"Chơi với ta nhé, có được không?"
"Đây là đổ thạch tán."
"Là một loại độc mãn tính.
Nếu dùng lâu dài thì mới đầu sẽ không quá khác thường, người dùng chỉ cảm thấy mệt mỏi, cho đến khi độc tính bộc phát sẽ tạo thành triệu chứng giả giống như mắc bệnh nan y."
Đợi Trần thị đi rồi, Giang Lăng mở tay ra, gói thuộc độc yên tĩnh nằm đó.
Giang Lăng nhìn nhìn lại thuận tay vứt cho hệ thống, để hệ thống kiểm tra xem đây là thứ quỷ gì.
Sự thật thì đây đúng là thứ quỷ.
Cái loại mà ăn vào gặp quỷ ấy.
Hệ thống lải nhải: "...!Y thuật thế giới này không cao, hẳn sẽ tra không ra đổ thạch tán.
Chờ đến khi độc phát thì chắc chỉ cho rằng bệnh đã nguy kịch, thuốc thang cũng cứu không được mà thôi."
"Ha." Giang Lăng cười nhạt.
Hệ thống phát rồ: "Kí chủ, tôi đã nói thế nào, hành vi cười nhạo hệ thống rất bất lịch sự, sẽ khiến quan hệ kí chủ - hệ thống tan vỡ!"
"Tôi không cười cậu, đừng có nhận vơ vào mình." Giang Lăng nghiêng người tựa vào giường hừ lạnh, giọng nói lười biếng, "Tôi cười Giang gia thật biết tính toán."
Không chờ hệ thống đáp lại, Giang Lăng đã tự nói trước: "Đừng nói không tra được tin tức nội bộ, tra được thì thế nào chứ? Dám lôi cả quốc sư vào chuyện này."
Ánh sáng xuyên qua song cửa, bụi nhỏ lơ lửng trong không trung.
Giang Lăng nghiên đầu, nhớ đến tiểu quốc sư lãnh đạm trong yến hội đêm Thất tịch, lại nhớ đến thiếu niên khóc đến hồng cả mũi trong đêm trăng.
Giọng hắn nhẹ lại: "Thân phận đó của y, cho dù nói là mưu hại vua vì ngôi vị hay vì oán hận đều được cả."
"Không nói thế cũng không sao." Giang Lăng híp mắt, đôi mắt xanh biếc của Mai Cửu cứ hiện trong đầu không xua đi được, nói thản nhiên, "Không cùng một nước*, ắt có dị tâm."
*Mẹ của tiểu quốc sư là người Hồ, nên chắc tính luôn em í là người Hồ.
"Hừm, tám chữ này đã thành lý do rồi."
Kinh thư đóng đóng mở mở ồn ào như đang vỗ tay: "Kí chủ cậu nói rất có lý."
Sau đó nó hô vang: "Không được, cậu nói như vậy, không nói đến âm một trăm có giúp hay không, cho dù y giúp thật, bại lộ rồi lại khai cậu ra thì sao."
"Bây giờ tôi là yêu phi." Giang Lăng đã nghe lời đồn mấy ngày nay rồi, "Giết chết yêu phi với yêu đạo cũng bình thường, chẳng qua..."
Người như Giang Lăng, nói chung cũng chỉ là vật hy sinh mà thôi.
Có thể giữ thì giữ, giữ không được thì bỏ.
"Được, xem ra cậu đã phân tích rõ ràng, vậy bây giờ cậu biết rõ cách hoàn thành nhiệm vụ rồi đúng không?"
Giang Lăng thấy kinh thư có vẻ rất hưng phấn, lại muốn xé nó rồi.
"Cậu không thấy mấy nhiệm vụ này thiếu đạo đức quá chừng hả?" Giang Lăng hỏi.
"Thất đức như vậy không phải quá hợp với cậu sao?" Hệ thống vặn lại.
"..."
Được rồi, Giang Lăng hiếm thấy mà bị hệ thống nói cho cứng họng không trả lời được.
Vì nhiệm vụ, Giang Lăng đã nói thì làm ngay.
Để báo ơn quốc sư giúp đỡ trong yến hội, Giang Lăng liền bảo thái giám đi hỏi thăm xem quốc sư đang làm gì.
Mai Cửu thân là quốc sư một nước, hiện đang ở Vân Đỉnh Cung, y làm gì cũng đều rất được chú ý, làm Giang Lăng rất dễ nghe ngóng.
Quốc sư đang trừ tà ở Tế Thiên Đài.
"Đi thôi, đi nhìn xem." Giang Lăng vỗ bàn quyết định.
Tế Thiên Đài kỳ thật được tiên đế lập ra sau khi có quốc sư, xây một cái đài cao ở viện phía Đông hoàng cung, ngày thường chỉ là nơi để quốc sư làm phép.
