Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Kinh Sư: Hồ Lộng Nguyệt

Trong sự kinh ngạc của mọi người liền lúc này tiếng sáo cũng đã bất đầu vang lên, liền lập tức tất cả Thập Ngũ Giai Nhân cũng bất đầu tấu khúc.

Hồng Hiên Nhiên bỗng xuất hiện trên thành cao sân khấu, mặt vẫn mạn che mặt không lộ nhan sắc.

Liền Hồng Hiên Nhiên bạch y trang nhã tựa thần tiên nhẹ đưa tay lên cất giọng hát rất chi là ngọt ngào của mình.

- Cô nương, cô nương ta đây sắp phải đi xuất giá rồi.

- Nhưng trong tim ta vẫn chỉ yêu có mình chàng ấy.

- Yêu chàng, ta vĩnh viễn giữ lại vết thương trong lòng này.

- Nhìn vào trong mắt ta, đôi mắt ngấn lệ dâng trào.

Hồng Hiên Nhiên tựa như là đang kể qua nổi lòng của mình vậy, liền rất nhập tâm nhớ rõ cái cảm giác khi xưa khi nhận được tin mình sắp được xuất giá.

- Cô nương, cô nương ta đây sắp phải đi xuất giá rồi.

- Ta đã từng mơ ước chàng sẽ đón ta về nhà.

- Lúc trước đôi ta yêu không màn tất cả.

- Vậy mà hôm nay chàng đã trở thành nổi vấn vương mãi trong lòng ta.

Hồng Ca anh tuấn một y phục đạo nhái theo phong cách của thiếu gia, liền lúc này đang đứng phía dưới sân khấu hướng mắt nhìn ra xa, cất tiếng hát vẻ rất ưu thương.

- Cô nương xinh đẹp sắp phải gã cho người ta rồi.

- Nước mắt của ta cứ ào ào tuôn rơi.

- Thật không ngờ, thật sự ta sẽ mất đi nàng ấy.

- Kể từ nay nàng ấy đã ở trong vòng tay người khác mất rồi.

Hồng Ca mắt nhìn xa thăm thẳm trước mọi người nhưng không hề sợ hãi, tiếp vẫn rất bình tĩnh hát tiếp.

- Cô nương xinh đẹp sắp phải gã cho người rồi.

- Biết đến khi nào mới có thể gặp lại nàng ấy.

- Mỗi khi nghĩ đến ta sẽ vĩnh viễn mất đi nàng.

- Trong lòng ta đau tựa như dao cứa qua.

Hồ Thống bỗng xuất hiện bên cánh phải sân khấu liền bịt kín mặt mày tựa một tên trộm, liền bước ra nhún nhảy đọc nhanh phần của mình, đích thị chính là đọc Rap.

- Cô nương yêu dấu của ta.

- Cô nương mà ta yêu mến.

- Hôm nay đi xuất giá rồi.

- Cài hoa tươi lên tóc.

- Khoác lên mình hỉ phục đỏ thắm.


- Cô nương yêu dấu của ta.

- Cô nương mà ta yêu mến.

- Hôm nay đi xuất giá rồi.

- Gã cho một người khác trong lòng ta...

- Đau tựa như ngàn đao cắt qua.

- Cô nương yêu dấu của ta.

- Cô nương mà ta yêu mến.

- Hôm nay đi xuất giá rồi.

- Lẽ nào người đó thật sự tốt hơn ta sao.?

- Đôi mắt ta giờ đây tràn đầy lệ hoa.

- Cô nương yêu dấu của ta.

- Cô nương mà ta yêu mến.

- Hôm nay đi xuất giá rồi.

- Ta muốn hét thật to để nói với nàng ấy rằng.

- Ta vĩnh viễn vĩnh viễn yêu nàng ấy.

Hồng Ca liền nhã nhặn hơn tiếp tục cất tiếng hát vẻ nhớ thương một người sắp phải rời xa mãi mãi.

- Cô nương sắp phải đi xuất giá rồi.

Hồng Hiên Nhiên liền cũng hợp diễn tiếp phần của mình hát đáp lời.

