La Việt giật thót, sắc mặt trở nên nặng nề, hắn nói: “Xin quân sư nói rõ.”
Hắn đúng là có mắt không tròng.
Vốn tưởng rằng Mạnh Hằng là văn nhân ôn hòa, rộng lượng, không ngờ bản chất bên trong của anh ta lại quả quyết, điên cuồng đến vậy.
Quả không hổ danh là con trai ruột của Mạnh Trạm, thừa kế được sự tàn nhẫn trong dòng máu của ông ta.
“Giết một nghìn địch, tự tổn hại tám trăm, là kế sách đồng quy vu tận!” Mạnh Hằng cười khẩy, La Việt thấy vậy mà trong lòng sợ hãi: “Hoàng Tung tấn công quận Hứa, không phải là vì lương thực vụ thu sẽ được thu hoạch vào hai tháng sau sao? Cùng lắm thì chúng ta đốt hết đi, chúng ta không có được, thì Hoàng Tung cũng đừng hòng mơ tưởng!”
La Việt híp mắt lại, nâng giọng lên hỏi: “Đốt à?”
Tự đốt lương thực của mình sao?
Điên rồi hả?
Mạnh Hằng nói: “Không phải đốt toàn bộ, đốt trăm dặm ruộng đồng màu mỡ cạnh hẻm núi Tam Sơn.”
Nếu đốt hết lương thực đi thì dù Hoàng Tung tấn công cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa?
Anh ta chỉ có thể ôm huyện Trủng Hà mà khóc thôi!
Ánh mắt La Việt nhìn Mạnh Hằng càng lúc càng kinh ngạc, hơi thở cũng trở nên gấp gáp và nặng nề, hai mắt đỏ ngầu phủ kín tơ máu.
Thiêu hủy lương thực trên mảnh ruộng màu mỡ trăm dặm gần đó...
Sao hắn có thể ra tay làm chuyện đó được?
Ở trong thời đại mà dân chúng có thể đổi mạng sống để lấy miếng cơm này, sao hắn có thể làm như vậy?
“Nên làm thì cứ làm đi, nếu không sau này sẽ rắc rối đấy.” Mạnh Hằng lạnh lùng hờ hững nói: “La tướng quân, huynh nên quyết định sớm đi.”
La Việt ra sức siết chặt chuôi kiếm, siết đến nỗi khớp ngón tay biến thành màu xanh, xương gần như sắp chọc thủng da, có thể thấy trong lòng hắn đang đấu tranh mãnh liệt đến thế nào.
Mạnh Hằng đưa ra lựa chọn cho La Việt, nhưng chúng thật sự quá khó để quyết định, cho dù hắn có chọn phương án nào đi nữa, hắn cũng không đành lòng.
Trình Viễn đứng bên cạnh nín thở, vẻ mặt rối bời mà nhìn hai người họ.
“Thật sự không còn biện pháp nào nữa sao?” Trình Viễn nói ra tiếng lòng hộ hắn.
Mạnh Hằng nói: “Hoàng Tung huy động toàn bộ lực lượng để tấn công hẻm núi Tam Sơn, cùng lắm chúng ta chỉ giữ vững được năm ngày, nhưng lại phải đánh đổi sinh mệnh của toàn bộ binh sĩ mới có thể giữ được từng ấy thời gian.
Binh mã của chủ công có thể giữ chân binh lực của Hoàng Tung, nhưng nếu Hoàng Tung chỉ núp mà không đánh, dựa vào địa hình hiểm hóc để kéo dài thời gian, lòng vòng mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề.
Đến lúc đó, toàn quận Hứa sẽ rơi vào trong tay Hoàng Tung, đây là điều mà các huynh muốn thấy sao?”
Hai người nghẹn họng, La Việt lại tiếp tục cúi đầu, đau khổ suy nghĩ.
Mạnh Hằng nói: “Hy sinh trăm dặm ruộng đồng màu mỡ, đổi lại mạng sống của hàng chục nghìn tướng sĩ cùng với hơn nửa quận Hứa này, không phải là tính toán có lợi nhất hay sao?”
La Việt nói: “Quân sư...!Hai tháng nữa là đến lúc thu hoạch vụ thu rồi...”
