Editor: Dương Gia Uy Vũ
🌴🌻🌴🌻🌴🌻🌴🌻🌴🌻🌴🌻🌴
Ở sau cổ nàng nhanh chóng nhấn một cái.
Trong chớp mắt, Lâu Ẩn nhạy bén nhận thấy giường mộc khẽ run lên, chợt cực nhanh tiến sát lại, cúi người ôm nàng lên.
Hắn có thể cảm nhận thân mình trên tay mềm nhẹ… Đây mới là phản ứng của người đã rơi vào hôn mê.
Giờ phút này, Lâu đốc chủ mới có thể xác nhận —— Vân Khuynh đã hoàn toàn không có ý thức.
…Khụ.
Bởi vì, hắn điểm huyệt ngủ của nàng…
Dưới ánh trăng thanh lãnh, nam tử phong tư như tiên, môi mỏng hơi cong, ánh mắt tà tứ đến cực điểm.
Tầm mắt của Lâu Ẩn không kiêng nể gì xẹt qua trên má Vân Khuynh.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc hắn cúi đầu…
Đôi môi giao hòa.
Mới đầu, chỉ là lướt qua rồi ngừng; sau đó, lại dần dần thâm nhập...
Hắn bá đạo nhấm nháp tư vị của nàng, lại phát hiện, vĩnh viễn cũng không có cách nào thoả mãn.
Thật lâu sau.
Lúc nam tử lại ngẩng đầu lên, trong cặp mắt hoa đào kia đã là u ám khó hiểu.
Ngón tay hắn vuốt ve trên môi nàng, ánh sáng trong mắt đen tối không rõ.
“Tưởng Vân Khuynh…”
Tiếng thanh thở thâm trầm bị gió đêm thổi đi.
Nhưng chỉ giây lát, hoạn quan trẻ tuổi chợt khôi phục dáng vẻ đoan chính thủ lễ.
Lâu Ẩn nhẹ nhàng thả nữ tử tôn quý lại trên giường.
Hắn giải huyệt đạo cho nàng, tay lại di chuyển, kéo màn lụa đang tùy hứng buông xuống lên.
Sau đó, vô cùng cẩn thận mà bọc thân hình mảnh khảnh kia thành cái bánh chưng.
Ngay cả Lâu đốc chủ cũng không biết ——
Giờ phút này, khi nhìn dáng vẻ lúc ngủ của nàng, trong cặp mắt hoa đào từ trước đến nay đều phủ kín ngụy trang kia, hiện lên… Dung túng và lưu luyến chưa từng có.
*
Hôm sau.
Vân Khuynh tỉnh dậy trong nắng sớm.
Một đêm ngủ ngon.
Nàng có chút mệt mỏi rã rời mở mắt, ý thức vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng, chợt nghe được một tiếng gọi kinh hỉ.
“Nương nương! Người tỉnh rồi?”
Đúng là Tư Cầm.
“Làm sao vậy?”
Vân Khuynh được nàng ân cần đỡ dậy, nhìn dáng vẻ của tiểu cô nương có chút nôn nóng, hỏi trước một câu, rồi lại không tự chủ xoay chuyển đề tài.
“Đúng rồi, Lâu Ẩn đâu?”
“…A?” Tư Cầm ngẩn ra, rất nhanh đã phản ứng kịp.
“Lâu đại nhân mới rời đi không lâu, nương nương… Người tìm hắn có việc gì sao?”
Nàng rối rắm, hoàn toàn không hiểu vì sao chủ tử lại để ý vị hoạn quan đáng sợ kia như thế.
“Không có việc gì.”
Vân Khuynh hơi hạ mắt, cân nhắc, cũng không cảm thấy bất ngờ ——
Lâu Ẩn tuy là chưởng ấn Tư Lễ Giám, nhưng đồng thời còn ngoại nhậm chức đề đốc Đông Hán, thường xuyên không ở trong cung.
Chỉ là sau “Đêm tân hôn”, tỉnh lại không thấy người yêu, bỗng nhiên có chút mất mát… Khụ.
Hoàng hậu nương nương nghĩ như vậy, hoàn toàn quăng phu quân chính quy của nguyên chủ ra sau đầu.