Lúc tiên đế còn tại vị, quốc sư tiền nhiệm còn chăm chỉ cần mẫn, đến khi Chiêu Dương đế kế vị thì bắt đầu lười, cuối cùng chỉ chăm chú nuôi tiểu đồ đệ.
Trừ tà cái khỉ gì chứ? Ông quên tuốt rồi.
Vậy nên Tế Thiên Đài xây đã mấy năm, ngoài cung nhân đi qua đi lại mỗi ngày thì chả có tác dụng gì cả.
Nhưng nay Mai Cửu đã trở về, tiếp nhận vị trí quốc sư, Tế Thiên Đài này cũng mở ra lần nữa.
Lúc trước Tế Thiên Đài vẫn đang sửa chữa, sửa xong rồi thì chuẩn bị làm phép trừ tà tất cả mọi thứ.
Hôm nay nghe đâu là ngày hoàng đạo nên làm luôn.
Lúc Giang Lăng đến, đám người phía trước nhốn nháo, có thái giám cung nữ, cũng có phi tần hậu cung.
Thái giám và cung nữ đứng ngoài, bên trong là mấy vị phi tần.
Có người nhàm chán đứng xem, cũng có người theo Đạo giáo vẻ mặt thành kính, mà lễ trừ tà trên Tế Thiên Đài cũng sắp kết thúc.
Giang Lăng để cung nữ đứng chờ ở cửa, mình thì đứng dưới bóng râm chỗ hành lang.
Nơi đó có mấy cung nữ cầm chổi, dưới chân là đống lá rụng, ngoái cổ nhìn vào bên trong.
"Quốc sư thật tuấn tú."
"Tiếc thật, tự nhiên lại có đôi mắt dị tộc."
"Đôi mắt đó cứ kỳ quái thế nào ấy, nhìn hơi sợ."
Người lớn tuổi hơn chen vào: "Quốc sư giống Ngọc Cơ phu nhân đến tám phần mười.
Các ngươi chưa gặp Ngọc Cơ phu nhân nhỉ, đúng là khuynh quốc khuynh thành, trong số những người ta gặp không ai có thể sánh bằng."
"Có đẹp bằng Hi phi không?" Một tiểu cung nữ hỏi.
"Khác nhau mà." Người đó lắc đầu, "Hi phi đúng là đẹp thật, nhưng thiếu chút ý vị."
Nói thừa, ông đây cũng không phải nữ, có vẻ ngoài chứ sao đủ thần thái.
Tiểu cung nữ phản bác: "Ta đã thấy Hi phi nương nương rồi.
Nương nương cười với ta một cái, ta sẽ đỏ mặt không kiềm được."
Giang Lăng khoanh tay, cong môi nhìn về phía đài đằng xa.
Một vòng sáng tản ra như nước, sau đó lại thu về làm hắn giật mình.
Thiếu niên mặc đạo bào hình cá âm dương, cầm kiếm gỗ hoa đào giơ lên ngang thân, ánh nắng chiếu trên thân kiếm.
Rõ ràng chỉ là một thanh kiếm gỗ thông thường lại như bảo kiếm ra khỏi vỏ, linh hoạt tự nhiên mà kinh động trời đất.
Trong khoảnh khắc này, Giang Lăng có chút kinh diễm.
Mai Cửu dường như nhìn thấy Giang Lăng trên hành lang, kinh ngạc, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn ôm hòa nở nụ cười, cong như vành trăng non.
Ý cười chảy ra trong phút chốc lại mau chóng thu về.
Mai Cửu khoát cổ tay, thu kiếm gỗ đào lại treo bên hông, nâng khay ngọc trên bàn lên, tay vừa nâng, phù chú như mưa như sương rơi xuống toàn bộ Tế Thiên Đài.
Mà quốc sư thiếu niên thì đã không còn trên đài nữa.
Lễ trừ tà kết thúc, đoàn người hồi thần, dần tản đi.
Giang Lăng đã rời đi trước, lúc đi đến ngã rẽ, phía đối diện có một cánh tay trắng noãn thò ra, nắm lấy ống tay áo Giang Lăng.
"Đi theo ta."
Giang Lăng nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Mai Cửu và cánh tay đang nắm tay áo hắn.
Đôi tay trắng noãn thon dài, khớp xương rõ ràng, rất xứng với khuôn mặt của Mai Cửu, chỉ là hơi thô ráp.
Giang Lăng đi theo, cho đến một nơi vắng người mới dừng lại.
Giang Lăng nhìn lướt qua, tường sơn đỏ son, vài cành thường xuân bắc ngang, màu xanh tương và đỏ thắm đan xen nhau.
"Bên kia tường là Vân Đỉnh Cung.
Vân Đỉnh Cung bỏ trống mấy năm không có ai đến, không cần lo lắng sẽ có ai thấy."
Mai Cửu thả lỏng bàn tay đang nắm áo Giang Lăng, xoay người: "Ngươi tìm ta có chuyện gì sao? Có phải lưu đan ngọc lộ hết rồi..."