- Vừa nghĩ tới mà nước mắt đã tuôn như mưa.

Hồng Ca.

- Chỉ hận bản thân không sớm thổ lộ với nàng.

Hồng Hiên Nhiên và Hồng Ca hợp ca.

- Đây chính là cái giá phải trả cho sự hèn nhát của ta.

Hồng Hiên Nhiên.

- Cô nương xinh đẹp sắp phải gã cho người ta rồi.

Hồng Ca.

- Ta phải tìm ra cách ngăn cản nàng ấy mới được.

Hồng Hiên Nhiên.

- Vội vàng mang đóa hoa hồng đi tặng cho nàng.


Hồng Ca.

- Cô nương, cô nương nàng hãy chờ ta một chút nha.

- ---------...-----------

Vẫn là kiểu cũ, cũng lại là một bày hát rất mới lạ. Liền mọi người lập tức rất thỏa mãn khi mình hôm nay đã đi đến nơi này.

Chương trình không vì gì mà phải dừng lại cả, liền lúc bày hát vừa kết thúc, mọi người còn chưa kịp hô hoán gì thì liền lại thấy Hoa Thiên Thiên và La Thần lại xuất hiện ở trên thành cao sân khấu nữa rồi.

"Hoa Thiên tỷ này.! Bày hát này nó chỉ nói là cô nương sắp phải xuất giá mà thôi, chứ nào có hiểu được cái cố sự gì đâu nha."

"Ấy... La Thần công tử chớ vội phán đoán.! Bởi nó chỉ là mở đầu cho một cố sự đau lòng mà thôi."

"Hả... Là sao vậy.! Bộ khi xuất giá vị cô nương kia là có chuyện gì hay sao.?"

"Cái này thì La Thần công tử cùng ta hãy xem qua một phần nhỏ sắp diễn ra tiếp đây rồi hãy bàn tiếp nha."

"Được thôi.! Vậy phiền Hoa Thiên tỷ rồi."

Dứt lời bỗng mọi người lúc này lại thấy phía bên phải sân khấu liền có một nhóm hắc y nhân sáu người khiên một cổ quan tài đen ngòm xuất kích phi thân hướng sân khấu.

"Í.... Cái kia nó có phải là quan tài không a... Đúng đấy ta đây cũng nhìn ra được chính là một cổ quan tài lớn... Hả... Song Ngư Hoành Lâu đây là đang diễn cái gì vậy a... Chỉ mới là một bày hát xuất giá ấy sao mà liền biến thành có quan tài rồi... X... x... o... o..."

Thập Ngũ Giai Nhân lúc này liền cũng tiếng kèn xuất giá bỗng vang lên, chỉ hơi lạ đó chính là tiếng kèn này nó được thổi chậm đi rất nhiều. Liền nó nghe ra như là rất ưu thương và ma mị đến rợn người.

"Í.... Tiếng kèn này không phải nó là kèn hỉ hay sao... Nhưng sao nó... nó lại kỳ lạ như vậy a... còn có sao nó cũng rất là ưu thương như vậy cơ chứ... X... x... o... o..."

Lão hoàng đế Ngô Quốc lúc này bỗng cau mày thấy qua cảnh quen thuộc nào đó, liền lão bỗng khẽ nói.

"Hiên Nhiên.! Không lẽ nào đây là...."

Trong sự kinh ngạc của tất cả, liền tiếng kèn hỉ rợn người cùng cổ quan tài lớn được sáu người khiên kia liền cũng đã phi hành đến giữa sân khấu.

"Ầm...." Quan tài lớn nặng nề liền được đặt mạnh xuống ngay giữa, tiếng kèn hỉ ma mị nó cũng liền dừng lại.

Bỗng hướng đối diện cổ quan tài lúc này Hồng Lệnh cùng Hải Na Na cũng có mặt, còn về sáu tên hắc y nhân thì là do Thất Tinh Lang che mặt giả trang.

Không nói lời nào sáu hắc y nhân liền hướng Hồng Lệnh ném qua một vật gì đó. Liền vật kia hình tròn được bộc vãi lắm lem một màu đỏ tựa như là máu.

