《Chương 283》
CUNG ĐÌNH MÊ TÌNH: CÔNG LƯỢC ĐỐC CHỦ TÀN NHẪN (35) [Hoàn]
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓
Trong lúc nhất thời, thanh âm mắng chửi điên cuồng tràn ngập trong điện.
Lâu Ẩn bị nhục mạ như vậy, vẫn bình tĩnh không gợn sóng như cũ. Hắn chỉ đứng yên, khí độ lỗi lạc, không nói một lời.
Vẻ mặt Vân Khuynh trầm xuống: "Người đâu!"
"Dạ." Một bên thị vệ đáp, nàng lạnh lùng nói: "Vị này còn nói nữa thì dỡ cằm xuống."
Nghe vậy, Thái Hậu bỗng nhiên im miệng, giây lát sau, lại quát lên.
"Ai gia là Thái Hậu! Ngươi dám!"
"Thái Hậu?" Thanh âm của Vân Khuynh lạnh lùng.
Nàng nói, mắt phượng thoáng nhìn, ánh mắt trào phúng, chỉ phun ra tám chữ: "Đại Ân đã vong, ta sắp đăng vị."
"Không!"
Dứt lời, tiếng kêu nghẹn ngào lập tức vang lên... Là Ân Diệp.
Hắn ta nằm xụi lơ trên mặt đất, dáng vẻ mắt lệch miệng nghiêng, nhưng vẫn muốn ra vẻ uy nghiêm.
"Không thể nào! Trẫm! Là chân long thiên, thiên tử!..."
Tưởng Uyển Tư tựa như bị tát vài cái mà liên tục lắc đầu: "Không..."
Còn phụ nhân trung niên bỗng trở thành "Tiền Thái Hậu", càng thêm điên cuồng.
"Ngươi nói bậy, nói bậy!... Buồn cười! Ngươi ả độc hậu này, tai họa! Một nữ nhân, còn muốn nhúng chàm ngôi vị hoàng đế!?"
Bà ta thê lương thét chói tai, sau đó, lại chuyển hướng về phía Lâu Ẩn.
"Hoàng nhi! Con của ta... Ngươi không được bị yêu nữ lòng muôn dạ thú này mê hoặc, nhanh, nhanh tru sát ả ta! Đón mẹ ra ngoài..."
Phụ nhân kêu thảm, nhất thời không ngờ lại chơi kế thân tình.
Vân Khuynh cười lạnh ra tiếng: "Ngươi cho rằng chàng ấy sẽ nghe ngươi?"
Nàng hướng về gương mặt phụ nhân mà nói, đưa tay về phía Lâu Ẩn --
Trong mắt nam tử tựa như hiện lên ý cười.
Giây lát sau, hắn "Thuận theo" nàng mà cúi người, "Ân cần" siết chặt tay nữ tử.
Thấy thế, khóe mắt phụ nhân kia như muốn nứt ra.
Vân Khuynh cong môi, tươi sáng cười: "Chàng đã là người của ta. Về sau, không có nửa điểm quan hệ với người khác."
"Ngươi!" Phụ nhân oán hận liếc nàng một cái, lại nhìn về phía Lâu Ẩn, lần nữa mở miệng mắng.
"Đồ nghiệp chướng không biết xấu hổ! Sớm biết như vẫy, năm đó ai gia nên bóp... A!!!"
Nhưng lần này, còn chưa chờ bà ta phát tiết xong, thị vệ nhận được mệnh lệnh đã vươn tay, hung hăng bẻ cằm bà ta.
"A a a..."
Một lát sau, ác phụ nhân này hàm hồ nức nở, thống khổ vạn phần.
Thấy thế, Ân Diệp đang nằm trên mặt đất thức thời tạm ngưng giãy giụa, chỉ nghiêng lệch mắt, oán độc nhìn hai người.
Tưởng Uyển Tư giãy giụa, một dáng vẻ định nhào lên: "Tỷ tỷ!"
