《Chương 273》
CUNG ĐÌNH MÊ TÌNH: CÔNG LƯỢC ĐỐC CHỦ TÀN NHẪN (25)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🌻🍃🌻🍃🌻🍃🌻🍃🌻🍃🌻🍃🌻
Đề nghị này, quá vớ vẩn.”
Kỳ thật, biện pháp “Hiến nghệ định phân vị” của Hồ Tuyết Nhu vốn đã không hợp với lễ chế Đại Ân. Nhưng dù sao nàng ta cũng xuất thân dị tộc, Ân Diệp lại thích, mượn chuyện này khiến thiên tử vui vẻ cũng có thể miễn cưỡng bỏ qua.
Nhưng ý tưởng cải biến này của Tưởng Uyển Tư vừa ra, lại kéo toàn bộ lão nhân trong hậu cung xuống nước ——
Không nói đến việc cùng “Người mới” tranh giành tình cảm rõ ràng là vô cùng khó coi; chỉ riêng việc cung phi phô diễn ca múa trước mặt ngoại thần cũng đã căn bản chính là hạ thấp thân phận.
Bởi vậy, Vân Khuynh mới có thể trắng trợn từ chối chủ ý này như vậy, một chút cũng không giữ mặt mũi cho Tưởng Uyển Tư ——
Bất luận như thế nào, khi còn chưa chính thức đoạt vị, nếu đã nắm trong tay thân phận Hoàng Hậu Đại Ân này, cho dù ngày thường nàng có huyên náo hậu cung ra sao đi nữa, nhưng tư thái lễ nghi bên ngoài nhất định phải đoan chính.
Quả nhiên, vừa dứt lời, Vân Khuynh bất động thanh sắc nhìn lướt qua mọi người ở đây ——
Tôn thất triều thần vốn sắc mặt khó coi đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, chư vị phi tần cũng nhẹ nhàng thở ra, ngay cả Thái Hậu vẫn luôn nhìn nàng không vừa mắt cũng âm thầm gật đầu.
…
Mà một đầu khác, Tưởng Uyển Tư bị bác bỏ ý kiến không chút khách khí lại như nhận ra, từng chút bừng tỉnh lại.
Trời ạ!
Mới vừa rồi, nàng ta bị ma quỷ ám ảnh đến cỡ nào mà lại đưa ra chủ ý buồn cười như vậy chứ?
Đều do ả hồ ly Tây Lương đê tiện kia quyến rũ Hoàng Thượng, mới khiến nàng ta mất khống…
Trong lúc nhất thời, Tưởng Uyển Tư gắt gao siết chặt khăn, dư quang nhìn đến biểu cảm của mọi ngưòi, trên mặt đẹp nhịn không được mà trắng bệch.
Nàng ta vội lên tiếng muốn cứu vớt. “Là thần thiếp suy nghĩ không chu toàn, tỷ tỷ nói…” Đúng.
“Uyển Tư có gì sai?!”
Lại không nghĩ rằng, còn chưa nói xong, Ân Diệp lại đột nhiên ngắt lời.
“Trẫm thấy cải biến này không tồi. Tiệc mừng thọ này nặng nề như thế, chỉ có chủ ý của Tuyết Nhu và Uyển Tư là được tâm trẫm!”
Lời vừa rơi xuống, mọi người trong bữa tiệc đều biến sắc.
Chuyện này...
Đường đường là thiên tử Đại Ân, vậy mà lại đắm chìm trong lạc thú như thế…
Lúc này, không ít trọng thần và tôn thất suýt không kiềm chế được, đang chần chừ muốn mở miệng ——
Ân Diệp nhìn chúng hậu phi một cái, cười sang sảng nói.
“Hôm nay các nàng không cần giữ lễ tiết, cùng thi triển sở trường, để trẫm nhìn xem bản lĩnh như thế nào, cũng coi như cho trẫm một phần thọ lễ khác. Nếu biểu hiện xuất sắc, có thưởng thật lớn!”
Xôn xao ——
Cái này, đa số người trong hậu cung đều chấn động.
Nhưng lần này, hầu như không ai còn so đo thất lễ hay không nữa.
Bởi vì tuân theo ý của Ân Diệp, nếu biểu hiện tốt có thể có thưởng. Mà phần thưởng của đế vương, không khác gì ân sủng.
Đối với đại đa số cung phi mà nói, có thể được đế vương coi trọng, còn quản cái quy củ gì nữa?
