Editor: Dương Gia Uy Vũ
🌿💮🌿💮🌿💮🌿💮🌿💮🌿💮🌿
…Lâu Ẩn khẽ nhắm mắt.
Lần đầu tiên trong cuộc đời… hắn gặp phải loại tình huống mất khống chế thế này.
Hoạn quan trẻ tuổi mím môi, thu tay lại, làm như không có việc gì muốn áp chế hết thảy xuống.
Nhưng mà, đã muộn.
Một khắc kia, Vân Khuynh vẫn luôn để ý đến hắn nheo mắt lại, khi trông thấy vẻ mặt cố ra vẻ tự nhiên của hắn, theo bản năng hơi ngồi dậy.
Giữa động tác, bỗng nhiên mất trọng tâm, thẳng tắp ngã xuống.
Trong chớp nhoáng, Lâu Ẩn vươn tay đỡ lấy nàng.
Nhưng, khi động tĩnh qua đi, tư thế của hai người lại biến thành ái muội.
Là nàng, đè hắn dưới thân.
Trong lúc động chạm, dị động của đối phương đều không cách nào che giấu.
Nháy mắt kia, đồng tử Vân Khuynh co rụt lại, giây lát sau, trên mặt đẹp khó có thể ức chế mà phiếm hồng.
Nàng rõ ràng cảm giác được, Lâu Ẩn…
Tóm lại, loại tình trạng này, căn bản không có khả năng xuất hiện trên người một thái giám.
Trong lúc nhất thời, im lặng vi diệu lan tràn.
Vân Khuynh chậm rãi hít vào một hơi.
Rốt cuộc đã cùng người yêu “Trải qua” nhiều kiếp như vậy, rất nhanh nàng đã đè ép cảm xúc e lệ xuống.
Lại nhìn người yêu “Ngây thơ” kiếp này, môi khẽ cong, không có ý tốt tiếp tục trêu chọc.
“Lâu đại nhân… Hình như phản ứng không hợp lắm?” Vân Khuynh cố ý hỏi.
Nói xong, bàn tay mềm của nàng khẽ nâng, bất động thanh sắc mà xẹt qua bên người hắn.
Tựa như đốt lửa. Nhiệt độ cực nóng từ đầu ngón tay dâng lên, thiêu đốt toàn thân nam tử.
Ánh mắt Lâu Ẩn đột nhiên tối sầm lại.
Trong chớp mắt, khí chất lạnh nhạt thanh thoát từ trên người hắn nhanh chóng rút đi.
Cặp mắt hoa đào kia híp lại, màu sắc phát ra âm quỷ đến nỗi khiến người ta kinh hãi.
Giây tiếp theo.
Môi mỏng của Lâu Ẩn hơi cong, nâng tay lên —— nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia.
Vân Khuynh chỉ cảm thấy trên người chợt nặng.
Trong nháy mắt, trời đất quay cuồng.
Khi nàng lấy lại tinh thần, tư thế của hai người đã đổi. Lần này, là nàng bị hắn giam cầm dưới thân.
“Lâu đại nhân, ngươi quá phận rồi.”
Vân Khuynh ngưng nháy mắt, đoan thanh nói: “Còn không mau buông bổn cung ra?”
Ngữ khí mười phần đứng đắn, nhưng phối hợp với biểu hiện nhẹ nhàng cười nhạt… Khụ.
Không có nửa phần đáng tin.
Thấy thế, Lâu Ẩn cười nhẹ, dùng tay ngăn chặn người lại.
Ngón tay hơi lạnh lướt trên môi nàng, nhẹ nhàng nghiền nát, trong động tác ái muội vuốt ve lại nhiễm nhiệt ý ấm áp.
Giờ phút này, tay hắn bỗng nhiên buông lỏng, dừng bên má Vân Khuynh.
Nàng thẳng tắp nhìn người yêu kiếp này của mình.
Từ cằm hắn hướng lên trên, đến môi mỏng, đến mặt mày…
Trong chớp mắt, dáng vẻ như “Thiên nhân” xuất trần đã rút đi toàn bộ.
