Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Editor: Quỳnh Cửu

Dứt lời, tất cả mọi người đều cả kinh!

Giây tiếp theo, lại an tĩnh tới quỷ dị—

Huyết tộc vốn có uy áp cấp bậc của tiêng mình, từ khí tức bên ngoài có thể cảm nhận được, người tới là một huyết tộc cao cấp là không còn gì để nghi ngờ!

Mà liên tưởng với tin tức trong lời nói vừa rồi, hình như còn có khúc mắc khác thì phải?!

Vì vậy, giờ khắc này, dường như tầm mắt của tất cả huyết tộc đều hướng về phía âm thanh phát ra, ánh mắt nóng cháy.

…Chỉ có hai nhân vật chính ở phía trung tâm là cả người cứng ngắc!

Sắc mặt Alice ảm đạm, kéo kéo ống tay áo của người đàn ông bên người, Steve cũng trợn to mắt, trên mặt thoáng hiện lên nét khó tin!

Giọng nói này không nhầm vào đâu được, nhưng…tiểu quỷ kia sao lại không chết?!

Họ nhìn chăm chú vào cánh cửa, cuối cùng, cũng thấy được nàng—

Thiếu nữ với mái tóc đen mắt đen, khuôn mặt xinh đẹp tạo thành giữa sự kết hợp giữa nét tinh xảo của Phương Tây và ý vị của Phương Đông.

Lúc này, nàng mặc bộ đồ đỏ, bước chậm rãi vào trong sảnh, mỗi động tác đều khiến người ta mị hoặc kinh người, dương như chấn động toàn cảnh.

Mà đúng lúc toàn bộ huyết tộc đang nín thở, một tiếng hét chói tai vàng lên —

“Cô, cô, không chết..á!”

Chính là Alice.

Nhìn thấy thiếu nữ vampire thường xuyên xuất hiện trong ác mộng của mình xuất hiện, cô ta không thể khống chế tinh thần khủng hoảng, không cẩn thận thốt lên.

Steve một bên ngăn không kịp, lúc phản ứng lại bịt miệng cô ta, cũng đã chậm.

Toàn bộ huyết tộc đều nghe rõ câu nói kia.

Giây tiếp theo, chỉ thấy cô gái kia cong đôi môi đỏ mọng, cười châm chọc.

“Đúng thế, tôi không chết,” Vân Khuynh nhíu mày, “Hẳn là cô rất thất vọng nhỉ? Hả thân ái..thợ săn tiểu thư?”

Gì cơ?!

Bốn chữ cuối phát ra, sắc mặt toàn huyết tộc đại biến!

Thấy vậy, con ngươi đỏ rực của Steve giật giật, vội vàng hô to: “Ả ác quỷ này! Đừng có mê hoặc người khác!”

Hắn nhanh chóng suy nghĩ, thấy Vân Khuynh đến một mình, âm thầm oán trách mấy tên phế vật canh cửa, nháy mắt biên soạn lời giải thích.

Vì thế.

Steve hít một hơi thật sâu, chỉ Vân Khuynh, bực tức nói với Huyết tộc trong sảnh.

“Chư vị, đây là một ác đồ! Vài ngày trước, vị hôn thê của tôi ở nhà đã bị ả ta tập kích, cũng may tôi tới kịp, đánh lui ả ta!”

Hắn vừa nói vừa để lọ thần sắc hối hận.

“Thật không ngờ, ả ta trọng thương chạy trốn, không những sống còn khôi phục nhanh như thế! Dĩ nhiên đã giết hại không ít đồng bào!”

“A, đúng thế…”

Steve vừa nói xong, vội ám hiệu chô Alice biện giải cho mình.

“Tôi nghĩ là ác ma đã chết, không ngờ ả ta lại tới, còn giá họa tôi là thợ săn. Trời ơi, sao lại thế được?!”

Alice vừ nói, vừa giả như kinh sợ run rẩy, nhào vào ngực người đàn ông bên cạnh.

Steve vội vàng dùng hơi thở của huyết tộc cao cấp bao lấy cô ta, không lọt một chút manh mối nào.

Ha?!

Huyết tộc nghe được hai lời giải thích này, có chút bối dối.

Giây tiếp theo.

Lại nghe thấy tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên–


“Thật xuất sắc!” Vân Khuynh cong môi, dùng giọng tán thưởng nói: “Câu chuyện do hai vị đây biên soạn thật khiến tôi kính nể vạn phần.”

“Có điều, huyết tộc và loài người, vẫn có điểm khác biệt.” Nàng cân nhắc nói, con ngươi sắc bén.

“Steve tiên sinh, ngài ôm chặt vị hôn thê của mình như thế, là định che giấu điều gì thế?”