Vì thế ngay lập tức, đều vô cùng cao hứng đón ý nói hùa.
“Thần thiếp tuân mệnh.”
“Hoàng Thượng, là rút thăm quyết định hay là dựa theo phân vị lên đài đây?”…
Thanh âm oanh yến không ngừng.
Ân Diệp thấy một đám mỹ nhân vì mình mà nhiệt liệt muốn giành thắng lợi, càng thấy thoải mái, đương nhiên cũng không chú ý đến vẻ mặt đã trầm xuống của nhóm trọng thần.
Một bên, Tưởng Uyển Tư cũng yên tâm, ngược lại còn âm thầm tự đắc.
Trong lúc nhất thời, khắp hậu cung này, ngoại trừ Thái Hậu vẫn còn nhẫn nại, chỉ có Vân Khuynh là mặt không đổi sắc.
Muốn nàng biểu diễn tài nghệ vì Ân Diệp?
Quả thực là…
Vân Khuynh cười lạnh, mắt phượng hơi nghiêng, liếc nhìn dáng vẻ Lâu Ẩn đang cúi đầu độc lập phía sau nàng, trong lòng không khỏi run lên.
Trên thực tế, hạ lễ tối nay nàng tặng cho Ân Diệp đều do thuộc hạ chọn lựa, chỉ cần không mất lễ là được, vô cùng tùy tiện.
Trước mặt Lâu Ẩn, Vân Khuynh chưa bao giờ biểu hiện ra một chút coi trọng nào đối với tiệc mừng thọ này ——
Đương nhiên, cũng không phải vì sợ hắn sẽ hiểu lầm hay ghen tuông.
Nàng chỉ là sợ…
“Tăng ——”
Đột nhiên, một âm thanh vang lên giữa sân, trong chớp mắt đã đánh gãy suy nghĩ của Vân Khuynh.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Nàng khẽ nhắm mắt, tạm thời kiềm chế cảm xúc khó chịu xuống, nhìn về phía giữa sân.
…Là Lệ quý tần, xung phong nhận việc rút được thứ nhất, đàn một khúc 《 Phượng Cầu Hoàng 》.
Khảy chuyển dây đàn, thủ pháp thuần thục, mặc dù không tính là tiếng trời say lòng người nhưng cũng rất êm tai. Trong lúc diễn tấu, vị quý tần này vẫn luôn nhìn thiên tử, ánh mắt đưa tình.
Một khúc kết thúc.
Ân Diệp lập tức vỗ tay cười nói: “Tốt!” Lại sai người ban thưởng hoa tai trân châu hồng phỉ thúy.
Khóe miệng Lệ quý tần giương lên, ngẩng đầu lui xuống.
Đa số các phi tần còn lại thấy cảnh này, đều cảm thấy ghen ghét, nhưng lại sợ lát nữa bị hạ thấp, đều khẩn trương đến vặn khăn.
Vì thế, lúc sau khi người biểu diễn lên đài, đều cố hết sức thi triển tài nghệ của mình, hoặc là múa, hoặc là vẽ tranh, hoặc là đánh đàn… Tranh đua khoe sắc không dứt.
Qua mấy khắc sau, phần lớn cung phi đều đã biểu diễn xong. Chưa lên sân khấu chỉ còn lại ba người: Chính là Vân Khuynh, Tưởng Uyển Tư và Hồ Tuyết Nhu.
Hồ Tuyết Nhu chủ động đứng lên: “Thần thiếp xin lên trước.”
Ân Diệp lập tức đáp ứng, lại nói: “Tài nghệ của Tuyết Nhu là…”
Mỹ nhân Tây Lương này chợt cười duyên: “Hoàng Thượng chờ một lát, tất sẽ không làm người thất vọng.”
…
Một lát sau.
Mấy đại hán lên trước, thân hình Hồ Tuyết Nhu ẩn ở phía sau.
Mọi người nhất thời có chút không rõ, cho đến khi nhạc sư từ Tây Lương tấu lên các loại đàn hồ*, mới kịp phản ứng lại.
Đàn hồ:
Thì ra là khiêu vũ. Cái này cũng không tính là hiếm lạ mà?
Chợt nghe âm tiết đột nhiên rung động.
Mấy đại hán tản ra, Hồ Tuyết Nhu bỗng dưng xuất hiện trong tầm mắt tân khách.
Tức khắc mọi người xôn xao một trận.
Không phải là dáng múa có bao nhiêu uyển chuyển, mà là, nàng ta chỉ mặc một kiện sa y màu đen!
