Cô quý nữ kia đỏ bừng mặt, ấp a ấp úng nói, “Bên ngoài... thì... thì có nguy hiểm gì... “
“Hứ, nếu như không nguy hiểm, cô thử bước ra ngoài một bước xem? Không cần đi xa đâu chỉ cần chuyển đống củi ở ngoài hiên vào trong này thôi là được rồi.
Bị Thượng Quan Uyển quạt cho một câu như thế, cô nhóc kia nửa câu cũng chẳng dám nói nữa, lại càng không dám đi ra ngoài chuyển củi vào.
Thấy bọn họ ầm ĩ không vui, Vạn Tú Nhi ở bên cạnh cũng đứng ra giảng hòa, “Mấy đứa đừng cãi nhau nữa, cả hai đều nhường nhau một chút không được sao? Hôm nay mọi người đều đã phải trải qua một ngày kinh hoàng rồi, ai mà chẳng không đói đến mức bụng sôi òng ọc chứ? Củi ở ngoài cửa, ta sẽ chuyển vào.”
Khương Bồng Cơ đi cũng sắp được nửa tiếng đồng hồ, đúng hơn là hơn 15 phút một chút. Mới được một lúc như thế mà số củi chuyển vào trong nhà trước đó đã bị mấy cô nhóc không biết tiết kiệm này đốt lung tung gần hết rồi. Nếu không ra ngoài chuyển củi vào, nói không chừng một lúc nữa thì lửa cũng tắt luôn.
Cái then khóa cửa rất nặng, Vạn Tú Nhi cùng với một vị quý nữ khác chủ động giúp đỡ mới nhấc được ra.
Cô đẩy hai cánh cửa ra sau đó cẩn thận khép hờ cửa lại.
Bên ngoài gió đêm thổi, lạnh căm căm, Vạn Tú Nhi trên người chỉ mặc xuân sam* không nhịn được mà rùng mình vì lạnh. Cố gắng đè cảm giác sợ hãi sởn gai ốc xuống, Vạn Tú Nhi căng mắt tìm tòi một lúc mới thấy thứ cần tìm, cô cau mày bê mấy thanh củi to lên.
*Xuân sam: quần áo mùa xuân.
Lúc cô chuẩn bị đẩy cửa đi vào trong, bỗng loáng thoáng nhìn thấy mấy cái bóng đen mờ mờ đang đung đưa ở cửa trại.
Sau đó, các vị quý nữ nhìn thấy Vạn Tú Nhi vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy, hai hàm răng va lập cập vào nhau tiến vào. Sau khi vào phòng rồi, cô liền vội vã nhét đống củi đó vào lòng vị quý nữ ở gần mình nhất, không đợi cô ấy có phản ứng lại liền xoay người đóng chặt cửa lại.
“Nhanh, nhanh... lấy cái then cửa lại đây... bên ngoài... bên ngoài có ma...” Vạn Tú Nhi gần như vừa khóc vừa nói ra câu đó.
Lời vừa dứt, các quý nữ đang buồn ngủ rũ mắt thoắt cái đã giật mình tỉnh táo lại, ba chân bốn cẳng chụp lấy then cài, cài chặt cửa lại.
“Ma? Có khi nào... thật sự là bị cái miệng của Liễu Lan Đình nói đúng rồi?”
Nghĩ đến những lời không may mà Khương Bồng Cơ nói trước khi đi ra ngoài, cả đám quý nữ đều cảm thấy tim đập thình thịch như sắp vọt ra khỏi cổ họng đến nơi.
“Cái miệng của cô ta linh như thế còn gì? Nói không chừng có khi lại đúng... nếu không thì những tên sơn tặc đó làm sao... làm sao mà chết?”
“Nhưng mà... chúng ta có cần dập lửa đi không? Ánh sáng này... có phải là đã quá thu hút sự chú ý rồi không...”
“Không phải người ta vẫn nói là ma quỷ sợ ánh sáng sao? Chúng ta mà dập tắt lửa, bọn chúng xuyên qua cửa vào trong này thì làm thế nào đây?”
Lúc này, cho dù có mấy quý nữ mong chờ Khương Bồng Cơ gặp chuyện không hay ho, cũng hy vọng cô có thể nhanh chóng quay về.
Nhưng mà, chuyện mà bọn họ lo lắng vẫn cứ xảy ra.
Bóng đen hắt lên trên giấy dán cửa càng ngày càng gần, ngay cả những người nhát gan nhất dù sợ đến mấy cũng biết cắn chặt lấy tay mình để không phát ra tiếng động.
Bên ngoài, một đám người bị nhận nhầm là ma cũng cực kỳ nhếch nhác chật vật, thậm chí so với các quý nữ trốn trong phòng còn thảm hại hơn.
“Ở cái chốn thâm sơn cùng cốc này mà lại có thôn làng... chúng ta dìu Tứ lang quân sang bên đó dừng chân nghỉ ngơi trước đã, hỏi thử xem ở đây có vị lang trung nào không...”
Mấy người nọ quần áo xộc xệch, phát quan* trên đầu lại càng xiêu xiêu vẹo vẹo, binh khí trong tay đều nhuộm đẫm máu, còn có không ít người bị thương.
*Phát quan: đồ cài đầu cho nam cổ đại.
