không?”
……
Ngừng một lúc, tiếng đặt câu hỏi che trời lấp đất lại lần nữa phát ra.
Vân Khuynh vẫy vẫy tay, mấy vệ sĩ mặc đồ đen ở phía sau tiến lên, lập tức đi vào hội trường.
Hiển nhiên không hề có ý định trả lời.
Cánh truyền thông muốn đuổi theo nhưng đều bị chen lấn, hơn nữa đã sắp đến gần cửa viện ca kịch, nhân viên an ninh của ban tổ chức cũng cảnh giác lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đi xa.
Cho đến khi một giọng nữ cao đột nhiên vang lên: “Phương tiểu thư, người lãnh đạo Lục thị chết không ảnh hưởng gì đến trạng thái của cô sao?"
Chợt thấy bóng dáng mảnh khảnh kia dừng lại.
Giây tiếp theo.
Vân Khuynh bỗng nhiên xoay người, tháo kính râm xuống, nhìn nữ phóng viên vừa lên tiếng kia một cái.
Nhưng mà, chạm phải cặp mắt phượng kia, thế nhưng lại bị lạnh lẽo và sắc bén trong đó dọa cho lui lại mấy bước.
Những người bên cạnh cũng đột nhiên an tĩnh lại.
Dù được xưng là “Ông Vua không ngai”, nhưng người nào có thể chọc, chuyện gì có thể chọc, những chuyện đó tất nhiên cánh truyền thông đều rõ rành rành.
Mặc dù ——
Tất cả mọi người đều không nghĩ đến, một người học nghệ thuật vũ đạo vậy mà lại có khí tràng như vậy.
Nhưng trên thực tế, một khoảnh khắc này, cảm giác mà ánh mắt mà cô gái trước mặt mang lại… Quả thật khiến người khác run sợ không thôi.
“Tôi…”
Nữ phóng viên vừa mới lên tiếng kia hoảng loạn dời mắt đi, thế nhưng vẫn cảm thấy phỏng vấn Vân Khuynh còn áp lực hơn so với mấy nhân vật chính trị.
Trong lúc khẩn trương, cô ta nhút nhát chớp mắt một cái, hơi hơi hé miệng, nhưng lại nói không ra lời nào.
Tứ chi cứng đờ đứng ngẩn người, tim đập như nổi trống, rốt cuộc cũng nghe thấy được một câu —-
“Tôi nghĩ… Các vị nên ít đưa tin vịt lại thì hơn.”
Vân Khuynh lạnh lùng quét mắt nhìn toàn trường một cái, cho đến khi lặng ngắt như tờ, mới bỏ lại câu này, cuối cùng xoay người rời đi.
……
Rất nhanh, cô vào viện ca kịch, thân ảnh biến mất trong tầm mắt mọi người.
—— Phù.
Trong chớp mắt kia, lại có phóng viên không tự giác mà thở hổn hển.
“… Trời ạ! Không ngờ tinh linh ballet này lại có khí thế mạnh như vậy.”
“Đúng vậy. Mà không đúng… Vừa rồi lời cô ấy nói là có ý gì?”
… Tiếng nghị luận nho nhỏ trong vòng truyền thông vang lên, có người nhạy bén lập tức phát hiện không đúng, vừa nhìn lại thấy đám người Quan Vũ Phỉ vẫn chưa đi nên lại bu vào.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“Quan tiểu thư, Phương tiểu thư vẫn tham gia trận chung kết như bình thường, xin hỏi cô có áp lực không?”
“Chủ tịch Chu, ngài thấy thế nào về lời Phương tiểu thư nói vừa rồi, hình như cô ấy tỏ vẻ như đại công tử vẫn chưa bỏ mình thì phải?”
“Không sai. Nhưng Chu thị V đã báo tang, xin hỏi đây là có chuyện gì?”
……
Trong tiếng ầm ĩ, sắc mặt của Quan Vũ Phỉ và ba người Chu gia đều vô cùng khó coi.
Bọn họ đều ẩn ẩn cảm giác được, có không ít chuyện dường như đều đã mất khống chế…
Sau một lúc lâu.
Thật vất vả mới thoát khỏi đám truyền thông bát quái, bốn người đi vào viện ca kịch, trên mặt đều ngưng trọng như nhau.
“Sao lại thế này?"
Ninh Tâm Nguyệt dẫn đầu làm khó dễ: “Tuấn Vũ, không phải con nói tin tức đáng tin cậy sao?”
“… Đúng vậy.” Chu Tuấn Vũ nắm chặt quyền, theo bản năng phản bác nói: “Anni không có khả năng gạt con!”
Người phụ nữ hoa si kia rõ ràng một lòng ái mộ hắn ta, sao có thể truyền tin tức giả…
Hắn ta cắn răng, lại lần nữa hồi tưởng lại diễn biến trò chuyện ngày đó ——
“ Việc vi phạm quy định này rất khó nói. Nếu xem xét kỹ, chẳng hạn như tuyển thủ bên nước anh mang mặt nạ lên sân khấu, cũng không hợp quy tắc lắm… A, không… em chỉ đưa ra ví dụ thôi… Không phải nghiêm trọng như anh nghĩ đâu… ”
……
Nghĩ xong, Chu Tuấn Vũ đột nhiên ngẩn ra: “Con hiểu rồi,” hắn ta thở phào một hơi: “Chắc vẫn là Phương Vân Khuynh không nhầm đâu. Chỉ là loại vi phạm nhỏ như mang mặt nạ này phỏng chừng còn chưa đến mức cấm thi đấu.”