"Bịnh..." Vật lạ vừa tiếp đất lăng thêm vài vòng tới cạnh chân của Hồng Lệnh.

Hải Na Na lúc này đang nhút nhát núp sau lưng Hồng Lệnh liền rất rụt rè lén nhìn qua cái vật lạ kia, ấy rồi liền...

"Á...." Lập tức Hải Na Na liền thất thanh hô lớn.

Liền khiến chúng nhân càng thêm rất tò mò không hiểu chuyện gì. "Í... Là cái gì vậy a... Ây... ây... đừng chen mà... Chỗ của ta nó cũng không thấy rõ ràng hơn đâu... X... x... o... o..."

Hải Na Na lúc này bỗng thút thít nói. "Là... là.... Cửu thúc.... Hức... Hồng thúc thúc... Là... là cửu thúc thúc... Oa... hức... hức..."

"Í.... Sao lại là.... Không lẽ đó nó là đầu người hay sao nha.... Này... Song Ngư Hoành Lâu là đang diễn tuồng gì vậy a.... X... x.. o... o..."

Hồng Lệnh nhập vai liền lập tức cau mày vẻ rất chi là tức giận hướng sáu tên hắc y nhân hô lớn.


"Nữ nhi Hiên Nhiên của ta đâu.?"

"Ầm...." Đáp lại đó chính là ngay lúc này nắp quan tài bỗng bị chấn mạnh văng ra một bên.

"Ha.... ha... ha...." Liền một tiếng nữ nhân cười rất chi là sảng khoái.

Nữ nhân y phục bạch y do mỹ yêu Tử Lan giả trang, liền từ trong quan tài bay lên xoay nhiều vòng trên không. Tiếp thấy nhiều lắm cánh hoa hồng phấn được giấu trong người nó liền cũng được bung xõa thả mình theo gió nhìn rất đẹp đẽ lạ thường.

Xong lấy lại được ổn định mỹ yêu Tử Lan liền từ từ hạ xuống đứng ngay trên thành cổ quan tài lên tiếng nói.

"Hừ... Hồng Gia ngươi cũng không còn giữ được lâu đâu, vậy nên tốt hơn lão nên là hãy tự mà lo cho bản thân mình trước đi."

"Í... Hồng Gia là thế lực hào môn nào vậy... Còn có ở đây ai biết cái này là vở tuồng nào không vậy... Không biết.! Bởi cái này ta chưa từng xem qua bao giờ... Ầy.. đoán gì chứ... Bộ mọi người đã quên cái này là của ai diễn rồi sao...."

"Oa... Hiểu rồi... hiểu rồi... Song Ngư Hoành Lâu ắc hẳn sẽ không phải diễn lại cái mà chúng ta từng biết đâu... Vậy nên mọi người hãy im lặng xem diễn đi.... Ươm... ươm.... X... x... o... o..."

Mọi người hầu như tất cả đều không hiểu Song Ngư Hoành Lâu là đang diễn cái gì, ấy nhưng lúc này lại có một người đã có thể nhận ra được rồi. Và đó không ai khác mà đích thị chính là lão hoàng đế Ngô Quốc.

Lập tức lão hoàng đế hai tay nắm chặc thành quyền khẽ nghiến răng nói. "La Thần.... Ngươi.... đây là đang khiêu khích trẫm sao...."

- ---------...----------

Trên sân khấu hiện vở diễn nó vẫn không dừng lại, tiếp Mỹ yêu Tử Lan yểu điệu ma mị lại lên tiếng.

"Hồng chủ.! Ta thật cũng ngưỡng mộ uy danh của ngài, vậy nên ngài có thể không làm khó ta mà liền tự mình tự sát có được hay không.. Ha... ha... ha..."

"Ta... Hỏi lại một lần nữa.! Hiên Nhiên đâu.?"

"Hừ... Thật rượu mời mà không biết nhận mà.!"

Dứt lời mỹ yêu Tử Lan liền hai tay vung mạnh, lập tức phóng ra hơn sáu ám khí rất sắc lãnh hướng Hồng Lệnh lao qua.

