Trần gia, phòng Trần Ngọc Tuấn.
Trần Ngọc Tuấn khuôn mặt nghiêm túc nhìn Hạ Thu, trầm giọng chất vấn
“ Hạ Thu.
Nói cho anh biết.
Tại sao em lại phản bội anh.
Em biết, em làm vậy anh rất đau đớn không?”
Nói tới đây, âm thanh của Trần Ngọc Tuấn trở lên nghẹn ngào, ánh mắt đỏ ngầu mang theo một sự thương tâm vô hạn
“ Tuấn… Em… Em xin lỗi”
Thấy người mình yêu như vậy, Hạ Thu cũng không còn giả bộ được nữa, cô ôm lấy Trần Ngọc Tuấn khóc rống lên.
Trong mắt lóe lên một sự đau khổ tột cùng, âm thanh nức nở.
Cô nói trong nước mắt, như là nói với Trần Ngọc Tuấn như là tự nhủ với mình
“ Ngọc Tuấn.
Anh biết không, em yêu anh rất nhiều.
Dù anh có là phế vật không thể tu luyện hay là điên cuồng đam mê tìm kiếm một thế giới không tồn tại thì trong mắt em, anh vẫn là con người vĩ đại nhất
Rất nhiều lần, em đã từng mơ về ngày được lên xe hoa với anh.
Trở thành mẹ của các con anh.
Anh nghiên cứu khoa học, em ở nhà chăm con, nuôi nấng chúng,… Hình ảnh đó thật đẹp bao nhiêu
Hôm anh gặp em hỏi cho ra lý do tại sao em lại bỏ anh mà đi lấy chồng.
Anh biết em đau như thế nào khi nói ra câu đó không.
Nỗi đau đó cắn xé trái tim em nhiều ngày đêm.
Em sợ hãi, em hoang mang khi nghĩ tới ngày mai sẽ không còn gặp lại anh nữa.
Em thật sự rất sợ”
Nghe vậy, Trần Ngọc Tuấn toàn thân run lên bần bật, hắn ôm lấy cô thật chặt như muốn hòa tan cô vào mình, tràn đầy một sự tự trách, hắn nói:
“ Thu.
Anh xin lỗi vì đã nghi ngờ em”
Hạ Thu yêu hắn nhiều như thế, vậy mà hắn lại nghi ngờ tình cảm mà cô ấy dành cho mình chỉ là lợi dụng.
Hắn cảm thấy mình thật sự không xứng đáng với tình yêu mà Hạ Thu dành cho mình
“ Anh không cần phải xin lỗi.
Dù là em, ở trong trường hợp đó, nghe được câu nói đó từ chính miệng người mình yêu, em cũng có suy nghĩ như anh thôi” Hạ Thu ngẩng đầu, đôi bàn tay mềm mại để lên má hắn, mỉm cười ôn nhu:
“ Ngọc Tuấn.
Anh yêu em không?” Bỗng nhiên, Hạ Thu nói ra một câu
Không chút do dự, Trần Ngọc Tuấn ôm chặt cô vào lòng , âm thanh kiên định, chắc như đinh đóng cột.
Trong mắt toát lên sự yêu thương vô hạn:
“ Yêu.
Anh tất nhiên là yêu em rồi.
Chẳng lẽ gần ba mươi năm yêu nhau, em chưa hiểu được tấm lòng của anh sao mà lại hỏi vậy”
“ Em biết chứ.
Em biết anh yêu em rất nhiều.
Nếu vậy, em muốn anh đồng ý với em một việc”
Nói tới đây, trong mắt Hạ Thu lóe lên một sự khổ sở cùng đau đớn vô hạn, nước mắt không tự chủ được chảy ra.
Cô nói trong nước mắt:
“ Hãy quên em đi”
Nghe vậy, Trần Ngọc Tuấn toàn thân cứng lại, đôi mắt sững sờ mang theo một sự khó tin, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hắn ôm lấy cô , đầu lắc liên tục không ngừng kêu gào:
“ Không! Anh không thể quên em được.
Nói cho anh biết, đã có chuyện gì xảy ra”
Chỉ là khiến Trần Ngọc Tuấn thất vọng là Hạ Thu chỉ ôm lấy hắn khóc nức nở mà không trả lời hắn
Thấy thế, Trần Ngọc Tuấn đẩy cô ra, khuôn mặt trở nên điên cuồng quát lớn:
“ Tại sao em không trả lời? Nói cho anh biết tại sao anh phải quên em.