Tuy rằng, xác suất tìm được lang trung trong những cái thôn nhỏ như thế này là rất nhỏ, lang trung có y thuật đạt tiêu chuẩn lại càng hiếm, nhưng bọn họ đã cùng đường rồi. Vì trốn chạy khỏi sự truy sát mà lạc đường trong núi sâu hai ngày, Tứ công tử bị thương rồi lại bị nhiễm phong hàn, sốt đến mức hôn mê bất tỉnh, nên bọn họ chỉ đành thử tìm vận may mà thôi.
Nhưng mà lần theo ánh lửa tìm đến cửa thôn trại này, biểu cảm của cả đám người đều biến.
“Các người đi thăm dò trước đi...”
Cả thôn mà chỉ có một gian là có ánh sáng, hơn nữa còn sáng một cách bất thường, xung quanh lại yên tĩnh đến mức tiếng gà gáy hay chó sủa cũng không có.
Bình thường những thôn làng giống như thế này ít nhiều gì cũng có nhà làm thợ săn, chó săn lại càng là loài vật tất yếu phải nuôi, canh chừng những người lạ tiếp cận, tại sao lại có thể yên ắng đến mức này?
Hai người hộ vệ được phái đi thăm dò nhanh chóng quay trở về, nội dung bọn họ báo lại khiến cho mặt mũi người ra lệnh trắng bệch.
“Phong lang quân, nơi này e rằng không phải là thôn làng bình thường mà là một trại thổ phỉ. Đám thổ phỉ này từ trên xuống dưới đều đã bị diệt sạch sẽ, không còn một mống, thời gian chết có lẽ còn chưa quá một canh giờ, người xuống tay có vũ lực khá mạnh, cách thức giết người lại đơn giản, ác liệt đến mức làm người khác phải kinh hãi...”
Phong lang quân nghe xong liền mím môi nhìn Tứ công tử đang được người khác cõng, vội vàng hỏi: “Trong nhà chính có người không?”
“Có ạ, hơn nữa còn không ít... có khi nào... là một đám người xấu không?”
Liếm liếm đôi môi tái nhợt có hơi nứt nẻ của mình, Phong lang quân dứt khoát quyết định, “Ngươi đi gõ cửa xem, nhớ là đừng có dọa những người bên trong.”
Sau đó, nửa đêm canh ba liền vang lên những tiếng gõ cửa.
Đám quý nữ thu mình nép dưới cửa, nhất quyết giữ cửa thật chặt, hai tay nắm chặt thành quả đấm, trong đầu đều đồng loạt nhớ đến Khương Bồng Cơ.
Không có ai trả lời?
Vị hộ vệ đó quay đầu lại, Phong lang quân gật đầu với anh ta, tỏ ý tiếp tục gõ cửa.
Lúc này, cuối cùng cũng có tiếng trả lời, nhưng giọng nói này thật ngoài dự đoán của mọi người, thế nhưng lại là tiếng của một cô nương có hơi khàn khàn.
Đương nhiên là Ngụy Tĩnh Nhàn bóp họng mình mà nói, nhưng mà những người ở bên ngoài lại là những người có kiến thức, vừa nghe là đã nhận ra giọng nói này không được tự nhiên.
“Bên ngoài... là người hay ma?”
Ngụy Tĩnh Nhàn cố gắng nghĩ đến cảnh Khương Bồng Cơ lừa gạt đám thổ phỉ, để bản thân mình bình tĩnh lại.
Xem ra không có gì nguy hiểm.
Hàng lông mày nhăn tít lại của Phong lang quân dần dần buông lòng, “Đương nhiên là người sống, cô nương đừng sợ, chúng tôi là thương đội, không cẩn thận lạc đường, đi nhầm vào trong núi sâu này. Lang quân nhà chúng tôi nghịch ngợm nên bị thương, lại bị cảm nhiễm phong hàn, bây giờ đang sốt cao không lùi. Không biết cô nương có thể tạo điều kiện cho chúng tôi được không?”
Đàn ông?
Các quý nữ quay sang nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu với Ngụy Tĩnh Nhàn, tuyệt đối không thể để bọn họ vào trong!
“Phu quân nhà ta... đã ra ngoài đi săn rồi, chỉ để tiểu phụ... và mấy vị bạn thân khuê các đến thăm mấy hôm trước ở nhà... đêm khuya sương dày, lang quân và ta lại là cô nam quả nữ, thực sự là không tiện. Phu quân lập tức sẽ quay về bây giờ, để tránh hiểu lầm xin công tử vẫn nên đi nơi khác thì hơn, tiểu phụ nhân cảm kích vô cùng.”
Đôi lông mày của Phong lang quân hơi nhướng lên, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, trong mắt lập lòe thứ gì đó.
Trong phòng, Thượng Quan Uyển có hơi căng thẳng nhìn Ngụy Tĩnh Nhàn, nhỏ giọng hỏi: “Nói như thế có thể đuổi bọn họ đi được ạ?”
“Bên ngoài toàn là xác thổ phỉ do Lan Đình giết, bọn họ tự xưng mình là thương đội... nghĩ kỹ thì cũng là người đi nhiều hiểu biết rộng, chắc hẳn là có thể nhìn ra được sự khác thường của những cái xác đó... ta lại vừa nói Lan Đình lập tức quay về, nếu những người đó không ngốc, cho dù không rời khỏi đây cũng không dám ngang ngược xông vào.”
Ngụy Tĩnh Nhàn vừa nói xong, Thượng Quan Uyển liền kinh ngạc nhìn cô, những quý nữ khác cũng có biểu cảm quả nhiên là như thế.
Ngụy Tĩnh Nhàn: “... Làm sao thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...