Mày khẽ nhướng, ánh mắt tà tứ, tư thái âm lệ, tựa như diễm quỷ đến từ địa ngục Tu La, trấn nhiếp hồn phách.
Nhưng mà, Vân Khuynh lại không sợ.
Nàng biết ý tứ phía sau động tác của hắn —— thay vì nói là tán tỉnh, chi bằng nên nói là cảnh cáo.
Nhưng, thế thì sao chứ?
“Lâu đại nhân muốn giết Hậu?” Vân Khuynh đột nhiên cười khẽ.
Một khắc kia, một cái tay khác của Lâu Ẩn đã tìm được cổ nàng.
Bàn tay khớp xương rõ ràng thân mật ấn trên da thịt trắng nõn của Vân Khuynh.
Nhưng, chỉ cần dùng một chút lực… Ngay lập tức sẽ có thể đoạt đi sinh mệnh đang sống này.
Trong mắt Lâu Ẩn gợn sóng quỷ quyệt, nhìn nữ tử tươi đẹp dưới thân kia, cười nhẹ nói.
“Nương nương nghĩ nhiều rồi. Thần… Sao dám vượt qua?”
Nói là như thế, nhưng…
“Cho dù không lấy mạng, biện pháp khiến người điên khùng, khiến người không thể nói được nữa, cũng có rất nhiều phải không?”
Ngay sau đó, còn chưa chờ vị này lại có động tác, Vân Khuynh cười nhạt, trực tiếp nói ra toàn bộ thủ đoạn có khả năng giải quyết người của hắn.
Tuấn mi của Lâu Ẩn khẽ động, nhất thời chỉ cười không nói.
Nhưng khí chất âm quỷ từ quanh thân toát ra lại khiến người ta rùng mình không thôi.
Vân Khuynh lại cong khóe môi, bình tĩnh nhìn sâu vào cặp mắt hoa đào kia.
Bỗng chốc, khẽ cắn ngón tay còn đặt trên môi kia của hắn.
Trắng trợn trêu chọc.
Mắt phượng của nàng sáng quắc, nhìn hắn chuyên chú sáng ngời giống như vì sao trên bầu trời đêm.
Phảng phất như… Có thể xua tan âm u tồn tại trong tâm hồn.
Lâu Ẩn không dấu vết khựng lại.
Trong nửa giây hoảng thần, rốt cuộc cũng nghe được nữ tử tuyệt diễm mở miệng.
“Lâu Ẩn, nhẫn tâm đối với ta… Ngươi thật làm được sao?”
Lần này, Vân Khuynh không tự xưng bổn cung. Ngữ điệu kiêu căng hàm chứa ý cười, thanh âm làm nũng.
Lâu Ẩn chợt ngừng.
Hơn hai mươi năm cuộc đời, hắn chưa bao giờ có cảm xúc mềm lòng.
Nhưng giờ khắc này, vì một câu này của nàng lại phá lệ ngẩn ra trong chớp mắt.
Ê ẩm khó hiểu từ trong lòng dâng lên.
Ánh mắt Lâu Ẩn tối sầm, bừng tỉnh lại, phản ứng đầu tiên… Lại là ——
Ôm chặt nàng.
Tựa như bản năng nhiều năm, trước khi hắn kịp lấy lại tinh thần, đã theo bản năng mà… Làm như vậy.
Hai người không có một chút khoảng cách. Thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương.
Vân Khuynh cũng dừng lại.
Hoàn toàn không nghĩ tới —— hắn sẽ có phản ứng như vậy.
Kỳ thật, mới vừa rồi nàng nói câu kia, cũng chỉ là trêu đùa mà thôi. Dù sao thì một đời này, hai người chỉ vừa mới quen biết…
Vân Khuynh cũng không trông cậy vào việc dùng phương pháp “Năn nỉ” gì đó khiến Lâu Ẩn nương tay với mình.
Nhưng giờ phút này, phản ứng của hắn…
Nàng nghĩ, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người nam tử, độ cong bên môi càng sâu.
Lại cảm thấy… Đợi lát nữa, hắn sẽ không thẹn quá hóa giận chứ?
Quả nhiên, giây tiếp theo.
