Ra khổi mặt nước lấy ra trong nhẵn một bộ đồ ngủ màu đen sau đó mặc vào, sau đó đi ra khổi nhà tắm, đi tới giường của Hồ Bích Trâm, hiện tại nàng ta đang ngồi bên giường với bộ đồ ngủ màu trắng, bên trong nàng không mặc áo lót lộ ra hai điểm nhỏ màu hồng xinh xinh, khi thấy Long Ngạo tới giường thì gọi.
– Ngạo nhi sao còn tắm lâu thế.
– Để tắm cho sách sẽ ấy mà.
Long Ngạo trả lời.
– Ừ, thôi con lên giường nằm đi.
– Vâng.
Rồi hắn leo lên giường, trên giường vẫn là cái mùi hương dễ chịu của Hồ Bích Trâm khuyến hắn thoải mái.
– Giường của bà thơm quá.
Long Ngạo buộc miệng nói.
– Con nói cái vì thế.
Hồ Bích Trâm thấy hắn nói thế cãm thấy xấu hổ.
– Bà ơi mùi thơm trên giường giống như mùi thơm trên người bà, khuyến cháu cảm thấy thoải mái.
Xong hắn ôm chằm lấy Hồ Bích Trâm, cái đầu của hắn vùi vài khe ngực của nàng, ngực nàng vừa lớn, vừa mịn màng.
– Bà ơi vú bà mềm quá, giống của mẹ ruột cháu hoài xưa.
– Bà, cho cháu chạm vào sờ ngực bà một tý nhé, hoài xưa mẹ cháu thường cho cháu sờ.
Long Ngạo bắt đầu dụ dổ nàng.
– Không được.
Hồ Bích Trâm lắc đầu.
– Chẳng lẽ bà không thương cháu.
Long Ngạo rưng rưng nước mắt nói.
– Bà thương cháu, nhưng mà...
Hồ bích Trâm thấy hắn sắp khóc có chút do dự.
– Bà, cho cháu sờ một tý, một tý thôi nhé.
– Được rồi một tý thôi đấy.
Thấy nàng đồng ý, Long Ngạo lấy tay thò vào áo ngủ của nàng ta, sau đó bàn tay chạm đến cái đỉnh núi mềm mài, ấm áp, hắn dùng tay bóp vú của nàng, khuyến nàng nóng lên, sau đó bàn tay của hắn chạm đến hột đào đỏ của nàng, vân vê khuyến nó dần dần cứng lên.
– Ngạo nhi...không...không được...không được chạm vào nơi đó.
Hồ Bích Trâm bị hắn xoa nắng ngực khuyến cho khoái cảm tưởng chừng như đã ẩn sau bên trong nàng bắt đầu trổi dậy mạnh mẻ.
Long Ngạo không dừng lại ở đó mà dùng hai tay của mình cởi cái áo ngủ của nàng, khuyến cho hai đôi vú đầy đặn lộ ra trong không khí, thế là hắn dùng môi mình ngậm lấy núm vú bên phải còn bàn tay bên trái thì xoa hạt đào còn lại, sau khi nắm bót một hoài, cái miệng của hắn chuyển lên trên hôn cái cổ nhỏ xinh của nàng, rồi tới tai nàng sau cùng là áp cái môi của hắn lên môi của nàng.
Hồ Bích Trâm không ngờ rằng đứa cháu của mình lớn gan như vậy, mình nói chỉ cho hắn sờ một tý thôi mà tên này còn ngậm lấy núm vú minh mà múc còn xoa nắm nữa chứ, hiện giờ không ngờ hắn dám hôm mình, Hồ bích Trâm lập tức phản kháng, nhưng mà Long Ngạo đã đưa lưỡi của hắn quấn lấy môi của nàng mà nút, một hoài thì nàng cũng không phản kháng nữa tùy úy cho hắn muốn làm gì làm, hình như nàng cũng quên rằng mình có tu vị cao hơn hắn.
Sau khi nút lưỡi Hồ Bích Trâm đến lúc không thở được nữa, thì hắn mới nhả ra.
Hắn nhìn thấy nàng thở gắp gáp từng ngụm vì thiếu dưỡng khí, thì ôm nàng vào lòng.
– Bà, bà thật đẹp.
Long Ngạo nói.
– Ngươi nói gì?
Hồ bích Trâm vì đang thở gấp nên không nghe rõ hắn nói.
– Ta nói bà ta thật đẹp.
– Ngươi tên tiểu tử kia chỉ biết nịnh nọt, bà già rồi, không còn đẹp nữa đâu.
Hồ bích Trâm buồn bả nói.
– Ai nói bà không đẹp, cháu sẽ đánh hắn một trận.
Long Ngạo hùng hồn nói.
– Ngươi...Được rồi không nói chuyện này...hoài nãy sao người có thể làm thế với ta.
Hồ bích Trâm xấu hổ nói.
– À...là do...là do bà đẹp quá nên cháu không kiềm chế được cảm xúc.
Long Ngạo xấu hổ nói.
– Thật không?
– Thật.
Nói xong hắn lại ôm lấy nàng hôn tiếp là cho Hồ Bích Trâm chỉ phát ra được những tiếng.
– Ô...ô...ô...ô.
Hôn một hoài hắn còn chưa thỏa mản được thế là hắn đem tay mình thò vào trong quần nàng.
Hồ Bích Trâm đang trong mơ màng liền cảm giác có một bàn tay luồn vào trong quần nàng, nàng lập tức lấy chân kẹp tay đang tác quá của Long Ngạo lại.
– Ngạo nhi...không được...cháu không được làm thế với bà.
Hồ Bích Trâm dùng hai chân ngăn trở Long Ngạo sau đó yếu ớt nói.
– Bà, cho cháu đi mà, cháu không chịu được nữa rồi, cho cháu đi được không.
Hồ Bích Trâm thấy hắn mặc đỏ như máu, nàng cũng không đành lòng nhìn hắn khổ sở liền thả lỏng chân ra cho hắn.
Thế là Long Ngạo luồn tay vào quần nàng chạm nhẹ đến quần lót, dù cho ở bên ngoài nhưng vẫn cảm giác mềm mại, ở giữa khe suối chảy ra một chút nước, hắn liền dùng tay cởi quần lót nàng ra, lúc đầu thì Hồ bích Trâm chống cự một cách yếu ớt sau đó cũng mặt hắn cởi quần lót của nàng.
Hiện ra trước mắt của hắn là một cái âm đ*o được bao phu bởi một chùm long đen dầy đặt bên ngoài.
– Nơi đây của bà đẹp quá.
Long Ngạo khen ngợi nói.
– Ứ...mắc cở chết mất.
Hồ bích Trâm xấu hổ nói.
– Ta nói thật mà nơi đây của nàng đẹp quá.
Sau đó hắn dùng đầu lưỡi như giao long của mình liếm quanh mép âm đ*o của nàng, khuyến cho dâm đ*o nàng chảy ra, sau đó đầu lưởi của hắn bắt đầu đi sau vào bên trong mép âm đao liếm láp, khiến nàng rên rỉ.
– À....ta ngứa....ngứa chết đi mất...ngạo...ngạo nhi ngươi đừng liếm nữa...á liếm mạnh vào...à...Bích Trâm thoãi mái...á....Bích Trâm ra đây....a...á.
Một hoài rên rỉ thì Hồ Bích Trâm cũng lên đỉnh, d*m thủy tràn ra, nhưng Long Ngạo không Tránh mà dùng môi uống hết tất cả những d*m thủy mà nàng tiết ra.
– Ngươi..