Mạnh Hằng nói: “Nhưng chúng ta cố gắng giữ vững được năm ngày đã là sức cùng lực kiệt rồi, sao có thể kéo dài đến tận ngày thu hoạch vụ thu chứ?”
Từ xưa đến nay, đánh trận chỉ có chuyện cướp địa bàn và lương thực của người khác thôi, có ai lại đi tự thiêu đốt lương thực phe mình chứ.
Một lúc lâu sau, Trình Viễn mới nói: “Thiêu hủy tâm huyết cả một năm của dân chúng, nếu chuyện này truyền ra ngoài...”
Mạnh Hằng nói: “Chẳng phải có sẵn người để chịu điều tiếng này à?”
La Việt và Trình Viễn đều sửng sốt, không biết Mạnh Hằng đang nói đến ai.
“Có người có thể vì vinh hoa phú quý, mà tiếp tay để nương tựa vào Hoàng Tung, thì sao lại không có người đốt lương thực, mượn chuyện này để quy hàng Hoàng Tung chứ?” Mạnh Hằng nói: “Dù sao cũng chỉ là một đám sắp chết, đẩy cho bọn họ thêm một tội danh cũng không có gì là quá đáng, để bọn họ có chết cũng đáng giá một chút.”
Hai người im lặng.
Lý do phóng hỏa thì sao?
Người nào thông minh thì đều biết Hoàng Tung tấn công quận Hứa là vì lương thực, có ai ngu ngốc tới mức dùng việc phóng hỏa đốt lương thực để lập công quy hàng chứ?
Mạnh Hằng dường như có thể nhận ra nghi hoặc của hai người bọn họ, anh ta nói: “Chỉ thiêu rụi đồng ruộng gần hẻm núi Tam Sơn thôi mà, cùng lắm là nói đốt ruộng đồng để làm phân tâm tướng sĩ của chúng ta, để quân ta phải phái binh đi dập lửa, nhờ đó mà suy giảm binh lực phòng thủ ở hẻm núi của chúng ta...!Nói sao cho trôi chảy là được.”
Trên đời này đâu thiếu người nói năng xằng bậy và những người tin vào lời nói đó chứ.
Chỉ cần phần lớn người dân tin tưởng thì phần nhỏ còn lại sẽ tự biết mà lựa chọn im lặng.
“La tướng quân đã quyết định xong chưa?”
La Việt ra vẻ chán chường, giọng nói khàn đặc: “Nếu sau trận chiến này mà vẫn còn có thể giữ được cái mạng quèn này, mạt tướng sẽ tự nhận tội trước chủ công...”
Không thể bảo vệ được địa bàn mà chủ công đã giao cho mình, ngược lại còn thiêu hủy đồng ruộng để tự thoát thân.
Một hành động bộc lộ sự vô dụng, phá hoại như vậy, La Việt thật sự chỉ muốn tìm một cái hố mà chui xuống, sau đó không bao giờ bò ra nữa.
Đại quân Hoàng Tung xông tới, thế như chẻ tre, binh lực vô cùng hung dữ, gần như không để người khác có cơ hội mà thở.
Hai quân lấy hẻm núi Tam Sơn làm ranh giới, đánh từ ban ngày tới ban đêm, cửa thành quan trọng bị thân cây to khỏe đánh sụp một lần, nếu không nhờ mấy chục chiếc xe đao kiếm chặn lại kịp thời, sợ là bọn họ không thể chống nổi một ngày.
Trong lòng mọi người đều hoảng sợ, đến đêm cũng không dám nhắm mắt, sợ kẻ địch nhân cơ hội đánh lén.
La Việt điều động mấy nghìn binh mã giả trang thành gia đinh trong các gia đình bình thường, nhân lúc đêm tối mò đến hẻm núi Tam Sơn.
Vì chiến tranh nổ ra nên dân chúng xung quanh đã thu dọn đồ đạc để lên phương Bắc tránh nạn rồi, ruộng đồng không có người trông giữ, như vậy càng tiện cho bọn họ hành động.
Đoàn người Hoàng Tung không lựa chọn đánh úp ban đêm, ngược lại để cho đại quân nghỉ ngơi giữ sức, bởi vì dựa vào tình huống chiến đấu ban ngày thì kẻ địch còn căng thẳng hơn bọn chúng, một đêm không dám ngủ chút nào, nên tình trạng sức khỏe của kẻ địch tất nhiên không bằng bọn chúng, hôm sau, bọn chúng sẽ là phe chiếm ưu thế.