Rốt cuộc là em đang dấu chuyện gì”
“ Đừng..
.đừng hỏi nữa..
Chúng ta thật sự không đến được với nhau đâu… Anh hãy quên em đi”
Nói tới đây, Hạ Thu ôm mặt chạy ra khỏi phòng để lại Trần Ngọc Tuấn sững sờ ngồi đó
Lúc này, cửa phòng mở ra, Trần Minh Đức cùng Trần Nhật Anh bước vào.
Nhìn Trần Ngọc Tuấn như người mất hồn ngồi trên giường, cả hai không khỏi nhìn nhau thở dài.
“ Tuấn.
Con biết tại sao ta lại năm lần bảy lượt ngăn cản con cùng với Hạ Thu lấy nhau không?” Trần Minh Đức trầm giọng hỏi.
Đến lúc này, ông không còn che dấu được nữa.
Bí mật năm xưa, cũng nên cho thằng bé biết
Nghe cha mình nói vậy, trong mắt Trần Ngọc Tuấn lóe lên một tia sáng, hắn đứng bật dậy, bấu áo Trần Minh Đức vội vàng nói:
“ Cha.
Nói cho con biết.
Tại sao Hạ Thu lại chia tay con? Tại sao cô ấy lại bảo con quên cô ấy đi? Tại sao?”
Nhìn Trần Ngọc Tuấn hoàn toàn mất hết lý trí, trở lên cuồng loạn.
Trần Minh Đức lòng đau như cắt.
Ông biết câu nói tiếp theo của mình có thể khiến Trần Ngọc Tuấn shock nặng thế nhưng ông vẫn cắn răng nói ra một câu:
“ Tại vì hai đứa là anh em ruột”
Một câu của Trần Minh Đức như tiếng sét đánh ngang tai.
Chỉ thấy Trần Ngọc Tuấn chết lặng đứng đó, hai mắt mở thật lớn trong mắt mang theo vẻ không tin .
Rất lâu sau, hắn thả Trần Minh Đức ra, toàn thân run rẩy lùi mấy bước, cười vô cùng khó coi:
“ Cha.
Ngài đang đùa con phải không?Hạ Thu là con gái ruột của chú Nam mà”
“ Ta không có đùa đâu.Tuấn, con còn nhớ con đã từng sắp có một đứa em chứ” Trần Minh Đức âm thanh nặng nề, trong mắt lóe lên một sự khổ sở cùng đau thương
“ Không lẽ…” Nghe tới đây, Trần Ngọc Tuấn giật mình , mắt mở thật lớn bộ dạng không thể nào tin nổi nói ra một câu.
Sau đó không ngừng lắc đầu
“ Không… không thể nào! Con không tin, đứa trẻ đó đã mất cùng với mẹ con trong vụ cướp Thế Kỉ rồi”
Hai mươi năm trước, ở Bát Cổ Hoàng Tộc xảy ra một vụ cướp nhắm vào Trần gia.
Một vụ cướp khủng bố , gần như đưa Trần Gia vào thời kì tang thương, chết chóc.
Nó có tên : Vụ cướp Thế Kỉ
Vụ cướp Thế Kỉ là vụ cướp kinh hoàng nhất, khủng bố nhất mà Trần gia từng gánh chịu từ khi thành lập đến giờ.
Hơn 1000 tộc nhân Trần gia bị thiệt mạng cùng với đó là Khí Vận Ấn đã bị lấy cắp
Trong số hơn một ngàn tộc nhân Trần gia bị giết hại có người mẹ Trần Ngọc Tuấn yêu nhất và đứa em chưa kịp chào đời.
Vì thế, hắn hoàn toàn không tin người em gái đó còn sống
“ Trong vụ cướp đó, quả thật đứa bé đã chết nhưng mẹ con chưa chết, thế nhưng, con biết lúc đó bà ấy đã làm gì không?
Bà ấy sử dụng Giả Kim Thuật, để hồi sinh lại đứa con trong bụng mình.
Cái giá phải trả chính là sinh mệnh của bà ấy.
