Nghe vậy, Vân Khuynh thầm thở dài.
Quả nhiên là như thế này.
Cái ngọc bội không gian kia đã bị Triệu Thành Nam lấy máu nhận chủ, chỉ cần ý niệm vừa động, là có thể tiến vào.
Trừ phi làm gã luôn hôn mê, nếu không căn bản không có khả năng vây khốn gã.
Nghĩ, trong mắt nàng khó được hiện lên tia u oán, nhìn lướt qua Lục Tiêu giống như không có việc gì ——
Lại cùng ánh mắt đối phương vừa vặn đụng phải.
“Chạy?”
Người đàn ông cong môi, bình tĩnh nói: “Chạy thì chạy.”
“Hả, ơ?”
Trợ lý có chút ngốc, lại nghe tiến sĩ lạnh giọng bảo anh ta lui ra, chỉ có thể buồn bực mà rời đi.
Mà trong phòng.
Lục Tiêu liếc mắt nhìn Vân Khuynh, lại đột nhiên cười nhẹ ra tiếng: “Cô trách tôi?”
“Không thì thế nào?” Vân Khuynh hơi ngừng, theo bản năng cười cười.
“Chỉ là không nghĩ tới loại thể chất kỳ dị này, vậy mà tiến sĩ Lục không cảm thấy hứng thú.”
“A.” Môi mỏng Lục Tiêu hơi câu, ngón thon dài đùa nghịch dao trong tay, thần sắc khó lường.
Nhưng Vân Khuynh nhận được cái liếc nhìn của hắn trong lòng vừa động.
Quá hiểu.
Ánh mắt đến động tác Lục Tiêu, rõ ràng đều kiêu ngạo mà hiển hiện một sự thật ——
Hắn căn bản chướng mắt Triệu Thành Nam.
Tính tình phúc hắc này…… Thật đúng là vài kiếp nữa cũng chẳng đổi.
Nàng hạ mắt, khóe miệng không tự giác hiện ra một tia ý cười.
“Cô…”
Cùng thời khắc đó, tiến sĩ Lục bắt được thần thái của cô gái nhỏ không hiểu sao cảm thấy hơi khó chịu ——
Cảm giác bị người nhìn thấu quỷ dị bỗng nhiên nảy lên.
Người đàn ông nhăn mày, lưu loát thu dao phẫu thuật lại. Chỉ vài bước, liền đến trước mặt Vân Khuynh.
“Tự xử lý cho tốt.”
Nói vậy, tay hắn duỗi ra, cầm hết tinh hạch trên bàn đi.
Vân Khuynh: “……”
Nàng có chút bật cười, lại vẫn như cũ rũ mắt, gọi hắn một tiếng.
“Tiến sĩ Lục.”
Vân Khuynh một bên thanh thanh nói, một bên ngước mắt nhìn.
“Tốt xấu gì cũng phải cho trợ lý của anh chút thù lao chứ?”
Giây tiếp theo.
Nàng bỗng dưng túm chặt tay áo hắn.
Sau đó, vừa chạm vào liền tách ra.
Không khí quỷ dị trầm xuống.
Rốt cuộc.
Người đàn ông mím môi, chỉ không chút để ý mà động ——
Thoáng chốc.
Tinh hạch toàn bộ về trong tay nàng.
Trong chớp nhoáng.
Vân Khuynh nhạy bén bắt giữ được một tia như có như không…… khí đen?
Đồng tử nàng co chặt trong nháy mắt, trong lòng dâng lên một suy đoán.
Cùng thời khắc đó, Lục Tiêu lại cười nhạt: “Đủ rồi đi?”
Tiếng nói sạch sẽ không hề gợn sóng, đôi tay người đàn ông nhét vào túi áo blouse trắng, mắt sâu híp lại.
“…… Cảm ơn.” Vân Khuynh lấy lại tinh thần.
Nàng giương mắt, thẳng tắp nhìn vào trong mắt hắn, trong giọng nói một mảnh thành thật.
Lục Tiêu hơi ngừng trong giây lát lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh.
“Nơi này.” Hắn lạnh giọng nói: “Đi gọi người, mở đài thực nghiệm.”
Vân Khuynh đáp ứng, nỗ lực áp xuống ý cười bên môi, dần dần nghiền ngẫm tính tình hắn hiện giờ ——
Tiến sĩ Lục quỷ súc trong truyền thuyết…
Kỳ thật, chỉ cần không đề cập vấn đề tính nguyên tắc của hắn… vẫn khá dễ nói chuyện.
Khụ.
Sự tưởng tượng này, ở sau nửa giờ được bổ sung.