“… Thật, thật vậy sao?” Nghe vậy, Quan Vũ Phỉ cắn môi, trong giọng nói khẩn cấp muốn xác định mang theo chút khóc nức nở.
“Tuấn Vũ, là thật sao? Có thể kỳ thật không phải cô ta, mà là…” Cô ta nói, nhắm mắt, bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
Nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Chu Tuấn Vũ hung hăng đánh gãy.
“Chính là như vậy!” Hắn ta lạnh lùng nói: “Sao nào? Mọi người không tin à!? Cho dù không phải là Phương Vân Khuynh, thì có liên quan gì tới em?”
Thoáng chốc, Quan Vũ Phỉ câm nín.
Ninh Tâm Nguyệt và Chu Triển Bình nhìn nhau liếc mắt một cái, nhưng cũng không nghĩ cái gì để phản bác ——
Không sai.
Cho dù không phải Phương Vân Khuynh, hẳn là cũng không có liên quan gì đến Quan Vũ Phỉ đâu.
Hiệp hội vũ đạo bên kia căn bản không truyền đến tin tức trách phạt gì cả…
Mấy người im lặng, giây lát sau Ninh Tâm Nguyệt mới mở miệng: “Đúng vậy.” Bà ta vỗ vỗ tay Quan Vũ Phỉ: “Con cứ nhảy cho tốt, không cần lo gì cả.”
Nói xong, thấy Quan Vũ Phỉ gật gật đầu, Ninh Tâm Nguyệt lại khó khăn nói.
“Nhưng, câu nói lúc sau kia của Phương Vân Khuynh… Là như thế nào?”
Lời này vừa ra, ba người còn lại đều chấn động cả người.
Cho dù không nói rõ, bọn họ cũng đều biết —— chính là chuyện của Chu Thiệu Kiêu.
“… Cô ta không chịu chấp nhận hiện thực thôi.”
Trong nháy mắt, vẫn là Chu Tuấn Vũ lên tiếng trước: “Đừng quên, chuyện đó… Chúng ta đều đã xác nhận qua.”
Ngày đó sau khi nhận được tin tức “Đắc thủ”, mấy người tất nhiên cũng chú ý những chuyện phía sau, ngày kế mới an tâm lên máy bay ——
Bất luận là hiện trường tai nạn giao thông, hay là tin tức bệnh viện trị liệu không có hiệu quả, thậm chí là vải bố trắng đắp lên di thể…
Đều rõ ràng đã chứng minh Chu Thiệu Kiêu đã đi gặp thượng đế.
Hơn nữa hai ngày nay, bên trong Lục thị hỗn loạn, không hề có nửa động tác đối với Chu thị, còn chưa đủ để chứng minh hay sao?
Chỉ duy nhất là chưa tận mắt thấy qua thi thể của Chu Thiệu Kiêu, nhưng… Dù sao cũng không có khả năng tất cả thám tử đều phản bội bọn họ; tất cả những tin tức truyền đến đều là giả hết chứ?
Ngay cả Lý Khải Vĩ cũng đã an bài thoát thân, chiều hôm qua mới gọi điện thoại tới, nói tất cả đều tốt…
Mấy người trở về suy nghĩ lại một lần, đều dần dần an tâm.
“… Tuấn Vũ nói rất đúng.” Chu Triển Bình khẽ run mở miệng: “Thiệu Kiêu… Nó đã đi rồi.”
Nói xong lời cuối cùng, ông ta lại khẽ nấc, trong mắt ẩn ẩn có nước mắt hiện lên.
Thấy thế, Ninh Tâm Nguyệt âm thầm bĩu môi, ngoài mặt lại vỗ vỗ tay chồng.
“Triển Bình, anh cũng chỉ là bất đắc dĩ, đừng khổ sở… Chúng ta mau đến chỗ ngồi thôi. Tuấn Vũ, con đưa Vũ Phỉ vào hậu trường trước đi. Sáng nay chúng ta chính là tới xem Vũ Phỉ đoạt giải quán quân!”
*
Tổ thi đấu múa ballet đơn nữ thành niên, trải qua đấu bán kết 10 tiến vào 5, trong trận chung kết, chỉ có 5 tuyển thủ lên sân khấu so tài.
Trong trận tranh đoạt cuối cùng này, quy chế được áp dụng cũng rất có ý tứ ——
Không phải chấm điểm lúc một tiết mục kết thúc, mà là sau khi toàn bộ phần thi kết thúc mới thống nhất cho điểm.
Loại phương pháp này, không thể nghi ngờ là vì người xem mà gia tăng càng nhiều yếu tố không xác định, có vẻ càng có nhiều thứ để xem…
Một hai tiếng trước khi trận chung kết chính thức mở màn, ở Trung Quốc đang là khuya ngày thứ bảy.
Nhưng trên mạng lại đang ồn ào huyên náo ——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...