Không ! Người ngươi yêu là Âm Nguyệt Tuyết, không phải nàng ấy !
Đến cùng hắn vẫn cự tuyệt thứ tình cảm khác lạ trong tim hắn, dứt khoát không thừa nhận mình đang dần bị Tử Ngọc thu phục.
Thế nhưng, hành động của hắn đã phản lại suy nghĩ của hắn, lúc nhìn thấy Tử Ngọc bị trúng độc nặng, tím tái đôi môi mà hắn không kiểm soát được, nắm lấy tay mềm, áp vào má mình, lần đầu hắn van cầu.
"Tử Ngọc, xin nàng! Nàng nhất định phải qua khỏi!"
Độc âm trong miệng, ánh mắt hắn dần trở nên nhu tình nhìn người mê man, bản thân của hắn cũng trúng độc, tuy không nặng nhưng cũng khiến hắn bắt đầu cảm thấy mệt lã, tay chân rệu rã.
Hắn gục đầu ngay mép giường làm cả đám người có mặt hốt hoảng, quay cuồng lo liệu cho hắn, đến lúc cả hai vượt qua nguy hiểm người khác mới thở phào nhẹ nhõm.
.....
"Ưm..."
Hàng mi cong dài khẽ run rẩy như cánh bướm phe phẩy, mí mắt khép chặt dần hé mở, đôi mắt to tròn linh động đảo một vòng, tấm rèm vàng hoe đập vào đôi ngươi.
Đầu óc mơ hồ chưa kịp khôi phục ý thức, Tử Ngọc nhìn chòng chọc vào khung cảnh màu mè chói mắt, vẫn còn chưa nhận ra bản thân đang nằm trên long sàn của hoàng đế, lồm cồm xoay người liền giật mình.
"Hoàng thượng!"
Cạnh cô là đế vương nằm cùng, hai mắt hắn nhắm chặt, hơi thở thô nặng có phần ngắt quãng, sắc mặt có phần nhợt nhạt, giảm đi khí chất đầy uy nghiêm của mọi khi.
Tử Ngọc kinh ngạc, đến tột cùng không rõ tại soa lại nằm cạnh đế vương ? Cô đảo một vòng quan sát, phát hiện bản thân vẫn còn ở Hoàng Xuân điện, còn nằm trên long sàn của hoàng đế, lòng thấp thỏm chuyện xấu.
Muốn rời đi nhưng lại vô lực hướng eo bất lực nằm xuống, cơ thể mềm nhũn như nước chẳng thể cử động.
Cô quằn quại làm người bên cạnh khó chịu phải lên tiếng, nhắc nhở.
"Nàng nằm im đi, chất độc chưa giải hết đâu!"
Giọng khàn đặc, hắn mở mắt ngó sang nữ tử đang nhăn mặt nhăn mày, nét ngoài thiếu sức sống của hắn dọa Tử Ngọc một phen chấn động.
"Hoàng thượng người..."
Ngón tay run run đưa lên chỉ chỉ trước mặt đế vương, Tử Ngọc như không tin vào mắt mình, bấy giờ cô mới sực nhớ lại chuyện xảy ra.
Chỉ vì cô mua nấm không rõ nguồn gốc mà làm cả hai trúng độc.
"Hoàng thượng, người..."
"Nhờ ơn nàng, ta và nàng đều trúng độc phải nằm chung với nhau đấy!"
Hắn thở dài, trông cực kì mệt mỏi, nghiêng mình đánh giá cô nương, cả Tử Ngọc cũng thế loại, sắc diện tụt dốc còn nặng hơn cả hắn.
Đôi môi ửng hồng chưa hết thâm, trên trán của người còn đang tuôn mồ hôi lạnh.
Nấm độc mà cả hai đã ăn phải tuy không độc tới mức lấy mạng người, nhưng lấy đi sức lực của người khác thì có thể.
Tay chân cả hai đều mềm nhũn, đối phương chỉ có thể làm những hành động nhẹ nhàng, dùng chút sức liền cảm nhận được ngay sự nặng nề và mệt mỏi.
Tử Ngọc biết được lần này mình gấy ra họa, chóng mở miệng muốn xin lỗi, nhưng còn chưa kịp nói liền bị nam nhân kia tra hỏi như một phạm nhân.
"Manh Tử Ngọc, nàng mua nấm ở đâu vậy?
Ai đã dụ dỗ nàng mua thế hả?