Có điều… Nàng không thèm để ý Ân Diệp, nhưng Tư Cầm lại nhớ rõ rành mạch ——
“Nương nương… Tiểu thư!”
Tiểu cô nương từ nhỏ đã theo hầu bên cạnh “Tưởng Vân Khuynh” nhìn thấy chủ tử nhà mình thất thần, dưới tình thế cấp, không khỏi gọi ra xưng hô trước kia.
Vân Khuynh lập tức hoàn hồn, hỏi: “Chuyện gì?”
Tư Cầm đến sát bên cạnh, nhỏ giọng nói.
“Mới vừa rồi, trong tộc truyền tin tức đến, hỏi thăm hôm qua người và Hoàng Thượng thế nào. Chuyện này…”
Nàng cắn môi, trên gương mặt thanh tú tràn đầy buồn rầu.
Vân Khuynh lại nở nụ cười: “Còn nói thế nào nữa? Cứ nói tình hình thực tế là được.”
“A!?” Tư Cầm ngẩn ra.
Vân Khuynh lại hỏi: “Đúng rồi, bên phía Cam Tuyền cung sao rồi?”
Lại không ngờ, nghe vậy, tiểu cô nương càng nghiến chặt răng.
“Hừ. Vị kia không biết cho Hoàng Thượng uống bùa mê thuốc lú gì. Nghe nói đêm qua Hoàng Thượng chơi đùa cùng nàng ta đến giờ sửu (1 - 3 giờ sáng). Đến bây giờ Hoàng Thượng vẫn còn ở trong điện nàng ta, căn bản vẫn chưa rời khỏi!”
Từ đời trước Tưởng gia đã là hậu tộc, tay mắt trong cung tất nhiên đông đảo.
Hành tung của Ân Diệp đêm qua căn bản không hề che dấu, muốn biết cũng không khó.
Hiện giờ, Tư Cầm đang nói đến “Chi tiết” Tưởng Uyển Tư câu dẫn người khác như thế nào, tràn đầy phẫn hận.
Nhưng Vân Khuynh nghe vậy lại ngẩn ra.
“Hiện giờ còn chưa rời khỏi? Tư Cầm, giờ là lúc nào rồi?”
“Bây giờ?” Tư Cầm hơi khựng lại, xoay người hỏi mấy cung nhân đang chờ lệnh ở một bên.
Chợt thấy một người kính cẩn nói.
“Nương nương, không lâu nữa sẽ đến giờ mão.” (5 - 7 giờ sáng)
Dứt lời, Vân Khuynh đột nhiên cong môi lên, trong mắt hiện lên ánh sáng không có ý tốt.
“Tư Cầm.”
Nàng gọi tiểu cô nương đến gần, ghé bên tai nàng thấp giọng phân phó.
“Ngươi truyền tin tức về nhà, nói muốn như thế…”
Tư Cầm thấp thỏm tiến lên, càng nghe, mắt lại càng sáng.
“Nương nương anh minh!”
Một lát sau, Tư Cầm vui mừng đứng lên, lĩnh mệnh đi mất.
Vân Khuynh mới chuyển ánh mắt về phía mấy cung nhân còn lại —— những người hầu này đều là tâm phúc nguyên chủ mang từ trong nhà đến.
Chỉ là đa số đều trầm mặc, không hoạt bát như Tư Cầm thôi.
Dựa theo tính tình vốn có của “Tưởng Vân Khuynh”, tất nhiên càng thêm yêu thích người có thể cùng chơi đùa là Tư Cầm, vắng vẻ những người khác.
Kể từ đó, trong thế giới nguyên bản, tai mắt của Tưởng gia thế lực đông đảo, nguyên chủ lại không biết tận dụng, đúng là rất đáng tiếc…
Nàng thầm thở dài, ý niệm quay nhanh, lại nhẹ giọng gọi.
“Mặc Họa.” Nàng gọi nữ tử mới vừa trả lời kia.
“Dạ.” Cung nữ kia đứng dậy, trong mắt xẹt qua một tia kinh hỉ: “Nương nương có gì phân phó?”
Vân Khuynh câu môi cười: “Trang điểm cho ta.”
Ngày hôm nay, còn phải triệu kiến Lục cung đấy.
*
Lăng Ba điện.
Sắc trời trong xanh, nhưng trong phòng ngủ vẫn còn như trong đêm mê tình.
