Editor: Dương Gia Uy Vũ
🌼🍁🌼🍁🌼🍁🌼🍁🌼🍁🌼🍁🌼
Nghe vậy, trong lòng Đồng An Khả vui sướng.
Trong cảm xúc dao động kịch liệt, thậm chí cô ta còn không nhận ra rốt cuộc là ai nói những lời này.
Nhưng khi cô ta nghĩ đến thì…
Đồng An Khả cắn cắn môi, mi mục ẩn tình, vừa muốn chuyển tầm mắt ra phía sau ——
Lúc nhận ra tình huống hiện tại, miệng cô ta đang cười bỗng dưng cứng đờ.
Bởi vì… người mở miệng, là Vân Khuynh.
Trong lòng Đồng An Khả hơi mất mát, nhưng rất nhanh đã bị “Tuyệt xử phùng sinh*” đàn áp.
*Tuyệt xử phùng sinh: tìm thấy hy vọng ở bước đường cùng.
Ít nhất cũng có hi vọng tránh được một kiếp…
Trong lúc nhất thời, cô ta chỉ cảm thấy may mắn, không thấy được đôi mắt lạnh lẽo của thiếu nữ đối diện.
“Tôi có thể không ra tay.” Vân Khuynh cong môi, ngữ ý không rõ.
Dứt lời, Đồng An Khả sửng sốt, mới cảm thấy có chút không đúng.
Nhưng còn chưa chờ cô ta kịp phản ứng, Vân Khuynh nhếch môi, tung ra một lá bùa.
Là… Giải trừ định thân cho Hiên Viên Bác!
“A ——”
Tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong miệng Đồng An Khả bật ra.
Giây lát sau cô ta đã bị lệ quỷ trung niên đánh ngã xuống đất.
“Không!”
Trong thống khổ vì bị cắn xé, Đồng An Khả thất thanh la hét, không thể phản kháng dù chỉ một chút ——
Thân thể không thể nhúc nhích; “Thuật mị hoặc” mới vừa dùng đã hao hết linh lực.
Cô ta hoàn toàn trở thành cá nằm trên thớt.
Trong lúc nhất thời, Đồng An Khả bị tra tấn giày vò, gần như hôn mê.
Đau đớn kêu lên, cô ta khó khăn giương mắt, qua thân thể ác quỷ nhìn thiếu nữ cách đó không xa.
Đối phương đứng yên, từ trên cao nhìn xuống cảnh tượng này, ánh mắt không hề gợn sóng.
Đồng An Khả thấy thế trong lòng đại hận.
Trời cao bất công!
Vì cái gì, cô ta đã nỗ lực nhiều như vậy mà vẫn thua trong tay Thẩm Vân Khuynh …
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Hiên Viên Bác vươn tay, bóp chặt cổ, thoáng chốc đã cắt đứt toàn bộ oán hận của cô ta.
Đồng An Khả trừng lớn mắt, hít thở không thông, gương mặt thoáng chốc trở nên vặn vẹo.
Trên mặt từng chút mất đi huyết sắc.
Rốt cuộc, vào thời khắc khi đồng tử hoàn toàn tan rã kia, cô ta ngừng hô hấp.
“Ư!”
Thấy “Kẻ thù” chết đi, Hiên Viên Bác bất mãn gào rống, cúi đầu xuống định tiếp tục tra tấn xác chết này.
Trong chớp nhoáng, một sợi hắc hồn từ giữa bay ra, hung hăng cắn ngược lại ông ta một ngụm!
Hiên Viên Bác phát ra tiếng kêu rên, lập tức hóa thành một đám khói đen, vừa định bay khỏi ——
Hồn thể của Đồng An Khả cười dữ tợn, lao đến cực nhanh.
Không đến vài ngụm đã hoàn toàn cắn nuốt ông ta sạch sẽ!
Cuối cùng giữa tiếng kêu gào thảm thiết, quỷ hồn mới sinh thoả mãn nấc một cái, tính thực chất tăng lên một vòng. (Ý là hình dáng càng rõ ràng)
Rốt cuộc, cũng lộ ra hình dáng hiện tại ——
Cặp mắt trắng dã, lưỡi dài đỏ hồng phun ra, vẫn như cũ duy trì trò hề tử vong.
Đột nhiên, giữa tiếng rống giận kỳ quái, oán hận nhìn xác chết của chính mình, lại cảm thấy hưng phấn.
Bởi vì —— sau khi biến thành quỷ, rõ ràng cô ta đã cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể!
So với bất kỳ thời điểm nào trong quá khứ đều càng cường đại hơn.
Sau khi nuốt lấy Hiên Viên Bác, loại tự tin to lớn này càng bay lên tới đỉnh.
Đồng An Khả cười kỳ quái.
Tiếp theo trong nháy mắt, hồn thể của cô ta vừa động, đột nhiên nhào tới thiếu nữ thiên sư đối diện!
Con ngươi phóng đại, bàn tay thành trảo* vươn ra, hoàn toàn là tư thái muốn lấy mạng.
*Trảo: tư thế năm ngón tay gồng lên, như " Cửu âm bạch cốt trảo " ấy.
Nhưng Vân Khuynh vẫn không nhúc nhích, phảng phất như chưa kịp phản ứng, chỉ đứng yên ở tại chỗ.
Thấy thế, khóe miệng của nữ quỷ mới vừa thành hình càng nhếch lớn hơn nữa.
Sắp đến gần.
Móng tay dài sắc nhọn bắn ra, duỗi hướng về phía cái cổ trắng nõn kia…
“A!!!” Nhưng giây tiếp theo.
Phát ra tiếng thét chói tai, lại là Đồng An Khả.
Cùng thời khắc đó, ánh sáng đỏ thẫm chợt lóe ——
Giây lát sau, thiếu nữ thanh nhã xinh đẹp đã được quỷ linh quỷ mị vận huyết y ôm vào trong lòng ngực.
“Em không sao.”
Cảm nhận được sức lực giam cầm đáng sợ trên người, Vân Khuynh có chút dở khóc dở cười.
Nàng nâng mắt lên, hàng mi dài dừng trên cánh tay hắn, bàn tay mềm khẽ động, cực nhanh đè lại cánh tay đang muốn động thủ của người yêu.
Kỳ Tế hơi khựng lại, rũ mí mắt xuống, tầm mắt khóa chặt thiếu nữ trong lòng ngực.
Bốn mắt nhìn nhau.
Giữa mắt quỷ đen nhánh của hắn lộ ra một tia lạnh lẽo.
Vân Khuynh lại nhướng môi, liếc mắt nhìn nơi phát ra tiếng kêu thảm thiết kia một cái: “Anh xem.”
Bên kia, quỷ hồn Đồng An Khả đã hóa thành một đám khói đen, vặn vẹo quay cuồng, càng thêm co lại.
Lại vài giây sau, trên đó toát ra tia lửa, trong giây lát càng châm càng lớn…
Vân Khuynh lẳng lặng dựa vào người Kỳ Tế, nhìn thấy cảnh tượng này, hơi hạ mắt, giấu đi sự lạnh lẽo.
Trong thế giới nguyên bản, sau khi “Thẩm Vân Khuynh” bị đổi mệnh đã không ngừng bị ác quỷ tập kích, cuối cùng tinh khí bị hút khô mà chết bất đắc kỳ tử.
Nếu nàng phải vì nguyên chủ báo thù, thì sao có thể… để đầu sỏ gây tội tiêu dao tự tại?
Không tự mình ra tay, chỉ là không cần thiết mà thôi ——
Bởi vì kể từ thời khắc phá giải thuật đổi mệnh đó, Đồng An Khả đã đeo trên lưng bản án của thiên phạt.
Sử dụng thuật nghịch thiên đoạt mệnh này, bản thân còn là người thi pháp, nếu đổi thành một người khác, chỉ sợ đã bị “Thiên phạt” giết chết ngay tại chỗ.
Nhưng Đồng An Khả lại là “Khí vận sủng nhi”, nhất thời đã che mắt Thiên Đạo, tránh thoát kiếp nạn này. Ở thế giới nguyên bản, cả đời cô ta diễn ra suông sẻ, nhưng còn lúc này…
“Không… Cứu tôi… Xin…”
Suy nghĩ của Vân Khuynh bay loạn, tiếng la cầu xin thảm tiếng vang lên, mới kéo suy nghĩ của nàng trở lại.
Thiếu nữ thiên sư nâng mắt lên.
Trong nháy mắt, ánh lửa đã cắn nuốt xong một sợi hắc hồn cuối cùng.
Một lát sau, tiếng kêu thê lương không cam lòng mà thảm thiết như muốn lan tràn cả khu dạy học lại bỗng nhiên dừng lại.
Lửa, đã tắt.
Tiêu tán theo đó là hồn thể của Đồng An Khả.
Sạch sẽ, không để.lại một chút dấu vết… Hôi phi yên diệt.
Vân Khuynh cười khẽ, bên môi gợi lên độ cong quỷ quyệt vô cùng.
Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ báo thù, 2/3.
Trong lòng mặc niệm, nàng dựa vào Kỳ Tế, ánh mắt lại di chuyển.
Tầm mắt dừng lại trên người con âm sát cuối cùng trong phòng học, Hiên Viên Vũ.
Trên thực tế, là con quỷ thấp kém nhất nên tất nhiên hắn ta không còn thần trí.
Ngay cả lần “Báo thù lấy mạng” này, cũng là vì gặp phải Hiên Viên Bác, bị oán khí đối với Đồng An Khả lây nhiễm nên mới đần độn đi theo tới Thánh Nặc.
Nhưng cho dù không có thần trí, Hiên Viên Vũ nhìn thấy hai con quỷ đã ngã xuống kia, bỗng nhiên cũng sinh ra cảm giác nguy cơ.
Lúc bị cặp mắt u tĩnh kia nhìn, hắn ta càng thêm không kiềm được mà phát ra tiếng gầm nhẹ run rẩy.
Muốn chạy trốn, nhưng không thể động đậy…
Trong một giây phòng học bỗng lạnh lẽo kỳ lạ.
Giây lát sau, giọng nữ thanh lãnh đánh vỡ trầm mặc.
“Học tỷ.” Vân Khuynh gọi nữ quỷ váy đỏ vẫn luôn im lặng một tiếng: “Tôi giao hắn cho cô, được không?”
Dứt lời, nữ quỷ váy đỏ kia đột nhiên chấn động, thân mình không kiềm được run rẩy.
Đương nhiên, không phải vì sợ, mà là kích động.
“Cảm, cảm ơn.”
Cô ấy khô khốc nói với Vân Khuynh nói, không đợi được cất bước tiến lên, hóa thành một đoàn quỷ khí, vọt về phía âm sát mới vừa thành hình không lâu kia.
Nữ quỷ váy đỏ, là cấp bậc du hồn.
Kết quả rõ ràng.
Một lát sau, Hiên Viên Vũ gào lên, bị xé ra tan nát, cắn nuốt sạch sẽ.
Khi nuốt xuống một ngụm hồn khí cuối cùng của kẻ thù kia, nữ quỷ váy đỏ phát ra tiếng kêu thê lương, hai mắt chảy huyết lệ, đã khôi phục thành vết thương chồng chất.
Bỗng dưng, âm thanh niệm tụng kinh văn vang lên.
Là Vân Khuynh, từng chút tiêu trừ oán khí cho cô ấy.
Rất nhanh, những vết máu trên hồn thể bắt đầu biến mất, dần dần thay đổi dáng vẻ.
Cho đến cuối cùng, một thiếu nữ tú lệ mặc đồng phục Thánh Nặc xuất hiện trong phòng học.
Nữ quỷ, không, phải gọi là Mạc Vũ Nhu, cô ấy giật giật tay, nâng mắt lên cảm kích ——
Thiếu nữ thiên sư thanh mỹ còn dựa trong lòng ngực của quỷ linh yêu mị.
Một người một “Quỷ” ôm nhau, lại có cảm giác vô cùng hài hòa.
Nhưng nhìn một đôi tốt đẹp này, bỗng nhiên Mạc Vũ Nhu lại cảm thấy chua xót.
Bởi vì… Người và quỷ, đã định sẵn là không có kết cục tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...