Nàng không biết phân biệt nấm độc sao?"
"Thần..."
Giọng nghẹn ứ ở cổ họng, vì ham rẻ mà hại người còn hại mình, Tử Ngọc làm lỗi day dứt trong tâm không yên, lần đầu cô thấy mình quá đáng, vội vàng cúi đầu nhận tội.
"Xin hoàng thượng trách phạt, là Tử Ngọc ham rẻ, lại nhìn chúng trông rất ngon cho nên mua về.
Nghĩ người ta bán được thì chắc không phải là nấm độc, cho nên..."
Cô nói đến đây bỗng ngừng, không dám nói tiếp nữa, trong lòng tự trách không thôi, cô cúi mặt không dám đối mặt với nam nhân nằm cạnh, cắn lấy môi mình thở nặng chưa từng có.
Minh Hiên Nhiên nhìn cô cũng thở dài không hết hơi, lắc đầu bất lực, chưa bao giờ hắn thấy người làm việc sơ xuất như vậy, nhưng hắn cũng không nỡ trách tội, bởi hiện giờ không phải mình hắn trúng độc, cả người cũng cùng hắn chịu chung cảnh ngộ.
"Thôi được rồi, dù sao cũng là nàng ngu dốt không biết.
Nàng cũng trúng độc chứ cũng chẳng lành lặn.
Lần này ta tha cho nàng, sau này cũng không cần nấu cho ta nữa."
Cứ thế mà tha tội, hắn còn miễn luôn việc nấu ăn nướng của Tử Ngọc làm cô kinh ngạc, trố mắt nhìn hắn mãi, ý thức hỗn loạn thanh tỉnh chưa được lâu lại nhiễu loạn.
Cô mấp mấy môi xơ xác muốn hỏi lại không có can đảm, mím chặt môi nhăn nhó mặt trước mắt hắn chẳng ra làm sao.
Hắn lại không thèm để tâm, cả hai đều đã qua cơn nguy kịch, hiện giờ hắn không còn cảm thấy quá lo lắng nữa, ảm đạm quay mặt đi nhắm mắt, bình thản nói.
"Tạm thời nàng cứ ở lại đây đi, có các thái y túc trực lo liệu cho ta và nàng!
Nàng yên tâm, cửa phòng luôn mở, người ra vào và canh chừng luôn nhìn thấy rõ tất cả, sẽ không có ai nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta đâu!"
"Chất độc vẫn chưa được giải ra hết, ta không muốn nàng rời đi rồi lại xảy ra chuyện!"
Từng câu từng chữ lưu loát, màn theo hơi thở ấm áp lạ thường, khiến cho Tử Ngọc vừa nghe xong liền rúng động một hồi.
"Hoàng thượng..."
Nam nhân này dạo gần đây lại trở nên rất ôn nhu, còn diu dàng như một một lãng tử đa sầu đa cảm, khác lạ đến mức làm cho Tử Ngọc bị hắn thao túng, cứ nghĩ hắn như một huynh trưởng yêu thương muội muội không hề nghi ngờ hành động của hắn.
Cô ngu dốt còn biết ơn hắn vì đã lo cho cô chu toàn, vì thế mà trong lòng dâng lên tia tội lỗi, vì mình mà làm hắn bị trúng độc.
Tội này mà xét xử chỉ thì cô chỉ còn nước rơi đầu, may mắn thay hắn là người hiểu thế sự, Tử Ngọc coi như đã nợ hắn một mạng.
"Hoàng thượng, Tử Ngọc xin lỗi."
"Được rồi, nàng đừng bận tâm.
Ta vẫn ổn, trời cũng đã tối, nàng nghỉ một chút đi."
Hắn dịu dàng trấn an, ở nơi người không nhìn thấy cười lên thập phần đắc ý, dần dần nữ nhân đanh đá này cũng trở về bộ dạng ngoan ngoãn, làm cho hắn rất ưng bụng với kế hoạch của mình.
- Manh Tử Ngọc, sớm muộn gì nàng cũng thuộc về ta.
Tia chiếm hữu cực cao như thủy triều dâng trào trong lòng, hắn trộm nhìn sang nỉ tử đang thở dài.
Tử Ngọc vì canh cánh trong lòng không ngủ được, bứt rứt bèn có ý hỏi hắn.
"Hoàng thượng, thần không ngủ được...
Liệu có phiền nếu thần kể cho người nghe một câu chuyện không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...