Lợi ích lâu dài quan trọng hơn trước mắt, dựa vào tình hình này thì chỉ ba, bốn ngày là bọn chúng có thể chiếm được hẻm núi Tam Sơn.
Cho dù kẻ địch có mạnh đến đâu thì bọn họ cũng vẫn là người bình thường, có da có thịt, không thể không ngủ vài ngày liên tục được.
Nửa đêm, phía sau hẻm núi Tam Sơn, nhiều đốm sáng cam bắt đầu lờ mờ xuất hiện.
Lúc đầu, ánh sáng vẫn chưa rõ ràng, đám người Hoàng Tung không để ý.
Nhưng thời gian trôi đi, ánh sáng màu vàng cam càng lúc càng lan rộng, nhuộm cả màn trời tối đen như mực thành màu da cam.
Sau khoảng một, hai canh giờ, Hoàng Tung bị thuộc hạ gọi dậy.
“Có chuyện gì thế?”
Hoàng Tung khó khăn lắm mới ngủ được, đang lúc ngủ ngon thì anh ta lại bị tiếng ồn ào đầy hoang mang bên ngoài đánh thức.
Hoàng Tung vén gọn áo ngủ lại, giơ tay dụi dụi đôi mắt đang buồn ngủ.
“Chủ công, không xong rồi, có cháy!”
Có cháy?
Cái gì bị cháy?
Đầu óc Hoàng Tung giật mình một cái, hiểu nhầm rằng kẻ địch tập kích ban đêm, phóng hỏa quân doanh, anh ta hoảng đến mức cơn buồn ngủ lập tức bay mất.
Hoảng Tung túm tay của Nguyên Xung lại, hỏi rõ ràng: “Chỗ nào bị cháy?”
Nguyên Xung không nói rõ được, kéo Hoàng Tung chạy tới đài quan sát, đường chân trời phía hẻm núi Tam Sơn có một ngọn lửa đang cháy sáng rực!
“Đó...!đó là gì thế?”
Hoàng Tung cảm thấy như đang nằm mơ vậy, tại sao phía hậu phương của kẻ địch lại tự dưng bốc cháy chứ?
Nguyên Xung nói: “Hậu phương của quân địch bốc cháy rồi, không biết do ai phóng hỏa.”
Hai người quay sang nhìn nhau.
Hậu phương...
Hậu phương kẻ địch bị cháy sao?
Hoàng Tung bỗng có cảm giác như anh ta chính là con cưng của trời vậy.
Hoàng Tung nhìn ánh lửa phía xa, trong lòng lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.
Hoàng Tung hỏi: “Vị trí bị cháy là chỗ nào?”
Nguyên Xung không nói chính xác được, chỉ có thể nói ra vị trí đại khái.
Một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Hoàng Tung, lòng đầy hoảng sợ, anh ta nhanh chóng bước xuống đài quan sát.
Lúc này, đám người Trình Tĩnh cũng vội vàng chạy tới, sắc mặt của bọn họ nặng nề, đáng sợ.
Mọi người so sánh vị trí trên địa đồ, hoảng sợ phát hiện ra vị trí có hỏa hoạn toàn là đồng ruộng!
“Lửa cháy lớn như vậy, trong vòng ba đến năm ngày thì khó mà dập tắt được...”
Bọn họ không biết có bao nhiêu lương thực sắp đến lúc thu hoạch đang bị thiêu hủy, nhưng bọn họ biết rõ rằng đây không phải là chuyện mà bọn họ muốn nhìn thấy.
“Bọn chúng điên rồi!”
Tâm trạng của Hoàng Tung như sắp nổ tung vậy, anh ta vung tay lật đổ bàn.
Thẻ tre, công văn đang nằm trên bàn rơi hết xuống, chiếc bàn đập xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Tại hẻm núi Tam Sơn, La Việt lau nước mắt nhìn về phía đám cháy.
Để ổn định lòng quân, hắn còn phải lấy lại tinh thần, phái người trấn an tướng sĩ, tránh để trận hỏa hoạn này làm giảm sĩ khí của bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...