VƯỜN TRƯỜNG KINH TÌNH: CÔNG LƯỢC DIỄM QUỶ BỆNH KIỀU (2)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉
Hình như nàng bị một tồn tại không thể thấy được ôm lấy.
Tựa như có hơi thở lạnh lẽo cọ qua bên tai, chậm rãi xuống cổ, đầu vai, cho đến xương quai xanh…
Đột nhiên, không có động tác nữa.
Vân Khuynh rũ mắt, nhẹ nhàng mở miệng: “Ngươi là ai?”
Không có người trả lời.
Nàng hơi nhíu mày.
Bỗng dưng, chỗ xương quai xanh hơi hơi nóng lên.
Vân Khuynh ngẩn ra, lúc này nàng rốt cuộc cũng chú ý tới hiện tượng không tầm thường này.
Chẳng lẽ, “Quỷ” này lại là…
Đầu ngón tay nàng run lên, đột nhiên cảm thấy sức lực trong thân thể đã khôi phục một chút.
Đồng thời, năm giác quan giống như bị phong tỏa lúc đầu cũng trở lại bình thường.
Trong bóng đêm vắng lặng như cõi chết, Vân Khuynh thậm chí có thể nghe được tiếng máu chảy trong cơ thể và tiếng tim mình đang đập ——
Vang lên rõ ràng, trong không gian này… nàng là người sống duy nhất.
“Thình thịch, thình thịch…”
Đếm theo tiết tấu có quy luật, nàng bất động thanh sắc nắm chặt lòng bàn tay.
“1, 2, 3…”
Nháy mắt khi đếm đến "6", dự cảm kỳ lạ nảy lên, trong mắt Vân Khuynh lóe lên sự sắc bén!
Trong chớp nhoáng, nàng nâng tay lên cực nhanh…
Chỉ trong chớp mắt, nàng bắt được… hình như là cánh tay của một người đàn ông?
Trong bóng đêm, Vân Khuynh cong khóe môi: “Bắt được ngươi rồi.”
Khắp nơi vẫn lặng yên, vẫn không có ai trả lời.
Nàng cũng không thèm để ý, đầu ngón tay nhẹ nhàng dần đi xuống.
Giây lát sau, lại nhẹ ấn lên một chỗ trên cánh tay ——
“Thuật mạnh mẽ” trải qua một lần sử dụng, đã rơi vào trạng thái đóng băng.
Ít nhất phải đợi 12 tiếng sau mới có thể sử dụng lần nữa.
Bởi vậy lần này Vân Khuynh cũng không dùng sức tàn nhẫn.
Kỳ quái chính là, đối phương cũng không tránh thoát được.
Vì thế, nàng cũng không hề có gánh nặng tâm lý, tùy ý mà sờ soạng.
Lạnh.
Thật lạnh.
Làn da trên cánh tay giống như nữ quỷ lúc trước, không có chút độ ấm nào của người sống.
Thậm chí, còn muốn lạnh hơn gấp mấy lần.
Trong tiếp xúc truyền đến một cỗ khí lạnh, quả thực có thể xuyên thủng khắp người.
Mà khi Vân Khuynh thử tới gần “Hắn” ——
Mùi máu tươi nồng nặc bay tới, chớp mắt đã vây quanh lấy nàng.
Giây tiếp theo.
Giống như có vô số ảo giác lóe lên trong đầu, đáng sợ như địa ngục…
Nếu là người thường, chỉ sợ là đã bị dọa đến phát điên!
Vân Khuynh chỉ cảm thấy trái tim như thắt lại một chút, bất giác buột miệng thốt lên.
“Anh… đã chết như thế nào?”
Vừa dứt lời, không khí khắp nơi vốn như đình trệ lại đột nhiên chuyển động!
Âm phong gào thét.
Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, ngưng mắt nhìn lại.
Phát hiện thế giới trong mắt đã thoát khỏi bóng tối, biến thành màu đỏ như máu.