Thân thể bất ngờ bị đẩy một cái, lưng Mai Cửu dán lên tường, cả người vùi vào trong mảng lá xanh rì, trước mặt có một bóng người.
Cánh tay Giang Lăng chống bên tai Mai Cửu, dựa vào chiều cao của mình chơi trò kabe-don.
"Giúp ta một việc đi!?" Giang Lăng nợ nhiều riết quen, cười nói.
Trong nháy mắt, mặt Mai Cửu đỏ rực.
Hệ thống hoảng sợ: "Tổn thọ quá! Kí chủ bất lương còn ra tay với trẻ vị thành niên kìa!"
Giang Lăng mặc kệ không quan tâm đến con vịt đực kia, hỏi tiếp: "Sao? Có bằng lòng không?"
"..."
Vành tai Mai Cửu nhuộm đỏ, mới đầu mở to mắt, sau thì cắn môi, lắp bắp: "Có thể...!có thể...!đổi tư thế khác không?"
"Được." Giang Lăng cưng chiều, "Như ngươi mong muốn."
Lúc hai người tách ra, hệ thống nhân cơ hội nhổ nước bọt: "Kí chủ, mới nãy tôi còn tưởng cậu bị tổng tài bá đạo nhập."
"Cậu hoang tưởng đó."
Hệ thống hừ một tiếng: "Bớt hù tôi đi."
"Được rồi." Giang Lăng nghiêm túc trả lời, "Không phải cậu hoang tưởng, chỉ là nhìn tiểu quốc sư giống cô vợ nhỏ quá thôi."
Hệ thống hoảng sợ tập hai: "...!Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ?"
Lúc Giang Lăng và hệ thống cãi nhau, Mai Cửu vỗ vỗ mặt, khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt điềm tĩnh, đôi mắt xanh biếc trong trẻo đầy ánh sáng: "Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"
"Chuyện này này."
Đưa gói giấy đến trước mặt Mai Cửu, Giang Lăng nói: "Cái này là chuẩn bị cho bệ hạ."
"Để ăn sao?"
"Ừm, mỗi ngày khoảng một móng tay, dùng liên tục không dứt đến khi cái đống này hết." Giang Lăng biết Mai Cửu không ngốc, dặn dò y rõ ràng.
Mai Cửu nhận lấy, cúi đầu ngửi gói giấy nhẹ giọng trả lời: "Được."
Dường như đã nhận ra điều gì, hàng mi Mai Cửu rung rung, mở ra một góc, chầm chậm hỏi: "Đây là...!thuốc độc?"
Trong ánh mắt của Mai Cửu, Giang Lăng gật đầu.
Hai người nhìn nhau giằng co, nhất thời chỉ có âm thanh dây thường xuân đung đưa trong gió.
Sàn sạt.
Một lát sau, Mai Cửu gật đầu, chỉ nói một chữ 'được', sau đó gấp bọc giấy lại, xoay người rời đi.
Giang Lăng ngẩn người, không biết tại sao lại thấy chút cô đơn và thất vọng trong bóng lưng của y.
Lúc Mai Cửu sắp đi xa khỏi tầm mắt, Giang Lăng lôi tay y kéo trở về.
Mai Cửu quay đầu lại, đôi mắt xanh biếc sáng lên lần thứ hai, lộ ra vẻ mong đợi.
Giang Lăng có chút lúng túng, khô khan hỏi y: "Ngươi có kế hoạch gì không?"
"Hả?"
"Đúng hơn là, ngươi định làm sao để lão già dâm dê đó không nghi ngờ gì mà dùng hết đống thuốc độc này."
Mai Cửu lại héo với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
"Đơn giản mà." Thiếu niên trả lời, "Bệ hạ đã tìm ta nhiều ngày, hỏi ta làm sao để hết bất lực, đến lúc đó ta đưa hết cho ông ấy là được."
"Bất lực?" Giang Lăng hỏi lại.
"Ừm."
"Phụt há há há há." Giang Lăng vốn đang muốn nghiêm túc lại cười xòa, tâm tình tốt kéo vai Mai Cửu, ra vẻ anh trai hai tốt: "Ngươi đã giúp ta một việc lớn, có yêu cầu gì thì cứ nói, ta sẽ suy xét."
Những lời này có lẽ chọt đến Mai Cửu, y hỏi: "Thật không?"
"Thật hơn cả vàng."
Mai Cửu cười, nói rõ: "Chơi với ta."
"Chơi với ta nhé, có được không?"
Editor: Hú hú kabe-don kìa, A Lăng bạo quá chừng (*≧ω≦*)
Còn yêu cầu của Mai Cửu, khụ, người ta là trẻ vị thành niên, mới có mười mấy tuổi hà, mí người không được nghĩ bậy đâu nha ( 〃▽〃).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...