Nàng ta bị cấm vệ đè xuống, liều mạng rơi vài giọt nước mắt: "Chúng ta là tỷ muội cùng tộc mà, xin tỷ..."
Lập tức, trò hề của ba người đều hiện ra.
...Vân Khuynh liếc mắt một cái, trong lòng sinh ra một tia phiền chán.
Lại nghĩ đến mấy người này đã thành con nghiện, chỉ sợ cũng không còn bao nhiêu... Ngày.
"Đi nhé?"
Ngay sau đó, nàng khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía nam tử bên cạnh dò hỏi.
Lâu Ẩn hơi gật đầu, giây lát sau, nắm lấy tay Vân Khuynh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt hai người giao triền, ý cười chảy xuôi.
Vẫn giống như lúc đến, hắn và nàng cầm tay, không hề để ý tới ba người đang giãy giụa kia, đi ra khỏi cung điện âm u này.
Bên ngoài, ánh nắng vừa lúc đến.
Dường như ngụ ý cuộc sống sau này của hai người, không còn ưu tư.
...
Nửa tháng sau, trước đại hôn một ngày, Từ Ninh cung truyền đến tin tức -- ba người nghiện nha phiến phát tác, lần lượt chết bất đắc kỳ tử.
Đến tận đây, Thái Hậu, thiên tử và Nhu phi đã từng vinh hoa nhất thời của Đại Ân, hoàn toàn bị mai một trong thâm cung, vô thanh vô tức.
Cho dù là trên sách sử, cũng chỉ có được một đánh giá mặt trái.
Ngày kế tiếp.
Đại hôn và đại điển đăng vị của Vân Khuynh và Lâu Ẩn, đồng thời cử hành.
Một ngày này, hai người đánh vỡ chế độ cũ, dưới sự chứng kiến của dân chúng tân "Sở", hoàn thành hôn lễ vô cùng đặc biệt --
Không phải là nam tiếp nữ giá, Vân Khuynh cũng không đội khăn hỉ.
- - Là hắn và nàng cùng nhau xuất phát từ ngoại ô, cùng cưỡi một con ngựa, mười dặm hồng trang, một đường đến hoàng cung.
Hành lễ thiên địa, lại dưới sự chứng kiến của các đại thần, nắm tay đăng cơ.
Thời đại song hoàng cùng trị, mở ra từ ngày này.
Cho đến ba mươi hai năm sau, hai người cộng thệ, để lại cho đời sau một vương triều vượt thời đại --
Quốc chế nghiêm minh, luật pháp hoàn thiện, song hoàng dần dần trở thành thủ tướng, Đại Sở đời sau thuận lợi từ vương triều phong kiến biến thành quốc gia dân chủ hiện đại.
Các loại phát minh kiểu mới xuất hiện, hải ngoại bang giao hưng thịnh, những điều này khiến cho hậu thế Đại Sở có cơ sở vững chắc trở thành bá chủ của thế giới.
...
Trước ly thế một ngày.
Hai người giống như một đôi phu thê Đại Sở bình thường nhất, nắm tay, ở kinh thành du lãm cả ngày, nhìn ngắm vương quốc phồn thịnh.
Cho đến trăng sáng sao thưa, mới trở lại trong cung.
Đến tẩm điện, nằm trên giường, còn thân mật kề sát nhau, bàn về những tin đồn thú vị nghe được hôm nay.
"...Lâu Ẩn."
Đột nhiên, cả hai chợt dừng lại, tay nàng xoa mái tóc đã hoa râm của nam tử bên cạnh, thấp giọng gọi hắn.
Còn chưa lên tiếng, Lâu Ẩn lại ngầm hiểu mà cười khẽ lên, ôm vòng lấy nàng.
"Khuynh Khuynh, kiếp sau, hãy để ta tìm nàng nhé."
Nháy mắt khi lời hứa hẹn thốt ra kia, Vân Khuynh nở nụ cười -- nàng biết, người yêu đã hoàn toàn nhớ lại.
Như vậy, một đời này cáo biệt, cũng không còn gì phải tiếc nuối...
Vân Khuynh mơ mơ màng màng mà nghĩ, càng vùi sâu vào trong lòng ngực nam nhân: "Buồn ngủ quá..."
Lâu Ẩn ôm chặt nàng, chậm rãi nói: "Vậy ngủ đi."
Hắn nói, cúi đầu, hôn lên trán nàng: "Ta sẽ luôn ở đây."
"Ừm..."
Trong tiếng thì thầm dần dần nhỏ đi, bóng đêm chìm sâu.
Hôm sau.
Cung nhân đẩy cửa ra, chợt thấy hai vị đế vương ôm nhau, đã đi về cõi tiên.
Cả nước đau thương.
Đại Sở có lời đồn, nhị đế là túc thần song tinh, vì độ hóa nhân gian mà đến, sau độ kiếp, quay về với trời.
*
Thế giới luân hồi.
Vân Khuynh vừa mới được truyền tống trở về, trước mắt chậm rãi hiện ra giao diện nhiệm vụ --
Chủng tộc: Con người
Dung mạo: 90 ( tối đa 100)
Vũ lực: 21 ( tối đa 100)
Trí tuệ: 74 ( tối đa 100)
Linh hồn lực / tinh thần lực: 24 ( tối đa 100)
Kỹ năng: Súng ống toàn năng, âm thanh của tự nhiên, 《 Y Kinh 》 ( cần học tập), thuật thanh tỉnh ( trung giai), thuật mạnh mẽ ( trung giai)
Đạo cụ: Giải độc đan tam phẩm
Giá trị khí vận: -97300
Tích phân dự trữ: 1000
Đồng thời, đánh giá của hệ thống vang lên.
[Nhiệm vụ nguyên phối báo thù, thế giới cấp E " Cung Đình Mê Tình " đã xong. Đánh giá: Thông qua. Tặng 2 điểm khen thưởng tương ứng, ký chủ có thể phân phối vào các thuộc tính. Tỷ lệ hoàn thành: 85%, khen thưởng 800 điểm tích phân.]
[Nhiệm vụ thu thập khí vận, đánh giá công lược có hiệu quả. Mục tiêu là nhân vật của thế giới cấp E, tặng 600 điểm giá trị khí vận tương ứng.]
[Mời ký chủ phân phối 2 điểm khen thưởng và 800 điểm tích phân.]
Ánh mắt Vân Khuynh đảo qua, sau khi xác định không có lầm lẫn, không lập tức bắt đầu phân phối điểm khen thưởng, mà nói.
"Thế giới trước, vì sao rất nhiều kỹ năng không thể sử dụng?"
Nàng nói, bất động thanh sắc thăm dò, chú ý đến phản ứng của hệ thống.
Quả nhiên thời khắc đó, hệ thống dường như dừng vài giây, mới cho ra đáp án.
[Cấp bậc thế giới quá thấp, vì phòng ngừa thế giới hỏng mất, các kỹ năng vượt cấp cần phải khóa lại.]
Ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe, truy vấn nói: "Nếu đã như thế, vì sao ta lại nhận được thế giới nhiệm vụ cấp thấp này?"
Trên thực tế, dựa theo tin tức mà hệ thống đã giới thiệu trước đó: Theo thực lực của nàng càng tăng cường, không nên xuyên vào thế giới cấp thấp như vậy.
Lần này, hệ thống lại trực tiếp cho đáp án --
*
Tác giả:
PS. Ngày mai thế giới sau, hẳn là hiện đại tiểu tươi mát..
🥂🥂🥂🥂
Dương: Lại hoàn 1 thế giới nữa rồi, ai chưa đọc thì đọc đi nè 😚
Tặng các nàng một bài hát khá hợp với thế giới này:
https://.youtube.com/watch?v=vRxh6mj6oGQ
THẾ GIỚI THỨ 9 - KẾT THÚC.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...