Chân tay bị chặt đứt rơi rớt khắp nơi. Nhìn đến nơi nào cũng đều thấy xác chết có hình dạng vô cùng dữ tợn, máu tươi chảy đầy đất…
Nàng bình tĩnh nhìn, không hề có thái độ thất thố.
Ngay sau đó, cảnh tượng chợt lóe, bỗng nhiên lại biến mất vô tung.
Nhưng trước khi tất cả biến mất ——
Vân Khuynh rõ ràng đã nghe thấy, bên tai có tiếng cười nhạo vang lên.
Trong nháy mắt đó, nàng bất giác muốn nắm chặt lấy đối phương, lại chỉ thấy đầu ngón tay tê rần…
Một lát sau.
Vân Khuynh nâng mắt, chỉ trông thấy hành lang dài quen thuộc.
Ánh trăng ôn nhu chiếu sáng, một mình nàng ngồi ngoài cửa phòng thí nghiệm.
Vân Khuynh ngẩn ra, chậm rãi ngồi dậy, theo ánh trăng nhìn một vòng xung quanh.
Sân trường đêm khuya trống vắng. Trong yên ắng đã không còn bất cứ hơi thở quỷ dị nào.
Mọi nơi đều sạch sẽ, không có bóng dáng người phụ nữ váy đỏ, không thấy dấu vết đã từng đánh nhau.
Càng không cần nói đến tên quỷ nào đó đến thân hình cũng không hiện ra.
Hết thảy giống như chỉ là ảo giác của nàng.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
*
Sáng sớm hôm sau, Học viện cao trung Thánh Nặc.
Vẫn chưa đến giờ học, học sinh năm hai lớp A đang vô cùng hứng thú nói về chuyện gì đó ——
“Cậu nghĩ hôm nay Thẩm Vân Khuynh có đi học hay không?”
“Chắc là sẽ đi, cũng không thể luôn tránh mãi trong nhà mà.”
“Haizz, không ngờ thiên chi kiêu nữ lúc trước vậy mà lại rơi vào tình cảnh này.”
“Đúng vậy. Còn Đồng An Khả lúc đầu chỉ là bình dân giờ lại biến thành công chúa…”
“Xì, không phải là nhờ cưa đổ được Hiên Viên…”
“Này, cậu muốn chết hay sao mà dám nghị luận về người kia...?”
“Hì hì, tóm lại là Thẩm đại thiên kim trước kia của chúng ta đã bị cô bé lọ lem kia nghịch tập * rồi.”
* Nghịch tập: từ này có nguồn gốc từ ACGN (Anime, comic, game, novel) Nhật Bản, sau này trở thành từ ngữ thường sử dụng trong game online, phản kích thành công khi bị tấn công bởi NPC. Từ này miêu tả một loạt hành động không ngừng vươn lên thay đổi hoàn cảnh của bản thân, còn có thể hiểu đơn giản là "phản công", "phản kích". (Theo Baike)
…
Vân Khuynh lẳng lặng đứng trước cửa phòng học, không vội vàng bước vào mà có vẻ rất hứng thú nghe xong không ít bát quái của nguyên chủ.
Sau một lúc lâu, là người trong lớp đang nghị luận phát hiện ra nàng trước ——
"Lớp, lớp trưởng?”
Cùng lúc với việc nữ sinh lên tiếng, âm thanh nói chuyện trong lớp đột nhiên im bặt.
Bị bắt quả tang khi đang nói xấu người khác, đối với những thiếu nam thiếu nữ xuất thân từ hào môn quý tộc này mà nói vẫn là một việc rất đáng xấu hổ.
Nhưng đồng thời mọi người không tự chủ được muốn nhìn xem phản ứng của đương sự.
Nhưng khi ánh mắt của họ chạm đến thiếu nữ kia cả người lại run lên một cách kỳ lạ ——
Thẩm Vân Khuynh là hoa hậu giảng đường được cả học viện Thánh Nặc công nhận.
