Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng cười nhạt bao hàm ẩn ý quanh quẩn trong gian phòng này.
Soạt.
Cánh cửa bị đẩy ra.
Một người đàn ông mập mạp có vài nét phúc hậu, dáng vẻ chất phác, nước da trắng sáng, lấy khăn trắng lau tay, chậm rãi bước ra.
"Lần Hội Văn này kết thúc thì ta có thể thu tay rồi. Nếu như đạt được Thanh Đồng Tà Lệnh, Huyện An Bình nho nhỏ này không phù hợp với thân phận của ta nữa, đã đến lúc phải đi Giang Lăng rồi."
"Cho nên, lần này... nên thu một mẻ lớn."
Keng keng keng ……
Bỗng nhiên.
Gã mập nheo mắt, phất tay, một khối Hắc Thiết lệnh bài từ trong tay áo tuột ra.
Hắc Thiết lệnh bài đang rung nhẹ.
Nụ cười trên mặt gã mập mạp bỗng dưng càng ngày càng đậm.
……
Trong Thanh Hoa Lâu, một đám oanh oanh yến yến tụ tập thành đàn, giống như những con bướm đang vẫy vùng trong những bông hoa, ẩn mình giữa những vị văn nhân mặc khách.
La Hồng vừa vào trong đã thấy hơi hoa mắt, cả kiếp trước và kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn đặt chân đến nơi tràn ngập sắc thái truyền kỳ này.
Từng bàn tiệc rượu được bày ra, đủ loại đồ ăn đầy đủ sắc hương vị.Lăng la rủ xuống, thảm lông cừu của người Hồ trải trên mặt đất, trên cao treo đèn lồng, xa hoa cực hạn.
Trên nhiều bàn tiệc gần trung tâm, có những nữ tử bôi son điểm phấn ngồi ngay ngắn, cười tươi như hoa, nói chuyện bồi rượu.
Tuy nhiên, La Hồng ở bên ngoài Thanh Hoa Lâu, đại triển thần uy, khiến cho không ít văn nhân mặc khách có hơi sợ hãi, lúc này ánh mắt họ nhìn La Hồng đều lộ ra vẻ kính sợ.
La Hồng bình tĩnh và giả vờ rất điêu luyện.
Dựa theo chỗ ngồi trên thiếp mời, hắn ngồi ở sát rìa một bàn rượu.
Một số văn nhân và tú tài ngồi cùng bàn cười có hơi ngượng ngùng.
Vì bàn này sát mép nên không có nữ tử bồi cùng.
Những người trong bàn đều uống rượu, bầu không khí rất cứng nhắc.
Lúc đầu, mọi người đều muốn trò chuyện với Lạc Hồng công tử, nhưng nghĩ đến những thủ đoạn tàn nhẫn trước đó của La Hồng, người hiền hòa nho nhã trong truyền thuyết Lạc Hồng công tử hình như không dễ nói chuyện giống như trong tưởng tượng.
Trong lòng La Hồng trái lại vui như nở hoa.
Mục đích chuyến đi này của hắn không phải là để phá rối lần Hội Văn này sao?
Có vẻ như nó đang bắt đầu có hiệu quả.
Ngồi xuống ghế, La Hồng cũng lười chào hỏi những người xung quanh, cầm lấy đôi đũa và ăn như gió cuốn.
Bàn rượu này gần như ở ngoài rìa trung tâm nên không đủ tư cách có người bồi rượu, điều này khiến La Hồng thấy hơi tiếc nuối.
Chẳng mấy chốc, đã quá ba tuần rượu, không khí của Hội Văn bắt đầu dần dần trở nên náo nhiệt hơn.
Thậm chí có thi sĩ không kìm nén được, đứng dậy ngâm những đoạn văn chương tươi đẹp mà mình đã chuẩn bị nhiều ngày nay vì buổi Hội Văn này.
Nữ tử bồi rượu cũng có chút tài học, khen ngợi vừa đủ khiến trong lòng thi sĩ cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Đây có lẽ chính là một trong những nguyên nhân tại sao Thanh Hoa Lâu có thể trở thành nơi những nam nhân trong Huyện An Bình luôn muốn đến.
Bỗng nhiên.
Bầu không khí của Hội Văn ngày càng trở nên sôi động hơn.
Rất nhiều văn nhân, thi sĩ đều đứng dậy.
"Hồ Lão gia!"
"Nhiều năm không thấy, Hồ Lão gia thật sự càng ngày càng trẻ ra."
"Hồ Lão gia đúng là người có phúc."
Những âm thanh lấy lòng của từng vị văn nhân mặc khách dường như muốn làm xốc tung mái nhà của Thanh Hoa Lâu lên vậy.
Hồ Lão gia chống quải trượng, dáng vẻ chân thành chất phác, với nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt bầu bĩnh, tươi cười chào hỏi mọi người.
Tuy nhiên, ánh mắt của Hồ Lão gia ngay lập tức bị thu hút bởi La Hồng đang ngồi trên bàn ngoài rìa.
Hả?
Trên mặt Hồ Lão gia đang nở nụ cười.Nhưng mà, trong mắt gã, toàn thân La Hồng đầy khí Chính Dương như cầu vồng, giống như một nho sinh uy nghiêm chính trực.
"Nho tu?"
Hồ Lão gia ngoài cười nhưng trong không cười, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh buốt.
Gã.. bị chú ý tới rồi sao?
Mà ngay lúc này, La Hồng đang bỏ thức ăn vào miệng cũng ngừng động tác trên tay.
Hắc Thiết lệnh bài bị hắn nhét vào trong ngực, đúng thời khắc này... đang run rẩy dữ dội!
La Hồng sững sờ, trong lòng có cảm giác, quay đầu lại, nhìn về phía Hồ Chỉ Thủy chất phác thật thà.
Hồ Chỉ Thủy cũng cười tủm tỉm nhìn La Hồng.
…
Huyện An Bình.
Dưới cổng thành.
Lưu huyện lệnh mặc một chiếc áo dài vải gấm đơn giản, khoanh tay yên lặng đứng trước cổng thành.
Cách đó không xa chỗ ông, Lạc Phong khoác áo choàng đỏ thẫm cũng cầm đao đứng đó, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng.
Tử Vi và Phương Chính cũng yên lặng đứng bên cạnh ông ta, vẻ mặt có hơi hoảng hốt ngóng nhìn về nơi xa.
"Đại nhân, chúng ta đang chuẩn bị tiếp đón ai vậy?"
Tử Vi có hơi thắc mắc, không hiểu vì sao rõ ràng bọn họ phải đi điều tra vụ án tà ma giết hại cả một thôn, mà bây giờ lại đứng trước cổng thành đón tiếp người.
Tay của Lạc Phong đầy những vết chai, đặt trên đuôi trường đao đang vắt bên hông, ngóng nhìn ra đường lớn.
"Có một nhân vật lớn đến từ kinh thành."
"Các ngươi cứ xem như là người buôn bán bình thường thôi."
Lạc Phong tối mặt.
Trong lòng Tử Vi và Phương Chính run lên một cái, có thể khiến cho Lạc Phong đại nhân nghiêm túc và cẩn thận như vậy, xem ra thân phận của nhân vật lớn này không hề đơn giản.
"Nhân vật lớn đến từ kinh thành? Đại nhân, chúng ta chịu sự quản lý của Đại Lý Tự, mục đính chính là tra án, cần gì phải đứng ngoài thành tiếp đón như thế này?"
Phương Chính cau mày lại, hỏi.
Lưu huyện lệnh đứng bên cạnh liếc liếc bọn họ, cười cười.
Lạc Phong nhìn đường lớn không một bóng người, lắc lắc đầu.
"Bây giờ trong kinh thành, tình hình thay đổi phức tạp... Hàng trăm quan lại cực kỳ bất an, vũng nước rất sâu."
"Tuy rằng thực lực của Lạc Phong ta không phải xem như rất mạnh, nhưng dù sao cũng là Võ tu Ngũ phẩm, ngươi thật sự cho rằng lần này chúng ta đến huyện An Bình chỉ để điều tra một vụ án diệt thôn thôi sao?"
Bàn tay đầy những vết chai của Lạc Phong chầm chậm vuốt ve tay cầm cán đao, ánh mắt thâm thúy.
Tử Vi và Phương Chính đột nhiên giật mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...