Lâu Ẩn đột nhiên đứng dậy, lại lần nữa giam cầm Vân Khuynh, ngón tay đặt trên mệnh môn của cô. Lần này chỉ sợ là không phải nói đùa.
Trong chớp nhoáng.
Vân Khuynh nhìn sườn mặt hình dáng hoàn mỹ của hắn, đột nhiên gọi.
“Lâu Ẩn.”
Nàng nghiêm mặt nói: “Ngươi cho rằng, bí mật của ngươi, chỉ có bổn cung mới biết sao?”
“A?” Môi mỏng của Lâu Ẩn hơi câu, thần sắc khó lường.
Nhìn không ra là tin hay không tin.
Vân Khuynh vẫn lưu luyến nhìn chăm chú vào hắn như cũ, mặt không đỏ tim không đập dối trá nói.
“Ngươi, không chỉ thân phận thái giám này là giả, ngay cả dung mạo này… Cũng là dịch dung?”
Lúc này, nam tử dừng lại.
Ngón tay thon dài đang dần siết lấy cổ nàng, lại biến thành dịu dàng nhẹ lướt.
“Tin tức của nương nương linh thông.” Khen xong, sắc mặt của Lâu Ẩn lại khôi phục hờ hững.
Vân Khuynh đại khái biết hắn sẽ có suy đoán, đương nhiên cũng thuận thế hùa theo.
“Người trong tộc đắc lực thôi.” Đẩy toàn bộ suy đoán của mình cho Tưởng gia.
Đây là ám chỉ, động vào nàng, nhất định Tưởng gia sẽ nhận được tin tức.
Bứt dây động rừng, đối với Lâu Ẩn còn chưa chuẩn bị tốt mọi việc mà nói, cũng không sáng suốt.
Trong chớp mắt, hắn nhìn nữ tử đang tự tin cười nhạt dưới thân, nhớ tới những tư liệu thủ hạ tìm hiểu trước đó, lại phát hiện ——
Ngoại trừ dung mạo, còn lại đều khác biệt hoàn toàn.
Trên thực tế, … phản ứng sinh lý trước đó, mặc dù… Kịch liệt đến kỳ lạ, nhưng đối với Lâu đốc chủ mà nói, giống như là ma quỷ ám ảnh.
Cho đến giờ phút này, Vân Khuynh trấn định đáp trả, mới khiến cho hắn chân chính để nàng vào đáy mắt.
Nữ tử như vậy, lại là… Hoàng hậu của tên phế vật Ân Diệp kia?
Lâu Ẩn đột nhiên nheo mắt lại.
Bất luận đối với nàng có tâm tình phức tạp như thế nào.
Hắn chỉ biết là —— sự thật này, quả thật khiến hắn cực kỳ không thoải mái.
Giống như là bảo bối của chính mình, rơi vào trong lưới của người khác…
Ánh mắt Lâu Ẩn chợt lóe, ngay sau đó, lại thấy cánh tay chợt nặng.
Chuyển mắt nhìn lại, đã thấy Vân Khuynh bám trụ vào hắn, chầm chậm ngồi dậy.
Mi mắt nam tử khẽ nhướng, cũng phối hợp đỡ lấy nàng, mặc kệ động tác này.
Cho đến khi, hai người thành tư thế ôm nhau.
Vân Khuynh cong môi, cánh tay lần nữa vòng lấy cổ hắn, nhẹ giọng nói một câu bên tai.
Nháy mắt kia, ngay cả người luôn luôn gợn sóng bất kinh như Lâu đốc chủ, cũng không khỏi ngẩn ra.
Bởi vì, nàng nói chính là ——
*
Lời tác giả:
PS.
Chính văn so sánh hàm súc.
Giải thích trắng ra là → Lâu đốc chủ hắn —— cứng rắn.
Nhưng không phải nhất kiến chung tình.
Cho dù có cảm giác, nếu Khuynh Khuynh của chúng ta không có thực lực, nam chính mỗi một đời cũng sẽ không coi trọng.
Hiện giờ vẫn còn trong giai đoạn tán tỉnh lẫn nhau..
^-^-^-^-^-^
Dương: tiết mục tặng quà tết đến đây là kết thúc. Mọi người ăn tết vui vẻ nha ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...