“Tam Lang… Mau dậy đi.”
Giọng nữ mỏng manh giòn tan trên giường vang lên, nữ tử trang điểm tố nhã ngồi một bên, mê luyến nhìn nam nhân bên cạnh.
“Uyển Tư…”
Ân Diệp ha ha cười, lại ngăn cản nàng ta: “Cùng trẫm ngủ tiếp một lát đi.”
“Hoàng Thượng.”
Tưởng Uyển Tư nhàn nhạt cười: “Người nên thượng triều.”
Rõ ràng là lời khuyên nhủ đứng đắn, nhưng thời điểm nàng ta nói, hai tròng mắt khóa chặt hắn, lại ẩn ẩn toát ra một bộ dáng không muốn rời xa.
Ân Diệp thấy thế, chỉ cảm thấy trong lòng yên bình.
Hậu cung ba ngàn giai lệ.
Nhưng trong mắt hắn, chỉ có Tưởng Uyển Tư săn sóc nhất, tuy là một bộ dáng lạnh nhạt, nhưng có thể nói là vô cùng hiểu chuyện.
“Nàng đó!” Ân Diệp ôm lấy nàng.
Trong lúc nhất thời, trên giường lại vang lên tiếng động nam nữ triền miên.
Trong lúc mây mưa, sóng gió lăn lộn, Tưởng Uyển Tư ôm lấy thiên tử, trong mắt hiện lên đắc ý thật sâu.
…
Sau một lúc lâu, rốt cuộc Ân Diệp cũng đứng dậy.
Tưởng Uyển Tư dịu dàng tự mình giúp hắn mặc y phục, sau khi không nỡ tiễn người đi, mới trở về nội thất, bắt đầu rửa mặt chải đầu.
“Trang điểm nhẹ nhàng là được.”
“A?” Trước bàn trang điểm, cung nữ Như Ý đang giúp nàng ta vấn tóc ngẩn ra, khó hiểu nói.
“Tiểu chủ, hôm nay cả Lục cung sẽ gặp mặt Hoàng hậu, người chính là đầu quả tim của Hoàng Thượng… Sao có thể tùy ý như vậy?”
Tưởng Uyển Tư lại nói: “Đêm qua Đế hậu đại hôn, Hoàng Thượng lại ở nơi này của ta, đã đủ gây chú ý rồi. Không cần nổi bật thêm nữa.”
Mặc dù nói như thế, nhưng giờ phút này, nàng ta nhìn vẻ mặt tràn đầy xuân sắc trong gương, trong lòng lại tính toán.
Theo Tưởng Uyển Tư thấy ——
Tính tính của đường tỷ Tưởng Vân Khuynh, chính là một quả pháo!
Đêm đại hôn, nàng đoạt hoàng sủng, đối phương nhất định sẽ ghi hận.
Chi bằng bên ngoài nàng nhẫn nhịn, lại âm thầm trêu chọc, khiến tính tình hung hăng này phát tác một phen.
“Khổ nhục kế” này vừa ra, mặc dù phải chịu khổ, nhưng lại có thể hiện ra chỗ tốt của mình, cùng với vẻ ngang ngược của đối phương.
Chờ tin tức truyền ra, tất nhiên Ân Diệp sẽ càng thêm ghét bỏ vị Hoàng hậu tuyệt sắc này, mà thanh danh của Tưởng Vân Khuynh trong tiền triều hậu cung…
Tất nhiên cũng sẽ triệt để thối nát!
————
Lời tác giả:
PS.
Thời điểm đốc chủ vụng trộm ban đêm ở chương 233 (chẳng biết sao tg lại nói là chương này nữa), thật ra trước đó lúc hắn nói chúc ngủ ngon, thật sự hắn đã muốn thân một chút, nhưng lúc ấy đã nghẹn lại, cho nên..
Che mặt, hy vọng mọi người đừng bị nam chính si hán dọa mất →→
Chương sau sẽ giao phong, khí vận chi nữ lần này đi theo con đường khí chất, người đạm như cúc ==
^-^-^-^-^-^-^-^
Dương: Vừa mới phát hiện bên truyenfull re-up bộ Ép khô nam phụ mà tui đang làm, bức xúc quá đi à >
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...