“Để cô ta đứng một mình, thả khí tức ra cho chư vị thăm dò một chút xem thế nào?”

Lời đề nghị vừa phát ra, phần lớn huyết tộc đều gật đầu.

“Đúng!” “Tôi thấy biện pháp này không tệ.”



Thấy vấy, cả người Alice chấn động, nắm chặt lấy tay người tình nhờ giúp đỡ.

Mà Steve nhíu mày, nghiêm nghị nói.

“Các vị không nên tin lời của ác đồ kia, lần trước Celia bị ả ta trọng thương, nếu giờ đơn độc đứng ra, sợ rằng sẽ bị hạ độc thủ!”

Hắn nhìn chung quanh một vòng, gọi vài huyết tộc tới.

“Gia tộc Ventrue lánh đời trăm năm, nhưng mấy bị tộc nhân này hẳn mọi người đã gặp từ trăm năm trước, chẳng lẽ họ lại không nhận ra chủ nhân của mình?”

“Không sai.”

Mấy huyết tộc bị thu mua gật đầu phụ họa, lòng lại có chút do dự–

Thật ra thì, bọn họ không nhận ra thật!

Sau khi toàn tộc lánh đời, lâu đài cổ Ventrue đóng kín.

Trăm năm qua, gia chủ chưa từng hiện thận, trong lãnh địa không ai biết dáng vẻ thực sự của cô.

Có điều, nấu đã chuyển giao cho tộc Giovanni, dĩ nhiên phải đứng cạnh Steve.

Mặc dù thiếu nữ vừa xuất hiện kia, có khuôn mặt giống với phu nhân của gia chủ tiền nhiệm..

Nhưng lại tới một mình, căn bản không thể địch lại được tộc Giovanni, cho dù có là thật, cũng có thể bị giả xử lý mất!

Nghĩ đến đấy, mấy huyết tộc lại càng kiên định, rối rít nói.

“Quả thât, cô ả đó là tên lừa gạt.” “Đúng, xin hãy tin chúng tôi.”



“Chứng nhân” vừa xuất hiện, đám huyết tộc cũng không ít người tin.

Thấy vậy, Steve chợt đắc ý, lấy thân phận ra áp chế, tung kích tối hậu.

“Như chư vị thấy đấy. Những huyết tộc của tộc Giovanni cộng thêm Steve. Giovanni tôi đây chứng minh, chẳng lẽ lại có thể không bằng lời nói của một ác đồ không rõ lai lịch?”

Cuối cùng, hắn chỉ Vân Khuynh, gây khó dễ trước.

“Đêm nay, mời chư vị cùng ta bắt tên ác đồ kia..”

Nhưng lời còn chưa hết, rố cuộc Vân Khuynh cũng không nhịn được nữa nheo mắt —

Giây tiếp theo.

Không ngờ ở trung tâm phòng tiệc.

Chớp mắt, Alice trợn mắt, Steve nhanh chóng phản ứng ôm người tránh đi.

Nàng chỉ cong môi, cười xinh đẹp với họ: “Đốt!”

“Á..A” “A..”

Thoáng chốc, giọng nam gầm nhẹ lẫn giọng nữ thê lương chói tai vang lên.

Máu trong người bốc cháy khiến than thể thống khổ muốn bùng nổ.

Steve nhăn nhó mặt mày, chớp mắt quăng cô gái trong ngực ra ngoài.


Alice bị hắn quăng trên mặt đất không ngừng co cắp giùng giằng, lại giống như ma nhập.

Nhưng mà, Steve một cái cũng không thèm nhìn cô ta, chỉ gắt gao cắn răng.

Đáng chết, ai mà biết được?!

Sau khi trọng thương, tiểu quái này lại mạnh hơn?!

Trước đây, cô ta không thể thi triển loại năng lực biến thái này với mình…

Rốt cuộc, miễn cưỡng nhịn đau, hắn phóng tia chớp đánh lại, khó khăn phân phó thuộc hạ đang ngốc ở đó.

“Nhanh..bắt…”

Tay chân luống cuống.

Cuối cùng đám huyết tộc mới phản ứng lại bắt đầu công kích.

“Mùi ngon quá..”

“Trời ơi! Là người thật kìa!”

“Steve điên rồi, lại dám để loài người giả mạo huyết tộc cao quý ư?”

“Không phải đó là một ả thợ săn đê hèn à? Shit!”



Trong nháy mắt, huyết tộc trong phòng tiệc đều sôi trào.

Có không tin nhìn chằm chằm vào Steve trợn mắt nói dối, lại nhiều hơn là nhìn Alice không có ý tốt.