Hồng Lệnh liền lập tức một tay ôm lấy Hải Na Na bên mình, một tay vẫn đang cầm kiếm, một chân đạp mạnh cong lên, liền còn một chân lập tức bị chấn lực nhẹ nhàng như yến tước lướt nhanh về sau.

"Két..... Két....." Thập Ngũ Giai Nhân rảnh rỗi liền cũng lồng tiếng cho thêm phần sống động.

"Kịch.... Kịt.... Kịch...." Liền những ám khí không đụng được vào người Hồng Lệnh, lập tức mạnh ghim trên sàn sân khấu.

Ấy rồi Thập Ngũ Giai Nhân cũng khuếch tán âm thanh liền khiến cho tất cả mọi người ai cũng có thể nghe thấy.

"Í.... Diễn thôi mà cũng chân thật như vậy sao.... x... x.. o.. o..." Mọi người liền rất phấn khích hồi hộp tập trung cao độ xem diễn.

Hồng Lệnh lui người tới tận mép sân khấu thì mới dừng lại, liền mắt nhìn xuống hơn sáu ám khí đang ghim dưới chân.

Mỹ yêu Tử Lan thấy Hồng Lệnh đã có thể né tránh thì lại bỗng hô. "Tất cả lên cho ta...."

Lập tức sáu hắc y nhân do Thất Tinh Lang giả trang liền vung đao sắc lạnh, đồng sáu người phi thân lao qua.

Hồng Lệnh thấy vậy tiếp nhẹ buông tay Hải Na Na, liền một chân đạp mạnh một phát khiến cho tất cả ám khí kia lập tức bị chấn cho bay ngược lên trên.

Ám khí nhẹ bay lên tới ngang trước mặt, Hồng Lệnh hai tay liền vung ra kình lực khiến những ám khí bị chấn cho phải bay ngược hướng sáu hắc y nhân.

"Phập.... Phập... Phập...." Tiếng lồng tiếng sống động nó lại vang lên.

"A... a... a...." Lập tức sáu hắc y nhân liền lập tức ngã ngửa ra đất nằm yên bất động.

Ấy nhưng ngay lúc này Mỹ yêu Tử Lan cô ấy cũng đã hai mắt lạnh lùng tựa băng sơn, liền cũng đã phi nhanh đến nơi của Hồng Lệnh rồi.

Lập tức mỹ yêu Tử Lan tung cước phi thẳng nhắm ngay người của Hồng Lệnh, Hồng Lệnh thì liền cũng rất nhanh dịch người sang một bên.

Liền mỹ yêu Tử Lan đạp không trúng, xược qua vai của Hồng Lệnh, tiếp cô còn dư lực mà bay thẳng ra khỏi mép sân khấu. Liền cô nhanh đạp nước tiếp phi thân lên cao xuất ra một thanh kiếm rất đẹp.

Phi thân ngược lại liền công kích Hồng Lệnh, thấy lưỡi kiếm sắc lạnh đã lại tới rất gần, Hồng Lệnh vội không kịp rút kiếm cứ vậy mà đón chặn.

"Keng.... Keng.... Keng...." Hồng Lệnh bị đánh cho phải lùi cho liên tục tới giữa sân khấu.

Tử Lan tiếp một kiếm đâm ngay cái cổ, Hồng Lệnh thì lại rất dễ dàng nhẹ dịch người khiến kiếm lại xược qua vai của y.


Ngay lúc này Hồng Lệnh bỗng một tay vung mạnh thanh kiếm còn chưa ra khỏi vỏ của mình.

"Binh....." Một đập mạnh chính ngay tại vòng eo nhỏ của mỹ yêu Tử Lan.

"Hự...." Chỉ kịp hô lên một tiếng mỹ yêu Tử Lan liền bị văng ngược ra sau một khoảng, đập ngay vào thành bậc tầng hai của sân khấu.

"Phụt...." Không biết là có bị thương thật hay không, liền Tử Lan lập tức phun máu nằm yên trong tức tưởi.

Hai mắt sắc bén lườm Hồng Lệnh nói. "Hừ... Hồng chủ ngươi nghĩ rằng lão sẽ là đối thủ của người đó hay sao.?"