Được chúng tinh phủng nguyệt *, Hồ Tuyết Nhu cuồng loạn lắc eo mông, thân thể mềm mại nóng bỏng được bao bọc bởi vải lụa mỏng tùy người khinh bạc, như ẩn như hiện.
* Chúng tinh phủng nguyệt (眾星拱月): những ngôi sao vây tôn lên mặt trăng, ý chỉ một người được tôn lên bởi những người khác.
Thật sự là… Mãnh liệt xung kích.
Trong bữa tiệc, có người đã chịu không nổi dời ánh mắt đi, thầm mắng đồi phong bại tục.
Ân Diệp trợn tròn mắt. Tưởng Uyển Tư gắt gao nắm chặt tay, lòng đố kị mãnh liệt.
…Rốt cuộc, điệu múa kết thúc.
Vị mỹ nhân Tây Lương ngã trên mặt đất: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Ái phi không cần đa lễ!”
Trong mắt Ân Diệp lộ ra tia sáng kỳ dị liên tục, vội tiến lên nâng nàng ta dậy.
“Sau này, nàng sẽ là Trân phi của trẫm!” Lại trực tiếp phong nhị phẩm “Phi”.
Dứt lời, Hồ Tuyết Nhu điệu đà cảm tạ ân.
Người còn lại trong hậu cung đều là sắc mặt khó coi.
Còn Tưởng Uyển Tư, càng thêm áp lực khó nén, bỗng nhiên đứng dậy nói.
“Chúc mừng Hoàng Thượng có thêm một vị giai nhân. Chỉ sợ màn biểu diễn lát nữa của thần thiếp không thể vào mắt người.”
Nghe vậy, Ân Diệp quay đầu, nhìn về phía hồng nhan giải ngữ của mình, trấn an nói.
“Uyển Tư không cần khiêm tốn. Tài nghệ của nàng, trẫm cũng rất chờ mong. Không biết là…”
Chợt thấy Tưởng Uyển Tư cười nhạt: “Thật không khéo, cũng là múa.”
…Mấy đoạn vải trắng thật dài từ trong sân kéo ra.
Nửa khắc sau, tiếng đàn thanh nhã vang lên.
Vải trắng kéo ra, ánh vào trong mắt mọi người đầu tiên ——
Là từng chiếc từng chiếc đèn hoa sen tinh mỹ, được xếp thành một vòng, toát ra chút ý vị xuất trần.
Mà trong đó, một người với hai tay áo che trước mặt, chậm rãi tách ra.
Bỗng nhiên, nhanh nhẹn nhảy múa.
Đúng là Tưởng Uyển Tư.
Nàng ta thay một bộ váy dài màu nguyệt bạch, tóc dài như thác nước xõa ra, nhanh nhẹn như tiên mà múa.
Đột nhiên khúc nhạc lại biến ảo.
Vị “Tiên tử” này chậm rãi tiến lên, đến gần thiên tử.
“Hoàng Thượng…”
Môi đỏ hé mở, ánh mắt mê ly, mang theo khiêu khích như có như không.
Cuối cùng, tay áo giương lên, mang theo làn gió thơm phất qua, điệu múa hoàn tất.
Ân Diệp không chút kiêng kị một tay kéo người vào trong ngực: “Uyển Tư thật sự khiến trẫm kinh diễm, dáng múa lả lướt, xứng danh Nhu phi.”
Nghe vậy, trong lòng Tưởng Uyển Tư đại hỉ.
Nàng ta tựa như e lệ tiến sát vào lòng ngực hắn ta, nói tạ ơn, rồi lại lập tức xoay chuyển đề tài.
“Vậy… Cũng chỉ còn Hoàng hậu tỷ tỷ chưa biểu diễn thôi.”
Đâm thẳng về phía Vân Khuynh.
Vân Khuynh hơi nhướng mày, trực giác mách bảo vị ” khí vận chi nữ” này có âm mưu.
Quả nhiên, giây tiếp theo, chợt nghe nàng ta nói.
“Kỳ thật, quý nữ am hiểu vũ đạo nhất trong Tưởng thị, hẳn là tỷ tỷ mới đúng, chi bằng tỷ tỷ cũng hiến một điệu múa đi? “
🐾🐾🐾🐾🐾🐾
Dương: Wattpad điên rồi hay s ấy, sáng h k vào bằng wifi đc, nhưng xài 3G thì lại bình thường 😑