Mà Alice bị để mắt tới hoảng sợ run rẩy, môi mấp máy, gọi tên người tình theo bản năng: “Steve, St..”

Không ai đáp.

Giây tiếp theo.

Lại là Vân Khuynh cười lạnh nói: “Thợ săn tiểu thư, chò trơi giả mạo kết thúc rồi!”

Nói xong, nàng nhìn tất cả mọi người một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Steve cùng mấy vị huyết tốc Ventrue kia.

Lúc này, Steve vẫn cúi đầu, không biết nghĩ gì.

Mà mấy vị huyết tộc Ventrue mặt tái mét, ánh mắt lóe lên —

Thật đúng là cùng một giuộc.

Cho dù muốn giả mạo, cũng phải tìm một huyết tộc chứ!

Không biết sao gia chủ của Giovanni lại ngu đến thế…

Họ còn đang thấp thỏm bất an, lại thấy cô gái xa lạ kia nhìn, nhất thời cả người rét run.

“Tôi nhận ra các nguời.”

Vân khuynh nhàn nhạt liếc mấy huyết tốc một cái,

“Y Bố, trung cấp, có khả năng tốc độ, Kiều Tư Đặc, cao cấp, năng lực thôi miên, Dylan..” (lạy chúa tui hem biết phiên âm tiếng anh của mấy cái thứ tên này!!!”

Nàng nhớ lại tài liệu trong tộc, đọc từng cái tên một lên, thấy thân thể họ bỗng nhiên cứng ngắc, môi càng cong lên xinh đẹp.

Các vị tôn loài người làm chủ, lại xác nhận gia chủ chân chính là tên lừa đảo, thật khiến cho tôi như đang xem kịch vậy.”

“Không, không phải…”

Lời vừa dứt, mấy huyết tộc Ventrue đều hoảng hốt, vội vàng đi lên.

“Ngàu ở trong lâu đài cổ, trăm năm không xuất hiện, chúng tôi chưa từng thấy nên mới ngộ nhận…”

“Đúng thế, hơn nữa ngài và gia chủ Giovanni thực sự có hôn ước, chúng tôi đều bị lừa cả!”


Bọn họ phí hết tâm tư giải thích, thấy nét mặt thiếu nữ dần giãn ra, lòng không khỏi vui mừng.

Nhưng mà, giây tiếp theo.

Chỉ thấy nàng nở nụ cười tựa thiên sứ, khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Đốt!”

“Á!!!”

Máu như cháy ;ên.

Mấy huyết tộc chỉ cảm thấy nỗi đau như bị đốt thành tro, kêu gào thê lương mấy tiếng, ngã vật xuống đất.

Con ngươi đỏ của Vân Khuynh chợt lóe, cổ tay khẽ động: “Nổ!”

“Phụt!”

Chớp mắt, máu phun như suối!

Cuối cùng mấy tên huyết tộc tê dại ngã xuống, thành mấy cái xác khô đét.

Thoáng chốc, biến thành cát bụi, phiêu tán trong không trung.

Mất đi toàn bộ huyết dịch trong cơ thể, là tan thành mấy khói.

Trời ạ!

Nhìn cảnh tượng đó, những người vây xem chấn động.

Trong sảnh.

Cô gái loài người xinh đẹp còn đang giãy giụa, máu tươi tản ra hương vị ngọt ngào, khiến người ta thèm thuồn.

Dường như tất cả huyết tộc đều khó nén khỏi sợ hãi nhìn thiếu nữ tuyệt đẹp.

Năng lực gì thế này?!

Quá đáng sợ…

Mà Vân Khuynh đang bị cả trăm ánh mắt nóng rực vây quanh lại cong môi, cười thuần mỹ.

“Dọn dẹp phản đồ trong tộc, mong các vị không thấy phiền lòng.”

“Không, sao lại thế được!” “Đúng, xin các hạ cứ làm.”

Không ít huyết tộc phụ họa theo, Vân Khuynh không để ý tới nữa, chỉ có đặt tầm mắt lên người Steve.

“Vị hôn phu tiên sinh thân yêu của tôi…”

Nàng châm chọc gọi danh xưng này, bỗng nhiên cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, không khói ngừng một lát.

Bình dấm di động!

Không khỏi bật cười trong lòng.

Vân Khuynh định thần, tiếp tục lạnh giọng: “Giovanni tiên sinh, anh không định giải thích gì à?”

Giây sau.

Chỉ thấy người đàn ông huyết tộc vẫn một mực cúi đầu chợt ngẩng lên.

“Đùng! Cô ấy quả thực không phải Celia! Nhưng cô lại càng không phai! Celia đã sớm…chết rồi, là tôi tận mắt thấy!”