"Hồng Gia ta nhiều đời không dính dáng đến triều đình, thật lão cũng không hiểu sao phải truy cùng giết tận Hồng Gia ta như thế."

"Vả lại thứ Hồng Gia truy cầu nó không phải là quyền lực của triều đình..."

"Ha... ha... ha..." Còn chưa dứt lời thì bỗng có một giọng cười khác oanh động thương khung hơn xuất hiện.

Liền ngay lúc này từ trên không trung, một bóng người y phục toàn thân một màu hắc y lập tức xuất hiện lao nhanh đến công kích Hồng Lệnh.

"Binh...." Hồng Lệnh vì bất ngờ lập tức bị một đạp đánh văng ngược ra sau.

"Xào... Xào... Ư..." Hồng Lệnh thân mình bị kéo dài trên sàn sân khấu một khoảng dài mới dừng lại.

"Phụt...." Ngẩn đầu Hồng Lệnh lập tức phun máu.

Hắc y kia do mỹ yêu Khiết Ly giả trang, liền thì lúc này cô vẻ rất yêu mị bỗng đứng ngay cạnh bạch y mỹ yêu Tử Lan lên tiếng.

"Lan muội.! Muội đây là bị làm sao vậy nha."

Mỹ yêu Tử Lan liền vội đứng lên nói. "Hồng chủ này thân thủ bất phàm, tỷ phải chú ý một chút đấy."

"Ơ... Vậy sao.! Chứ không phải là do muội quá kém sao."

"Ta.. ta...."

"Thôi.! Đừng nói nữa, hãy mau làm xong việc đi."

"Vâng.!"

Hải Na Na vẫn luôn trốn một bên lúc này thấy Hồng Lệnh đã bị đánh thương thì liền rất lo lắng vội hướng Hồng Lệnh chạy qua.

"Hồng thúc thúc..."

"Hử..." Hắc y mỹ yêu Khiết Ly liền mắt lạnh nhìn qua, tiếp một phát phi người đá ngay cái đầu nhỏ của Hải Na Na.

"Binh...." Cái này chắc hẳn là phải cần tới âm thanh lồng tiếng của Thập Ngũ Giai Nhân rồi, bởi Hải Na Na tiểu cô nương còn là chưa có tu luyện bao giờ nha.

Hải Na Na rất ăn ý liền nhanh ngã người đập mạnh sang một bên, lập tức nằm yên bất động.

"Ú choa... Chết rồi.!" Hắc y mỹ yêu Khiết Ly vẻ tỏ rất vô tội.

"Ặc.... Đây... đây... là... là ác nữ chốn nào vậy a.... sao mọi người trước giờ vẫn chưa hề nghe danh qua vậy.... Ặc... Còn có vở diễn này nó quá sống động rồi đi... a... X... x.. o... o..." Rất nhiều người liền đã không còn giữ được sự kinh động nữa rồi.

Phía chúng nữ nhân thì. "Á..... Na Na khả ái a..... Á.... Sao mà ác quá vậy a.... Không nói gì liền đã giết người rồi.... Đây... cuối cùng là nhân vật ác nữ nào vậy hả.... X... x... o... o...."

Lão hoàng đế Mạc Quốc. "Ồ... Nó còn hay hơn là xem tranh đấu nữa nha.!"

Quan chức văn võ thì hiện cũng há hốc mồm với cách biểu diễn mới lạ này, riêng lão Cẩn Đình Ba thì hình như đã lờ mờ nhớ đến cái gì đó rồi.

Lão hoàng đế Ngô Quốc. "Làm quá... Tất cả đều là gạt người... Nào đâu có hung ác như vậy cơ chứ hả...."

Giật mình tất cả mọi người có mặt ở du thuyền hoàng tộc lập tức rất kinh ngạc nhìn qua lão hoàng đế, tiếp còn có rất nhiều khẽ cũng nhỏ nói.

"Ây... da.. Hoàng thượng người có cần phải làm quá lên như vậy không nha... Dù sao nó cũng là một vở kịch thôi mà... X... x... o... o..."

- ---------!!!----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui