“Một mình nói riêng? Có cốt khí! Ha ha, ông bội phục mày... mời!” Gã Đại đương gia hình như từng đọc qua sách vở, hành vi cử chỉ tuy rằng thô tục, nhưng so với đám thổ phỉ xung quanh gã thì lại hơn chút khí chất của thư sinh, trông có vẻ nhã nhặn hơn đôi chút.
Lúc Khương Bồng Cơ đang đánh giá gã, gã cũng đang đánh giá cô.
Nhìn Khương Bồng Cơ xong, lại nhìn lại những quý nữ sĩ tộc không chịu nổi nấp sau lưng cô, sao gã cứ có cái cảm giác kỳ quái không nói ra lời là thế nào... hình như trong cả căn phòng này đều là đàn bà hết mà nhỉ, bao gồm cả đứa con gái có cá tính này nữa? Tại sao nó lại “đàn ông” thế này?
“Lan Đình...” Ngụy Tĩnh Nhàn thấy cô thật sự muốn nói một mình nói chuyện riêng với đám thổ phỉ, thì quả tim trong lòng đập thình thịch.
Tuy nói là bọn họ rơi vào ổ thổ phỉ, danh tiếng đã sớm không còn, nhưng thực chất vẫn chưa phải chịu bất kỳ tổn thương nào, nếu như có thể được cứu ra cùng lắm cũng chỉ là thanh danh hơi khó nghe một chút mà thôi. Còn nếu như Khương Bồng Cơ đơn độc ở cùng với gã thổ phỉ nào đấy trong một căn phòng vậy thì đúng thật là có mười cái miệng thanh minh cũng không xong.
“Yên tâm, đợi ta quay lại.” Khương Bồng Cơ nháy nháy mắt phải, dáng vẻ tinh nghịch này lại khiến tim người ta nhói lên một cái.
Cách bày trí ở hậu đường còn đơn sơ hơn nữa, Khương Bồng Cơ vắt chéo chân ngồi lên ghế chủ vị, tư thế vô cùng phóng khoáng. Bên ngoài không có Khương Bồng Cơ tọa trấn, các cô gái đều sợ hãi bất an.
“Để một đám cô nương xinh xắn giữa một bầy sói, tao cũng không yên tâm lắm đâu. Có gì chúng ta nói thẳng luôn nhé, tao còn phải quay lại sớm nữa.” Khương Bồng Cơ miệng thì bảo là vội nhưng xem thái độ thì căn bản chẳng thấy vội ở đâu, “Tao chẳng tin cái đám cặn bã bên ngoài đó đâu.”
Gã Đại đương gia ánh mắt khẩn thiết đứng bên cạnh, Mạc Nương là cái dằm trong tim mà gã vĩnh viễn không nỡ nhổ nó ra. Gã cả ngày lẫn đêm đều mong biết được ai đã hại chết Mạc Nương. Khương Bồng Cơ đã cho gã ta nhìn thấy hi vọng, nên dù có là nửa khắc gã ta cũng không đợi thêm được nữa.
“Hung thủ thực ra ở ngay bên cạnh mày, chẳng qua mày vẫn chẳng biết gì mà thôi.”
Gã Đại đương gia này cũng không phải là kẻ không có đầu óc, nghe Khương Bồng Cơ nói thế liền bắt đầu nghi ngờ, còn cảm thấy đây là kế mượn đao giết người.
Có thể làm được thủ lĩnh, quả nhiên là cũng có chút bản lĩnh, nhưng mà gã ta lại đen đủi gặp phải Khương Bồng Cơ - kẻ độc mồm nhất trong Quân Đoàn 7, ác ma với cái miệng có thể phanh phui tất cả bí mật mà người ta cố hết sức che giấu! Thuộc hạ dưới tay Khương Bồng Cơ sợ nhất là phải đối diện với ánh mắt của cô nàng, bởi mỗi lần đều có cảm tưởng như thể quần áo trên người bị lột sạch sẽ vậy.
“Tao biết mày đang nghi ngờ cái gì, cho là tao đang dùng kế để khiến chúng mày tự giết lẫn nhau... chậc, tao nói là việc của tao, còn tin hay không là tùy mày.”
Khương Bồng Cơ thầm hừ lạnh một cái, đối với cô mà nói cái cơ thể này đúng là quá yếu ớt. Nếu như là một mình cô khẳng định là có thể dùng sức mạnh phá vây thoát ra ngoài, nhưng những quý nữ kia có khả năng sẽ bị đám sơn tặc phát rồ lên mà ngộ sát. Đối với một người yêu thích cái đẹp, lại có tật OCD (rối loạn ám ảnh cưỡng chế) loại nhẹ như cô mà nói, thật đúng là không thể chịu đựng nổi.
“Hung thủ là đồng hương với mày, chính là cái gã thọt, lưng hơi còng còng đó. Hắn ta nhân lúc mày ra ngoài đi săn, kéo theo mấy gã côn đồ đến cưỡng hiếp Mạc Nương, sau đó còn uy hiếp không cho cô ấy nói ra. Mạc Nương có tình cảm sâu đậm với mày, trong lòng tủi hổ vô cùng, cuối cùng chọn cách tự vẫn.”
Gã Đại đương gia nghe xong, chút nghi ngờ trong lòng cũng bay biến sạch. Khương Bồng Cơ một câu đã nói toạc hết ra, gã ta làm sao không tin được cho nổi?
“Nếu như mày không tin, có thể lật áo của hắn ra xem, xem đằng sau lưng hắn vẫn có còn vết thương do Mạc Nương để lại lúc bị cưỡng bức hay không? Mạc Nương ấy à, tính cách của cô ấy trinh liệt lắm, thà chết cũng không chịu, liều mạng chống cự với bọn chúng, nhưng đáng tiếc cô ấy chỉ là một nữ tử yếu đuối...”
Lời còn chưa dứt, gã Đại đương gia đã xách đao chạy ra ngoài như một cơn gió, sau đó không lâu liền vang lên tiếng hét kinh hoàng chói tai của mấy vị quý nữ.
Ngửi mùi máu tanh dần dần lan tràn trong không khí, đôi môi đầy đặn của Khương Bồng Cơ thoáng cong lên, cất cao giọng nói: “Tiếp theo!”
Hệ thống: “...”
Cho dù nó chỉ là một hệ thống không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng má nó chứ, gặp phải ký chủ kiểu này, cả người nó cũng phải dựng hết cả da gà lên ấy.
Nhị đương gia bước vào với vẻ mặt tái trắng, ánh mắt nhìn về phía Khương Bồng Cơ tràn ngập đề phòng. Vừa nãy, sau khi Đại đương gia lao ra liền trực tiếp túm lấy một tên tiểu tốt, không nói lấy một câu nào xé tan tành y phục của tên đó ra, sau đó thì sắc mặt trở nên điên cuồng, hai mắt vằn đỏ lên, nhìn thấy mà phát run. Rồi, tự dưng cái tên tiểu tốt đó quỳ sụp trên mặt đất cầu xin tha thứ, không hiểu làm thế nào lại kích động Đại đương gia, thế là Đại đương gia vung đao lên chặt phăng cái đầu của tên đó.
“Con trai của mày ấy à, khi mất tích nó còn nhỏ như thế này này...” Khương Bồng Cơ chẳng hề bị tiếng hét khủng bố của mấy cô quý nữ bên ngoài ảnh hưởng, nghe được mùi máu tươi đang dần dần lan tỏa trong không khí là đã biết mục tiêu đầu tiên của mình đã đạt được rồi, “Mày muốn gặp nó?”
“Đương nhiên là muốn rồi.”
Nhắc đến con trai, khát vọng trong lòng Nhị đương gia lập tức xông lên chiếm thế thượng phong, ánh mắt sáng rực nhìn Khương Bồng Cơ.
Gã ta vốn là một kẻ không ra gì, từ xưa đến nay chưa bao giờ làm chuyện tử tế, ỷ vào mình có chút sức lực mà luôn đi gây chuyện khắp nơi. Có tiền lập tức ăn chơi hành lạc, ngày ngày đều ngủ ở chốn lầu xanh kỹ viện quấn lấy đám hoa nương*, không có tiền thì đi tìm cha mẹ vòi vĩnh. Sau này lớn tuổi rồi thì thành thân với một cô gái mang điềm xấu - cha mẹ đều chết hết trong thôn, lấy nhau hai năm mới được một cậu con trai bụ bẫm.
*Hoa nương: kĩ nữ.
Nhưng mà, có con rồi cũng chẳng thể khiến gã ta thay đổi, vẫn cứ ngày ngày càn quấy. Có một lần chọc phải người không nên chọc, bị người ta gọi người đến đánh, cái chỗ đó bị đạp cho hai phát, đau đến mức ngất luôn. Sau này chữa khỏi rồi, cái thứ đó vẫn còn dùng được nhưng mà đại phu lại nói rằng sau này gã ta không thể sinh con được nữa. Không thể sinh con, gã ta lập tức nghĩ đến đứa con trai duy nhất của mình, ngày nào cũng trông chừng thật cẩn thận, chỉ sợ sơ xuất một cái. Nếu như thằng con trai này cũng mất thì gã ta chẳng phải là đoạn tử tuyệt tôn luôn rồi sao? Sau khi chết rồi ai hương khói cúng giỗ cho gã đây, không có hiếu tử tát chậu*, thế thì cuộc sống này còn hy vọng gì nữa?
*Tát chậu: tập tục khi chôn cất người chết, do con trai trưởng làm.
Nhưng mà, sợ chuyện gì là chuyện đó đến, lúc con trai gã được bốn năm tuổi thì mất tích, tìm kiểu gì cũng không thấy, vợ gã khóc đến mù cả hai mắt.
“Con trai mày, chậc chậc, dữ nhiều lành ít.” Khương Bồng Cơ lắc đầu thở dài, “Thiên tai nhân họa, người chịu khổ chính là bá tánh. Năm đó hạn hán lớn, đến một bông lúa cũng chẳng thu hoạch được... mày và vợ mày lại hay lắm, chăm cho con trai trắng trẻo mũm mĩm, vốn dĩ là chuyện tốt nhưng như thế rất dễ xảy ra chuyện nha.”
Lời còn chưa nói hết, Nhị đương gia đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hai mắt lập tức đỏ hồng lên, cả người cứ như thể bị rút sạch sinh lực ngồi bệt xuống đất.
Hạn hán năm đó, có ai có cơm để ăn đâu, chỉ biết nhai cỏ gặm rễ cây cho qua ngày, nhưng cũng sẽ có những người bắt trẻ con nhà người ta ăn thịt đỡ đói.
Gã ta khi đó còn trẻ có sức lực, miễn cưỡng có thể nuôi sống được cả nhà, nhưng có những lúc thèm quá gã cũng sẽ lén lút “sờ soạng” trẻ con nhà người ta...
Nghĩ đến đây, Nhị đương gia gần như là bất lực rồi lại điên cuồng quỳ sụp trên mặt đất hết gào khóc rồi lại vái lạy, nước mắt giàn giụa cầu xin, “Thần tiên sống, xin ngài hãy cho tôi biết rốt cuộc là tên ác độc nào, thế mà lại làm... làm như thế với con trai tôi... nó chính là mạng sống của tôi mà...”
Khương Bồng Cơ hơi hơi rũ mắt xuống, nói bằng giọng điệu bình thản, “Nếu như mày đã cầu xin tao, tao cũng không thể không nói. Kẻ đã ăn con trai mày là người cùng thôn với mày, cũng là một kẻ côn đồ đầu đường xó chợ giống mày... nhiều hơn nữa thì tao không biết, mày có thể tự mình đi điều tra.”
Hệ thống âm thầm chọc chọc Khương Bồng Cơ, “Không phải là cô... tính cho bọn chúng tự giết lẫn nhau à?”
Vì cái răng gì không nói hung thủ là cái tên nào đấy luôn đi? Nói thẳng ra là người cùng thôn rồi đến lúc đó tên này thực sự chạy về thôn tìm thì làm thế nào giờ?
“Ngu ngốc!” Khương Bồng Cơ thầm bĩu môi, cười ha ha một tiếng, “Tao đâu phải là thần đâu, làm sao biết được tên nào là cùng thôn với gã?”
Hệ thống: “... ¥%... ¥#¥#@@@...”
Nếu như đã không biết, còn ở đây phán bừa cái gì!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...