Steve gầm to, cố gắng giãy giụa phút cuối.

Đáng tiếc, chẳng còn huyết tộc nào tin tưởng nữa.

Vân Khuynh nhíu mày, nhìn đám huyết tộc nói.

“Các vị biết không, chỉ có huyết mạch trực hệ mới có thể mở cổng lâu đài cổ.”

“Từ tối này trở đi, tôi chính thức để tộc Ventrue trở lại! Mở cổng lâu đài cổ, hoan nghênh các vị tới làm khách.”

Chao ôi!

Huyết tộc trong sân thầm hô.

Yến tiệc tối nay quả nhiên nhiều drama, không ngờ rằng, tộc Ventrue quả thực muốn tái xuất!

Lại nghĩ tới thiếu nữ có năng lực đáng sợ kia, lòng không khỏi suy nghĩ.

Đến nỗi Steve, vừa nghe được tuyên cáo này, âm thầm cắn răng —

Không được!

Không thể để tiểu quái này quay về lâu đài cổ Ventrue!


Mặc dù hắn đã sớm thu mua không ít huyết tộc trong tộc Ventrue, có thể thừa dịp chặn đánh nàng.

Nhưng sau chuyện tối nay, ai mà biết liệu có biến số hay không?!

Hắn ta muốn nàng phải chết! Ngay tối nay!

Suy nghĩ, Steve đột nhiên rống to: “Các dũng sĩ Giovanni, nghe lênh!”

Dùng năng lượng sóng âm, chớp mắt truyền khắp lâu đài cổ.

Hơi thở trầm mặc.

Một lát sau, một đội quân huyết tộc cường hãn xuất hiện dưới cầu thang: “Có!”

Con ngươi Steve lóe lên ánh đó, chỉ Vân Khuynh, nghiêm giọng nói: “Đêm nay, khiến cô ta chỉ còn lại xác!”

Gì?!

Trong phút chốc, toàn bộ kinh hãi!

“Này…” “Trời ạ!”

“Steve, anh đang làm gì vậy?”

Huyết tộc phổ thông thất thanh nghị luận, mà mấy huyết tộc đại diện không khỏi trắng mặt, trực tiếp chất vấn.

“Các vị!”

Steve hô to, trấn an nói: “Các vị đều là khách quý của gia tộc Giovanni tôi đây.”

“Tôi đảm bảo, sẽ không đả thương các vị! Chẳng qua là, tên ác đồ kia không thể không chết, xin chư vị nể mặt tôi, đừng nhúng tay vào!”

Hoàn toàn trở mặt.

Dứt lời, tất cả huyết tộc đều hiểu ý hắn—

Bất kể thiếu nữ này có phải là gia chủ thật hay không, tộc Giovanni đều giết!

Lời nói lúc này, chính là buộc phải đứng về phía hắn ta.

Nhất thời, thần sắc toàn bộ huyết tộc đều phức tạp.

Nhưng mấy phút sau, cũng lục tục lui sang bên.

“Là ân oán ngầm, để đương sự xử lý.”

“Đúng thế,…”



Một đám huyết tộc không hẹn mà cùng lựa chọn khoanh tay đứng nhìn—

Mặc dù, nội tâm bọn họ công nhận thân phận cô ấy, nhưng thế thì sao chứ?

Tộc Ventrue lánh đời trăm năm, sớm đã mất kết nối với các tộc khác, không còn đồng mình.

Nếu trợ giúp nàng, sẽ đắc tội tộc Giovanni, thế nào cũng không oont.

Những huyết tộc đó đều thầm tính toán quan hệ lợi hại, nhìn thiếu nữ tuyệt đẹp kia, không khỏi giả mù sa mưa tiếc thương.

Haizz.

Đáng tiếc!

Một cô gái xinh đẹp cường hãn tới thế!

Nàng lại một thân một mình, dù có năng lực lợi hại, cũng khó qua được một đội quân tinh nhuệ.

Trong sảnh.

Tân khách thức thời lui sang một bên, Steve thở phảo nhẹ nhõm

Tiếp theo, hắn lướt qua quân đội chỉnh trang chờ mình phân phó, vung tay lên.

“Toàn lực công kích, không cần nương tay!”

“Dạ!” Trên lầu, một đám huyết tộc cao giọng đáp.

Giây tiếp thheo.

Công kích ùn ùn kéo đến, nháy mắt hướng về phía thiếu nữ đang đứng nghiêm.

Steve nhìn bóng người mảnh khảnh, toét miệng cười, lặng lẽ đỡ Alice đang tê liệt trên đất dậy.

Chờ chết đi, tiểu quái vật–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui