Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Editor: Dương Gia Uy Vũ

🌿💋🌿💋🌿💋🌿💋🌿💋🌿💋🌿

Theo tiếng quát chói tai của ông ta, phút chốc âm phong chợt phất qua.

Sắc mặt lão giả âm trầm.

Ông ta tạm thời buông lỏng Đồng An Khả ra, từ trong lòng móc ra một lá bùa, vung ra tứ phía.

Ánh sáng màu vàng chợt lóe.

Giây tiếp theo đã bị hung hăng bắn ngược trở về.

Lão giả kia thấy vậy, trong lòng trầm xuống.

Mặc dù đối phương vẫn chưa hiện thân, nhưng nhận thấy đạo hạnh qua lần giao phong này, ông ta liền biết, người vừa tới tuyệt đối không thể khinh thường.

“Rốt cuộc là vị đồng đạo nào!”

Lão giả kia quát lên chói tai một tiếng, lại nhấc Đồng An Khả lên uy hiếp.

“Nếu các hạ còn không hiện thân, cô gái này sẽ…”

Còn chưa dứt lời, một tiếng cười khẽ đã vang lên trước.

“Cô ta và tôi… không có liên quan gì hết.”

Bỗng dưng gió đêm xẹt qua, lá cây rậm rạp lắc lư.

Giây tiếp theo.

Một thân ảnh mảnh khảnh quỷ dị thoáng hiện ra.

Chậm rãi đi tới trước mặt mấy người.

Lại là… Một thiếu nữ thanh nhã xinh đẹp.

Nháy mắt khi thấy gương mặt kia, người lên tiếng trước tiên lại là "con tin" trong tay lão giả.

“Thẩm Vân Khuynh!”

Đồng An Khả không thể tin nổi trừng lớn mắt.


Thì ra vừa rồi cảm thấy thanh âm quen tai, cũng không phải ảo giác của cô ta: “Thật đúng là cô…”

Một bên, Hiên Viên Bác nghe thấy cái tên này cũng đột nhiên nhíu mày.

“Cô… Là gia chủ tân nhiệm của Thẩm gia!?”

Mấy tháng nay, trong quá trình giằng co với tập đoàn Thẩm thị, tập đoàn Hiên Viên ăn không ít mệt.

Đối với vị “Gia chủ thiếu nữ” sau màn kia, tất nhiên Hiên Viên Bác thầm hận không thôi.

Có điều, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta chính thức nhìn thấy đối phương.

Xác thật là trẻ tuổi kinh người, hơn nữa…

“Thì ra cũng chỉ là một con nhóc chưa đủ lông đủ cánh! Đạo hạnh mức này mà cũng dám khoa tay múa chân trước mặt lão hủ sao?”

Lão giả kia khàn giọng nói.

Chỉ là, mặc dù trên miệng ông ta cố tình hạ thấp đối phương, nhưng trong lòng lại phức tạp khôn kể.

Thiên sư trẻ tuổi như thế…

Đối một lão giả tư chất không cao, khổ tu nhiều năm như ông ta mà nói, vốn chính là một đả kích!

Có điều hiện giờ gặp mặt, đối với việc trước đó cho rằng đối phương đã thi triển thuật đổi mệnh cho Đồng An Khả lại không chắc chắn.

Bởi vì muốn hoàn thành loại cấm thuật nghịch này, người thi triển sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Giống như ông ta năm đó… Cuối cùng lại thiệt hại hơn phân nửa tu vi thọ mệnh!

Nếu thiếu nữ này từng thi triển loại cấm thuật này, trạng thái bây giờ sẽ không tốt như thế…

“Con nhóc như cô, nếu không phải đến cứu người thì rốt cuộc cô muốn gì?”

Lão giả kia nghĩ, trong lòng kinh nghi bất định, chỉ có thể lần nữa mở miệng dò hỏi.

Mấy người còn lại cũng im lặng, chờ người tới trả lời.

Trong lúc nhất thời, mọi nơi vắng lặng.

Mà đắm chìm trong ánh mắt phòng bị của một đám người, Vân Khuynh giương môi lên.