“Run cái gì?”
Lục Tiêu đứng lặng ở bên đài thực nghiệm, đối diện một trợ lý nam đang phát run hờ hững nói.
“Không được, thì cút đi.”
Mà trên đài giải phẫu, tang thi cấp ba bị giam cầm cứng đờ giãy giụa, đầu tanh tưởi như đoàn hồ nhão trộn thành một mảnh.
Mà người mổ chính gương mặt tuấn tú thần sắc thanh lãnh, so với tang thi bị thí nghiệm còn khiến người ta e ngại hơn.
“Đúng vậy, xin lỗi.”
Trợ lý nam kia rốt cuộc nhịn không được, che miệng lại nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Bên giải phẫu đài, mấy trợ lý còn lại vội tái nhợt giải thích: “Tiến sĩ Lục, tên này là người mới, cậu ta…”
Mà nháy mắt kia, Lục Tiêu lại đột nhiên ánh mắt vừa chuyển, liếc về phía cô gái nhỏ không nói gì bên cạnh.
Vân Khuynh trong nháy mắt ngẩn ra, lại không hề gợn sóng mà nhìn thẳng hắn liếc mắt một cái.
Quả nhiên, đề cập đến nguyên tắc của Lục tiến sĩ đều là vấn đề về thực nghiệm.
Nàng thầm thở dài.
Hôm nay nhìn đến thực nghiệm thể là tang thi, nhưng thực nghiệm thể nhân loại cũng tồn tại.
Mấy ngày nay, Vân Khuynh sớm hỏi thăm qua ——
Lục Tiêu say mê nghiên cứu y học, nhưng lại càng giống đơn thuần hưởng thụ cái quá trình thực nghiệm này.
Bởi vì, hắn đối với “nhiệm vụ quang vinh” là nghiên cứu chế tạo vắc-xin phòng bệnh duy trì căn cứ, căn bản nửa phần không để bụng.
Mà đối với vật thí nghiệm của hắn, tuy có yêu thích nhất định, lại cũng không có yêu cầu gì ——
Vật thí nghiệm trong căn cứ, thế nhưng đều là thủ hạ này “Tiến cống”.
Trong đó, tang thi là bộ phận chủ yếu.
Mà phương diện thực nghiệm thể, phần lớn là đến từ thám tử cùng nội gián của thế lực đối địch; còn có ít ỏi mấy người hình như có đặc thù thể chất quân đội cao tầng “Mời đến”, tỷ như nàng…
Vì nghiên cứu chế tạo vắc-xin phòng bệnh có thể cứu vớt toàn nhân loại, hy sinh một bộ phận người hay không là đề tài còn cần bàn cãi, khó có thể nói rõ.
Nhưng hiện tại nàng đưa ra công thức phân tử DNA có năng lực tự lành, hơn nữa nếu có thể lấy được nước trong không gian Triệu Thành Nam …… Trên lý luận, hoàn toàn có thể ở dưới tình huống không động đến người vô tội đạt tới hoàn mỹ.
Càng may mà hiện tại mạt thế bắt đầu không lâu, theo nàng thám thính, kia mấy dị năng giả có thể chất đặc thù bị tóm, trừ bỏ chính mình, còn chưa có người bị “triệu kiến” qua.
Nhưng…… Muốn chân chính đạt tới viên mãn như vậy, sự tình nhất định phải theo ý tưởng của nàng mà đi.
Vân Khuynh tâm niệm quay nhanh, một bên bình tĩnh mà đón tay Lục Tiêu, một bên nhớ tới bố trí kế tiếp ——
Vô luận như thế nào…… Đoạt quyền, là phải làm!
*
Ngày kế tiếp.
Vân Khuynh một bên đảm nhiệm làm trợ thủ Lục Tiêu, cống hiến máu làm hàng mẫu, không để lại dấu vết mà rải tin tức nghiên cứu chế tạo vắc-xin phòng bệnh, thành công làm cao tầng quân đội căn cứ Giang Nam huỷ bỏ quyết định bắt giữ vật thí nghiệm.
Mặt khác.
Nàng điên cuồng tu luyện, âm thầm tạo thế, từ Ngôn Hoa bắt đầu, đi từng bước một thu nạp thế lực căn cứ tán loạn ——
Không ngừng tự thân lớn mạnh.
Căn cứ Giang Nam có ba tám thế lực, một là mặt ngoài kiên định đứng ở phía sau Lục Tiêu Lý đội trưởng Lý Lực; một là đại tá Vu An âm mưu đoạt quyền; còn lại chính là nhân sĩ dao động mê mang.
Mạt thế đến, nhân tâm loạn.
Đám hán tử này từng đều là quân nhân chân thành bảo hộ Lục Tiêu, lại cũng dần dần có các tâm tư.
Chỉ là……
Ai cũng không thể tưởng được, trong nội loạn gợn sóng, thế nhưng sẽ xuất hiện một biến số!
Một cô gái từng phụ trợ người yêu sáng chế vương triều truyền kỳ, dấn thân vào trong vũng nước đục, ở giữa quỷ quyệt âm thầm mà quấy phong vân…
Ngày 5 tháng 4, là ngày Vân Khuynh đi vào căn cứ Giang Nam.
—— Ngày 3 tháng 5. Vân Khuynh dị năng thăng lên cấp 5.
—— Ngày 20 tháng 5. Ở dưới sự trợ giúp của Ngôn Hoa, đem phái trung lập do dự mượn sức nhập vào dưới trướng.
—— Ngày 5 tháng 6. Vân Khuynh dị năng thăng lên cấp 6.
—— Ngày 9 tháng 6. Mượn danh nghĩa Lục Tiêu, cùng phái Lý Lực đạt thành đồng minh.
—— Ngày 18 tháng 6. Vu An phát động đoạt quyền, nàng quấy rầy bố trí, tiến thêm một bước dọn dẹp thế lực Vu An.
—— Ngày 7 tháng 3. Thế lực thần bí lớn nhất căn cứ thình lình hứng khởi.
Ngắn ngủn hơn ba tháng, thế lực sau lưng căn cứ Giang Nam, liền tiến hành rồi một vòng tẩy bài.
“Vu An đêm nay phỏng chừng sẽ liều chết một kích…”
Ẩn nấp trong chỗ phòng nghỉ, mấy người vẻ mặt nghiêm túc đứng thẳng.
Mở miệng trước chính là một chàng trai nhỏ gầy, mà khi hắn nói xong, Lý Lực một bên lại đã chửi ầm lên lên.
“Tên chó đẻ! Thế nhưng muốn mở cửa thành dẫn tang thi dương đông kích tây?”
“Được rồi, gọi bậy cái gì?”
Ngôn Hoa nhíu mày đánh gãy hắn ta, quay đầu nhìn cô gái phía bên cửa sổ, trong ánh mắt đã tràn ngập sùng kính.
“Đều nghe lão đại!”
Thoáng chốc, mấy người đều im lặng.
Trầm mặc.
Rốt cuộc, cô gái đứng lặng xoay lại đây.
“Mạnh Giang. Ý tứ cậu là, tính toán với đại tá trực tiếp giải quyết tiến sĩ Lục?”
*
PS. Giải thích hai vấn đề:
1. Kêu nữ chính thông đồng với kẻ địch của nguyên chủ ư?
Nguyên chủ của thế giới nguyên bản căn bản chưa gặp mặt Lục Tiêu, đã bị tra nam mang đi, cuối cùng bị hồng nhan của gã giải phẫu. Căn bản không liên quan đến Lục Tiêu, cảm ơn ~
2. Kêu nữ chính dựa vào nam chính, yếu thế lấy lòng?
Đầu tiên, ban đầu thực lực của nữ chính không bằng nam chính là sự thật khách quan. Tôi cho rằng người thông minh trong hoàn cảnh xấu co được dãn được mới là sáng suốt, như Câu Tiễn nằm gai nếm mật vậy ~
Tiếp theo, nghiêm khắc mà nói nàng cũng đâu uốn gối lấy lòng, chỉ là nghiền ngẫm tâm lý của đối phương thôi. Nếu thích xem nữ chính ở thế yếu mà vẫn ngang ngạnh, như tát nam chính một phát, sau đó nam chủ cảm thấy “ôi chu choa cô ta dám phản kháng lại mình, thật là đặc biệt”, xin lỗi nhé tôi không viết. Nếu đánh thật, đảm bảo sẽ thành thế này: Lục Tiêu: “Mổ.”
Cuối cùng, từ việc nữ chính liều mạng tu luyện cùng mưu đồ bí mật là có thể nhìn ra, nàng sớm có tính toán đoạt quyền, có tiềm lực có dã tâm, chỉ cần phấn đấu thôi.
Có lẽ vì chưa cho nàng một thân phận đặc biệt mạnh mẽ để phản kháng ngay lập tức nên có người cảm thấy nghẹn khuất không hợp khẩu vị, vậy xin lỗi đã lãng phí thời gian của bạn, chúng ta hảo tụ hảo tán, làm phiền đừng than vãn nữa, cảm ơn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...