Bà ấy chết và đứa con gái của ta, em của con được sống”
Nói tới đây, Trần Minh Đức không khỏi bùi ngùi, trong giọng nói mang theo một sự nhớ nhung cùng đau thương vô hạn
“ Nếu đứa trẻ đó thật sự là Hạ Thu.
Vậy tại sao cha không đón cô ấy về mà lại để chú Nam nuôi dưỡng” Trần Ngọc Tuấn không tin,phản bác
“ Bởi vì trái tim của Hạ Thu chính là Khí Vận Ấn” Trần Minh Đức trầm mặc, sau đó nói ra một bí mật kinh người
Một câu nói này của Trần Minh Đức hoàn toàn khiến Trần Ngọc Tuấn chấn động vô cùng , hai mắt mở thật lớn , bộ dạng không thể tin nổi, lắp bắp kêu lên:
“ Không… Không… thể … nào?”
“ Trong vụ cướp đó, mẹ con đã thành công dành lại Khí Vận Ấn từ tay bọn cướp và đã biến nó trở thành trái tim của Hạ Thu
Khi ta tới cứu thì đã quá muộn, chỉ còn lại Hạ Thu đang không ngừng khóc bên cạnh cơ thể lạnh ngắt của bà ấy.
Bế Hạ Thu trên tay, ta rất dễ dàng phát hiện được trái tim Hạ Thu chính là Khí Vận Ấn.
Mà con hiểu, nếu như để người trong gia tộc biết được điều này, kết cục của Hạ Thu thế nào rồi đấy?” Trần Minh Đức mang theo một sự bất đắc dĩ cùng khổ sở
Nghe vậy, Trần Ngọc Tuấn lặng người.
Là một người thông minh, hắn có thể hiểu ra được lý do tại sao mà Trần Minh Đức làm vậy
Khí Vấn Ấn là bảo vật trấn tộc của Bát Cổ Hoàng Tộc.
Nói đơn giản, gia tộc nào có Khí Vận Ấn, tương lai sẽ trở thành gia tộc kiểm soát đế quốc
Khí Vận Ấn quan trọng vô cùng, vì thế nếu như để những lão tổ tông của Trần gia biết được trái tim của Hạ Thu chính là Khí Vận Ấn, chắc chắn chỉ có một kết cục đến với cô ấy: Cái chết
Trần Minh Đức thở dài nói tiếp:
“ Ta để Trần Nhật Nam nuôi nâng Trần Hạ Thu với mục đích che dấu tai mắt của Trần gia, dù sao Nhật Nam cũng không sống trong Trần gia, tránh xa Trần gia.
Ta cứ nghĩ con bé sẽ có cuộc sống bình thường như bao người khác.
Nhưng lại không ngờ tới rằng, con bé lại quen con và hai đứa lại trở thành người yêu của nhau
Mặc dù Hạ Thu trái tim là Khí Vận Ấn nhưng huyết thống của con bé vẫn là của Trần gia, con và nó là anh em ruột là điều không thể tránh khỏi.
Vì thế ,ta mới khăng khăng phản đối chuyện tình cảm giữa hai đứa
Ta mới nói bí mật này cho con bé cách đây một tháng.
Việc nó chia tay con, rồi lấy Ngô Liệt Dương tất cả đều là muốn con quên nó đi.
Con hiểu chứ?”
Nghe vậy, Trần Ngọc Tuấn trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng, hắn ngẩng đầu cười như điên dại, một nụ cười đắng chát:
“ Không..
.
con không tin! Con muốn từ chính miệng cô ấy nói với con”
Nói xong, hắn như một tên thần kinh lên cơn chạy bay ra ngoài.
Hắn không muốn tin tất cả những gì mình nghe thấy là thật.
Hắn không muốn tin mình lại yêu nhầm em gái ruột của mình trong suốt ba mươi năm.
Hắn muốn gặp Hạ Thu để hỏi cho ra sự thật: Hạ Thu thật sự là em gái mình?
Ban đêm, tại bên trong một quán bar dưới chân núi Hoàng Long Sơn, trong tiếng nhạc xập xình , đinh tai nhức óc, Trần Ngọc Tuấn ngồi thu mình trong một góc, trước mặt hắn là một chai rượu
Mang theo một sự thương tâm , ánh mắt tràn đầy tro tàn cùng với tuyệt vọng, hắn ngồi đó, uống hết ly này đến ly khác giống như muốn chuốc say mình vậy
Hắn gặp được Hạ Thu, đã biết được sự thật: Hắn và Hạ Thu quả thật là hai anh em ruột
Cha hắn nói, hắn có thể không tin nhưng Hạ Thu nói , hắn không tin không được.