“Tôi chỉ muốn chứng thực với Hiên Viên gia chủ và vị đại sư này… về chuyện của ba mươi năm trước thôi”

Nàng cố ý nói ra, ánh mắt khó lường.

Nháy mắt vừa dứt lời, sắc mặt của hai người bị điểm danh đều đại biến!

Đặc biệt là Hiên Viên Bác.

Ông ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hô hấp bỗng dưng trở nên dồn dập.

Ngay cả giọng nói cũng thay đổi: 

“Người gần đây điều tra chuyện đó… Là cô!?”

Trong tiếng chất vấn, Vân Khuynh nhẹ đẩy sợi tóc rũ bên má ra, bên môi hiện lên độ cong quỷ quyệt.

“Phải.”

Nàng trực tiếp thừa nhận, lại chậm rãi mở miệng.

“Thời kỳ Dân quốc, Trung Quốc chấn động, không ít thế lực nhà giàu đã tạm dời ra nước ngoài, sau khi xây dựng chính quyền mới đã dọn trở về. … Hiên Viên gia cũng có trong đó. Nếu tôi nhớ không lầm, khoảng ba mươi năm về trước Hiên Viên gia chủ ngài mới từ Châu Âu về nước, đúng không?”

Nghe Vân Khuynh nói, sắc mặt Hiên Viên Bác lại càng thêm khó coi.

Không tồi.

Hiên Viên gia không phải là thế gia vẫn luôn cắm rễ ở Trung Quốc, mà là vài thập niên trước mới từ Châu Âu trở về.

Nhưng dựa vào tài phú kinh người, Hiên Viên gia rất nhanh đã đứng vững gót chân ở Đế Đô, mấy năm nay đã hoàn toàn trở thành một trong những gia đình hào môn đệ nhất.

Dần dần cũng không có người nhắc lại chuyện lúc trước nữa.

Đối với Hiên Viên Bác mà nói, đoạn năm tháng trước khi về nước kia chính là cấm kỵ của cấm kỵ.

Không nghĩ tới đêm nay lại bị một tiểu bối nói ra lần nữa.

Càng làm cho ông ta kinh sợ chính là, đối phương đã nói ra việc này, chẳng lẽ đã thật sự điều tra được…

“Đúng! Vậy thì sao chứ?”

Hiên Viên Bác quát lên, miễn cưỡng áp xuống bất an trong lòng, âm điệu lại không tự giác thay đổi vài phần.


Vân Khuynh thấy thế, liếc mắt nhìn ông ta, lại khẽ cười.

“Ngài khẩn trương như vậy làm gì? Bất quá tôi chỉ tò mò lịch sử của quý gia tộc ở nước ngoài nên đã tra xét dấu vết của Hiên Viên gia ở Châu Âu. Không ngờ lại phát hiện…”

Nàng nói, sắc bén trong mắt chợt lóe.

“Vài thập niên trước, thế lực người Hoa tung hoành Châu Âu không phải là ‘ Hiên Viên ’ gia tộc. Có điều, trong Kỳ gia tiếng tăm lừng lẫy tại nước ngoài lúc ấy lại có một cô gia (con rể) mang họ Hiên Viên.”

“Đủ rồi!”

Lời vừa nói ra, bỗng dưng Hiên Viên Bác nắm chặt quyền, toàn bộ gân xanh trên trán nổi lên.

Ông ta gắt gao trừng mắt nhìn thiếu nữ, trong mắt toát ra sát ý.

Vân Khuynh không chút nào sợ hãi nhìn lại vị “Hiên Viên gia chủ” này, ánh mắt cũng lạnh dần.

“Kỳ gia đời trước chỉ có một người con gái duy nhất. Lúc ấy vị đại tiểu thư kia cầm quyền, nên đã chọn một người chồng để ở rể. Ba mươi năm trước, đại tiểu thư và hôn phu lần lượt qua đời trong cùng một tháng, chỉ để lại hai anh em, một theo họ mẹ, một theo họ cha. Lúc ấy nội bộ Kỳ gia quyết định trở về cố quốc, đưa trưởng công tử mang họ Kỳ lên làm gia chủ. Không ngờ sau khi về nước, trưởng công tử bỏ mình. Kỳ gia, đã đổi thành ‘ Hiên Viên gia ’…”

Nàng lạnh nhạt nói, độ cung bên môi càng thêm rét lạnh.