Mặc dù đã trải qua biến cố lớn như vậy, hiện tại gặp lại nàng vẫn mỹ lệ đến không thể bắt bẻ như cũ.
Chuyện này cũng không có gì kỳ quái.
Vấn đề ở đây chính là, khí chất cả người nàng đều thay đổi.
Trước đây Thẩm Vân Khuynh vẫn luôn là lạnh lùng kiêu ngạo. Mà hiện giờ, tư thái này vẫn như cũ.
Nhưng quanh thân nàng tựa như tỏa ra một hơi thở cực kỳ âm u.
Chỉ là lúc này nàng vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ.
Nhìn lâu lại làm người ta dựng hết cả tóc gáy!
Trong nháy mắt đó, có người nhát gan nhịn không được lại muốn dời tầm mắt đi ——
Thiếu nữ mỹ lệ kia nhẹ nhàng giương khóe miệng, hiện ra một độ cung quỷ dị.
Ngay khi có người suýt chút nữa đã hét lên, giọng nữ lạnh lẽo kia đã truyền tới trước.
“Tôi đã không còn là lớp trưởng nữa.”
…Vân Khuynh lạnh nhạt nói, liếc nhìn nữ sinh vừa mới mở miệng kia.
“A, a?” Trong lòng cô bé kia nhảy dựng lên, máy móc nói: “A, dạ, bạn học Thẩm?”
Cô nàng nói lắp, tươi cười hết sức miễn cưỡng: “Cậu, cậu đã đến rồi.”
“Ừ.” Vân Khuynh gật gật đầu, quét mắt nhìn toàn lớp học: “Mọi người, đã lâu không gặp.”
Nàng nói, thản nhiên cất bước vào phòng học, tư thái vô cùng hoàn mỹ.
Một khắc kia, mấy người cùng lớp đều nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi… chắc là ảo giác thôi nhỉ?
Bên kia.
Vân Khuynh lập tức đi tới trong góc.
Ngay khi Vân Khuynh vừa ngồi xuống, nữ sinh ngồi phía trước lập tức xoay người lại.
“Vân Khuynh!” Tô Lộ nhỏ giọng, lo lắng nói: “Cậu không sao chứ?”
Vân Khuynh gật đầu, nhìn người bạn thân của nguyên chủ này, trong mắt toát ra sự ấm áp: “Không có việc gì.”
“Thật chứ?” Tô Lộ nắm tay nàng, nhíu mày.
“Tay cậu lạnh quá, còn vẻ mặt của cậu vừa rồi nữa… Nếu đau khổ thì không cần phải nghẹn ở trong lòng đâu.”
“Mình thật sự không có việc gì.” Vân Khuynh trấn an nói, nhìn thấy cô ấy vẫn còn lo lắng sốt ruột, đột nhiên nói.
“Hiên Viên Vũ và Đồng An Khả thế nào rồi?”
“Quả nhiên là cậu vẫn để ý!” Tô Lộ nghe vậy, lập tức cắn răng nghiến lợi nói.
“Đôi cẩu nam nữ kia…”
Còn chưa nói hết, trong phòng học lại vang lên tiếng xôn xao.
“Vũ thiếu gia tới kìa!”
“Ở đâu?” “Trời ạ, đẹp trai quá đi…”
“Hình như là đưa Đồng An Khả tới, tốt số thật!”
…
Giữa những lời hoa si, Hiên Viên Vũ ôm lấy Đồng An Khả nghênh ngang xuất hiện trước cửa.
Hai người đứng tại chỗ khi nhìn thấy Vân Khuynh đang ở bên trong đều sửng sốt.
————
Lời tác giả:
PS.
Nguyên thế giới cốt truyện hạ chương công bố ~
Đem vườn trường viết đến như thế phức tạp, ta cũng là..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...