Sự thật đã nói ra, nhưng một sự thật cay đắng khiến Trần Ngọc Tuấn tan nát, một sự thật phũ phàng như một con dao đâm vào trái tim của hắn
Hắn chết lặng sau khi nghe được câu nói đó.
Hắn như người mất hồn, hoàn toàn không có niềm tin vào sự sống, hắn đi mà không có mục đích , hắn đi khắp Hoàng Long Sơn và đây là điểm đến cuối cùng
“ Ông trời à ông trời! tại sao lại thích trêu đùa ta như vậy
Sinh ra là một phế vật thì thôi đi, đến cả người ta yêu thương nhất ông cũng không tha.
Tại sao lại để cô ấy là em ruột của ta chứ..
Ha…ha, Ta đã đắc tội gì ông mà để ông trừng phạt ta như vậy?”
Trần Ngọc Tuấn nằm úp mặt lên bàn, cầm trong tay ly rượu lầm bầm một câu sau đó uống cạn, rồi lại tiếp tục rót thêm ly nữa
“ Tuấn.
Ngươi sao thế?”
Đúng lúc này, âm thanh tràn đầy sự lo lắng của Long vang lên bên tai khiến Trần Ngọc Tuấn giật mình.
Hắn ngẩng đầu, phát hiện Long cùng Akuma đang dùng ánh mắt lo âu nhìn mình
“ Đến ..
uống với ta nào hai vị chiến hữu” Trần Ngọc Tuấn cười ha hả, thân hình xiêu vẹo lôi kéo hai người ngồi xuống
Akuma nhìn Trần Ngọc Tuấn bộ dạng say xỉn, trên người nồng nặc mùi rượu, hắn không khỏi nhíu mày, trầm giọng hỏi:
“ Ngươi làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra”
“ Đúng thế.
Ngươi tại sao không ở cùng Hạ Thu lại đến đây uống rượu giải sầu làm gì?” Long gật đầu hỏi
Nghe được hai từ “Hạ Thu”, Trần Ngọc Tuấn trong mắt mang theo một sự thương tâm vô cùng, hắn phất tay quát:
“ Đừng nhắc tới cô ấy nữa!”
Nói xong, hắn cũng mặc kệ hai người, cầm lấy chai rượu tu ừng ực
“ Đừng uống nữa! Nói cho ta biết, ngươi và Hạ Thu đã xảy ra chuyện gì?” Long cướp lấy chai rượu từ tay Trần Ngọc Tuấn, trừng mắt, trên người toát lên khí thế uy nghiêm, bá đạo quát lớn
Bị khí thế của Long dọa sợ, Trần Ngọc Tuấn cũng có chút tỉnh táo lại, chỉ là sau đó khuôn mặt hắn trở nên trắng xám, ánh mắt không chút tiêu cự, tràn đầy thống khổ nói:
“ Nếu như các ngươi muốn nghe.
Ta kể cho các ngươi nghe”
Nói xong, hắn kể lại những gì mà Trần Minh Đức đã nói với mình.
Một sự thật đau đớn tới tận tim gan mà hắn không bao giờ muốn nhớ lại
Nghe được câu chuyện của Trần Ngọc Tuấn.
Long cùng Akuma không khỏi nhìn nhau, trong mắt lóe lên một sự giật mình cùng khó tin.
Không thể không nói, tin tức này quả thật khiến hai người shock toàn tập
Rất lâu sau, cả hai mới bình tĩnh lại được.
Nhìn về phía bạn thân mình đang như một thằng điên dại, không còn giống như những gì mà hắn biết.Trong mắt hắn lóe lên một tia do dự cuối cùng chuyển thành kiên định, hắn ngồi xuống ,ánh mắt nhìn thẳng về phía Trần Ngọc Tuấn trầm giọng:
“ Tuấn.
Ta muốn nói với ngươi một bí mật”
Không đợi Trần Ngọc Tuấn phản ứng, Long nói từng tiếng , từng tiếng một:
“ Ngươi…không… phải… là …người… Trần… gia”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...