“Hiên Viên gia chủ, tôi nói… Không sai chứ?”

“Đủ rồi, tao nói đủ rồi!”

Bên kia, Hiên Viên Bác đã hoàn toàn điên cuồng.

“Mày thì biết cái gì chứ!”

Ông ta quát lên: “Dựa vào cái gì? Bọn tao đều là anh em như nhau, hắn lại được kế thừa gia tộc, còn tao chỉ có thể ở phía sau nhìn chứ? Dựa vào cái gì mà mọi người đều khen hắn, xem nhẹ tao…”

Vân Khuynh bộ dạng điên cuồng này của Hiên Viên Bác, ngữ khí càng lạnh lẽo đến cực điểm.

“Cho nên ông cướp đoạt số mệnh của anh mình, mượn lý do có vận sát thân!?”

“Như vậy còn chưa đủ sao!?”

Hiên Viên Bác rống lớn một tiếng, cười như điên.

“Vận mệnh bất công, còn may, may mà tao đã gặp được đại sư!”

Ông ta nói, giơ tay bắt lấy lão giả bên cạnh, đắc ý nói.

“Tên ngu xuẩn kia còn tin vào cái gì mà tình anh em, căn bản không hề hoài nghi gì cả. Năm đó, ngay tại nơi này, đoạt lấy hồn phách người sống của hắn, mặc kệ hắn là cái gì mà đế mệnh có vận khí nghịch thiên, còn không phải vẫn phải trao mạng cho tao hay sao…”

Hiên Viên Bác điên cuồng cười lớn, trên không trung đột nhiên vang lên một tiếng sấm sét.

Là trời mưa.


Trong cơn mưa bụi tinh mịn, Vẻ mặt của mấy người còn lại bị sấm chớp chiếu sáng lên ——

Mấy tên bảo tiêu mặc đồ đen run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Bọn họ biết, nếu đã nghe được bí mật của gia chủ, chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết.

Đồng An Khả dường như đã bị quân mất ngã sang một bên, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin nổi.

Cô ta thật không ngờ.

Thì ra mình một nhà bạn trai “Khí vận cường thịnh” mà mình tìm được cũng là sản vật mượn mệnh của người khác…

Chỉ có lão giả kia vuốt ve chòm râu, trong mắt đậu xanh vẩn đục toát ra một chút đặc sắc.

Năm đó Hiên Viên Bác hành động như vậy, một phần cũng do ông ta thúc giục dụ dỗ.

Mặc dù thuật mượn vận nghịch thiên thiệt hại tu vi và tuổi thọ, nhưng ông ta cũng đã đổi lại được cung phụng và phú quý suốt mấy năm nay…

Vân Khuynh thu hết biểu hiện của mấy người kia vào đáy mắt, khi nhìn người gọi là "Đại sư" mà Hiên Viên Bác đang đứng cùng kia, trong mắt rét lạnh.

Hiên Viên Bác tiếp tục kêu gào.

“Con nhóc Thẩm gia kia, việc này đâu có liên quan gì đến mày. Chỉ biết chút ít đạo pháp đã muốn thay trời hành đạo rồi à?”

Ánh mắt Vân Khuynh trầm xuống: “Ai nói việc này không liên quan đến tôi?”

————

Lời tác giả:

ps. Hôm nay hảo rất nhiều lạp, ngủ ngon, chân tướng tới ~

*

Hiên Viên Bác: Cô muốn thay trời hành đạo?

Khuynh Khuynh: Nố nồ. Là thay chồng hành đạo ~

Mỗ quỷ: ⊙ω⊙

^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^

Dương: Bí mật sắp được hé lộ ~

À mà ai thích ăn thịt có thể đọc thử bộ Ép Khô Nam Phụ cũng là thể loại xuyên nhanh do ta edit luôn nè, nhớ ủng hộ nha ~

Sì poi chương sau:

“Cho dù có luyện hóa được khóa vạn quỷ đi chăng nữa, nếu không phá được âm trận, hồn phách của hắn vẫn bị trấn áp như cũ… vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không thể siêu sinh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui