《Chương 195》
DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (19)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸
“Anh ấy cũng chưa đáp ứng cô mà, Hứa tiểu thư.”
Vân Khuynh nhướng mày, không chút để ý nói ra sự thật.
Mặt Hứa Song Song nhất thời vặn vẹo.
Vân Khuynh lại nhướng môi, khẽ cười nói: “Còn việc tôi dựa vào cái gì mà xen vào…”
Nàng liếc xéo Lục Thiếu Ngự một cái, ngữ khí vi diệu.
“Dựa vào việc cô có ý xấu với Lục thiếu soái, dựa vào việc tôi là… người anh ấy thích”
Vân Khuynh thuận miệng nói bậy bạ, chính mình còn muốn cười, lại cố gắng nghiêm mặt nói.
“Tình địch quyết đấu, thế nào?”
Mặt ngoài là nàng đang khiêu khích Hứa Song Song, thực tế vẫn đang liếc người yêu nhà mình.
Nãy giờ nói nhiều như vậy, thật ra là nàng đang trêu chọc Lục Thiếu Ngự.
…Khụ.
Đúng là lam nhan họa thủy mà.
Khi người đàn ông lạnh lùng đọc được điều này từ trong mắt Vân Khuynh, đột nhiên nheo mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tầm mắt hắn khóa trụ nàng, bỗng nhiên nhớ đến câu nói nàng bảo phó quan truyền lời ——
“Yên tâm, em ở ngay đây, tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt trinh tiết của anh…”
Chính vì một câu nói này, Lục Thiếu Ngự mới từ bỏ tính toán muốn rút lui.
Tuy rằng nói, một khắc hắn cũng không muốn lá mặt lá trái với cha con Hứa gia.
Nhưng, vì muốn thưởng thức dáng vẻ tiểu hồ ly bảo vệ mình…
Ánh mắt Lục Thiếu Ngự hơi cúi xuống, bên môi mỏng khẽ nhếch lên độ cung nhỏ.
Vân Khuynh lại không hề phát hiện.
Thừa dịp Hứa Song Song còn ngây ngốc vài giây, nàng nháy mắt với hắn, đưa ánh mắt trấn an——
Giây tiếp theo.
Tiếng thét chói tai không thể tin được vang lên: “Cái gì!?”
Hứa Song Song gắt gao trừng mắt nhìn Vân Khuynh, ngữ khí cực kỳ xúc động và phẫn nộ.
“Cô, cô đúng là không biết xấu hổ! Cô chỉ là một người đàn bà nông thôn đã ly hôn… Dựa vào cái gì mà là người Lục thiếu soái thích, đúng là không biết tự lượng sức mình…”
Giờ khắc này, cô hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề hai người quen biết như thế nào, càng không có lưu ý đến ánh mắt ám muội của hai người mới vừa rồi…
Hứa Song Song phẫn hận chỉ trích, hoàn toàn lâm vào điên cuồng.
Mà Vân Khuynh lại chỉ bình tĩnh liếc mắt nhìn cô, bên môi treo ý cười trào phúng.
“Hứa tiểu thư chắc đã quên. Hiện giờ tôi và Lục thiếu soái đều độc thân, cho dù có phát triển ra cái gì cũng đều hợp tình hợp lý.”
“Nhưng mà Hứa tiểu thư này,” nàng cười nhạt nói: “Cô và Cốc tiên sinh vẫn là vợ chồng chưa cưới đấy…”
Nghe thấy tên Cốc Bách Phong, Hứa Song Song thoáng chốc nghẹn lại, nói với Lục Thiếu Ngự.
“Lục thiếu soái, em và người kia đã sớm…”
Lục Thiếu Ngự lại lạnh nhạt đánh gãy lời cô: “Đấy là chuyện riêng của Hứa tiểu thư.”
Có liên quan gì tới hắn đâu.
Lần này, Hứa Song Song đã hoàn toàn đỏ mắt.
Cô gắt gao cắn môi, kiều nhan bắt đầu lã chã chực khóc ra vẻ đáng thương.
Sau một lúc lâu, nhìn người đàn ông đang thờ ơ, cuối cùng Hứa Song Song căm hận nói: “Vậy thi thì thi!”
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Vì thế.
Màn thi này đã quyết định xong.
Hạ nhân tiến lên chuẩn bị bia ngắm, Hứa Song Song nắm chặt tay, miễn cưỡng bình tĩnh lại, tưởng tượng ——
Đồ nhà quê Quý Vân Khuynh xuất thân nông thôn này, sao có thể so với con gái của đại soái quân Giang Nam?
Chỉ sợ đến súng đối phương còn không thể cầm!
Chẳng qua chỉ là cố ý nhảy ra kích thích cô thôi.
Hơn nữa, mới vừa rồi Lục Thiếu Ngự căn bản cũng không có phản ứng gì với tiện nhân kia…
Hứa Song Song tự cho là đúng phân tích, giây lát lại khôi phục tinh thần.
Mắt thấy sân đã chuẩn bị tốt, cô tiến lên vài bước, lập tức cao ngạo nói: “Tôi bắn trước.”
Vân Khuynh nhướng mày, cũng không có ý kiến lui qua một bên.
Thấy thế, trong lòng Hứa Song Song mừng thầm.
Quả nhiên, tiện nhân này chỉ là phô trương thanh thế!
Chờ mình bắn được thành tích tốt, nói không chừng, cô ta sẽ sợ tới mức bắn hụt!
Hứa Song Song tưởng tượng ra tình cảnh kia, khinh thường liếc Vân Khuynh một cái, đột nhiên linh quang chợt lóe.
“Khoan đã. Định quy tắc trước đi, bắn ba phát, thua sẽ bị phạt, như thế nào?”
Ý cười trong mắt Vân Khuynh chợt lóe, trên mặt lại ra vẻ do dự nói: “… Cái này... Hay là… Thôi bỏ đi.”
Hứa Song Song thấy thế, lại càng thêm khẳng định suy đoán.
“Không được.”
Cô cứng rắn nói, nhăn mày: “Nếu đã thi đấu, sao có thể không có thưởng phạt chứ?”
“Quý tiểu thư, không phải là cô… Không dám chứ? Lục thiếu soái còn đang nhìn đấy…”
Hứa Song Song không ngừng hướng mắt, rốt cuộc, mới thấy Vân Khuynh làm như gật đầu đầy miễn cưỡng.
“…Được.”
Hứa Song Song vừa lòng nở nụ cười, trong lòng đã hoàn toàn chắc chắn rằng mình sẽ thắng.
Trong đầu không khỏi sinh ra ý tưởng ác độc: “Vậy thì, người thua làm bia để quả táo lên đỉnh đầu để người thắng bắn rơi… Thế nào?”
Đến lúc đó, tiện nhân này nhất định sẽ sợ tới mức tè ra quần!
"Được.”
Lúc này, Vân Khuynh lại nhanh chóng đồng ý.
Ánh mắt nàng đầy vi diệu mà nhìn Hứa Song Song, độ cung bên môi ý vị thâm trường.
Hứa Song Song lại một chút cũng không chú ý.
Cô chỉ nhìn Lục Thiếu Ngự, dịu dàng nói.
“Vậy… Em bắt đầu trước nhé.”
Vẫn không được đáp lại như cũ.
Hứa Song Song không cam lòng cắn cắn môi.
Hừ, chờ lát nữa, cô nhất định làm người đàn ông này lau mắt mà nhìn!
Nghĩ vậy, Hứa Song Song hít một hơi thật sâu, đi đến trước vạch kẻ, giương súng lên, tư thế ra hình ra dáng.
Cẩn thận nhắm một lúc lâu, cô mới ấn cò súng.
“Bằng —— bằng —— bằng ——”
Ba tiếng súng vang lên, Hứa Song Song buông súng ra, liền nghe thấy trọng tài phía đối diện cao giọng nói.
“Bốn điểm, sáu điểm, năm điểm!”
Nói thật, thành tích này cũng không xuất sắc, thậm chí còn hơi thấp.
Nhưng nháy mắt khi nghe được kết quả, Hứa Song Song lại là ngạo nghễ ngẩng đầu ——
Cô học bắn súng đã khá lâu, nhưng đây là lần đầu tiên được sáu điểm!
Hơn nữa, con gái học bắn súng vốn dĩ đã ít, có thể có được thành tích này, đã xem như nữ trung hào kiệt rồi…
Hứa Song Song đắc ý, lại nhìn Lục Thiếu Ngự một cái.
Phát hiện vẻ mặt đối phương hờ hững, căn bản không có nửa phần dao động.
Sao lại như vậy?!
Chẳng lẽ cô còn chưa đủ xuất sắc sao?!
Hứa Song Song không cam lòng âm thầm cắn răng, nghĩ lại.
Chẳng lẽ, là ngược lại?
Vì thế, cô chạy nhanh lui xuống, ngữ khí khoe khoang nói với Vân Khuynh nói.
“Quý tiểu thư, mời.”
Vân Khuynh nhướng mày, chưa nói gì, chỉ nhận lấy súng, lưu loát đi tới trước vạch kẻ.
Trong nháy mắt ——
Nàng cười không chút để ý. Giơ tay, trực tiếp bóp cò súng!
“Bằng! Bằng! Bằng!”
Cho đến khi ba tiếng súng thanh thúy vang lên, Hứa Song Song mới phản ứng kịp: “Cô…”
Nhưng mà, không đợi cô hết kinh ngạc đã nghe được người đối diện tuyên bố thành tích.
“…Mười, mười điểm… Mười điểm, mười điểm!”
Trong thanh âm của trọng tài mang theo run rẩy, toát ra… kích động khó có thể ức chế.
“Không thể nào!”
Trong nháy mắt kia, Hứa Song Song trừng lớn mắt, không dám tin mà the thé nói: “Không, sẽ không…”
Cô kêu lên, đột nhiên nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía bia ngắm: “Nhất định là nhìn lầm…”
Nhìn thấy ba dấu vết kia, thoáng chốc ngậm miệng ——
Ba viên đạn, đều chặt chẽ kẹt ở trung tâm bia.
Càng đáng sợ hơn chính là, hình vẽ ở mặt trên viên đạn, không sai chút nào mà đều cùng một hướng!
Chớp mắt, nội tâm Hứa Song Song bỗng chốc dâng lên kinh sợ cực độ.
Tại chỗ.
Vân Khuynh lưu loát buông súng, liếc mắt nhìn Lục Thiếu Ngự, khẽ cười nói.
“Lục thiếu soái, anh thấy sao?”
—————
PS. Ngủ ngon moah moah ~
Ngày hôm qua thực xin lỗi đại gia, vào phong bế huấn luyện ban 9 thiên, kế tiếp chỉ có thể di động gõ chữ, muốn chết…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...