Hồ Bích Trâm thấy hắn dám uống cái thứ nước mà mình mới tiết ra trong âm đ*o, vừa thấy xấu hổ, vừa cảm thấy ấm ấp, điều ấy có thể chứng minh hắn không chỉ thích thân thể mình.
– Không sao nước của bà tiết ra rất ngon.
Long Ngạo cười nói.
– Ngươi còn gọi người ta là bà bà.
– Ừ, Trâm nhi.
– Ừ.
Nàng cảm thấy xấu hổ mình là người phụ nữ gần 50 tuổi mà còn bị một đứa tre mới 12 tuổi kêu Trâm nhi.
Khi nàng thấy Long Ngạo cởi quần ra, thì lập tức thấy một con giao long to lớn bật ra khổi quần chỉ về phía trước, gân xanh nổi lên.
– Sao...sao nó lớn thế.
Hồ Bích Trâm thấy cái thứ kinh khủng đó thì kinh hô.
– Sao nó lớn lắm à, để ta làm nó nhỏ lại.
Long Ngạo giả vờ nói.
– Không...không cần.
Hồ Bích Trâm thấy hắn nói thế, thì liền dùng hai tay tóm lấy dương v*t.
– Ngậm nó dùm ta đi.
Long Ngạo nói với nàng.
Hồ Bích Trâm Do dự một chút, sau đó há miệng nhỏ nhắn ngậm lấy cái dương v*t to lớn, lúc đầu thì nàng không quen làm cho Long Ngạo hơi đâu, sau đó nàng quen rồi, khuyến cho hắn sướng run lên.
– Thoải mái....á....Trâm nhi nàng làm tốt lắm....á....ta....ra....đây...á.
Long Ngạo gầm lên một tiếng sau đó bắn tất cả vào trong miệng nàng.
Khi t*ng trùng của Long Ngạo bắn vào miệng nàng, khuyến nàng bị sặc, nàng muốn nhỏ ra, nhưng nghỉ lại hoài nãy Long Ngạo cũng uống hết của mình, thì nàng sao lại nhổ ra, thế là nàng nuốt hết.
– Trâm nhi, mùi vị thế nào?
Long Ngạo hiếu kì hỏi.
– Hứ...ta không cho chàng biết.
Nàng không cho hắn biết, vì cái tội dám bắn vào trong miêng màng.
– À, được rồi bây giờ tới việc chính.
– Việc chính gì?
Hắn không trả lời nàng, mà đứng dậy.
Nàng cảm thấy hết hồn, vì thấy dương v*t vẫn còn cứng như lúc ban đầu.
– Chàng...chàng...sao thứ đó vẫn còn cứng thế.
Nàng đỏ mặt nói.
– Nàng có phải nói lão công rất lợi hại không.
Long Ngạo xấu xa nói.
– Chàng...chàng...bại hoại.
Nghe nàng xấu hổ một cách dễ thương như thế, hắn liền huyết mạch sôi trào, ôm lấy nàng, lật người nàng lại, sau đó tách ra hai chân nàng ra, lộ ra cái âm đ*o màu hồng rậm rập còn đang ước sủng, thấy thế hắn liền nhịn không được nữa, nắm lấy cái dương v*t nhắm thẳng vào cái lỗ nhỏ xinh của âm đ*o nàng một cái.
– Á.
Hồ Bích Trâm bất ngờ bị hắn tập kích, khuyến cho cơ thể nàng mềm nhủn.
Long Ngạo không hề thương hoa tiết ngọc mà dùng dương v*t nhấn thật mạnh vào âm đ*o.
– Bạch Bạch Bạch.
– Á...ứ....ngạo nhi mạnh vào...á ứ..
Một đêm này hai người không biết đã làm bao nhiêu lần, và ra bao nhiêu lần sau khi mệt mỗi không chịu nổi nữa thì hai người ôm nhau ngủ, chung quanh đều là tinh dich của hai ngươi là ra khuyến khung cảnh chung quanh thật là dâm đảng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...