Cách trang điểm cũng khác hẳn hoàn toàn, làm cho người ta nhìn vào chỉ đoán cô chạc tầm 16 17 tuổi.
Một vẻ đẹp thiên sinh lệ chất, khác hẳn với Âm Nguyệt Tuyết với vẻ đẹp hoa dung nguyệt mạo.
- Manh Tử Ngọc, 25 tuổi rồi đấy, nàng định cưa sừng làm nghé sao ?
Hắn ngoài ý muốn cười ngặt nghẽo, Manh Tử Ngọc dưới ánh mắt soi xét tỏ ra hờn dỗi liếc mắt bực dọc, má căng tròn phúng phính như ngậm bánh bao làm người ta chỉ muốn há miệng cắn một phát.
Đây là lần đầu hắn thấy vẻ đáng yêu này, bất giác dùng tay che đi khuôn miệng bật cười yêu thích.
Vốn, định cấm nữ nhân kia không được ăn mặc và trang điểm, nhưng vừa thấy vẻ yêu kiều này xem ra hắn lại phải suy xét.
- Tra nam, cười cái gì mà cười ?
- Ngươi như vậy là có ý gì ?
Manh Tử Ngọc cầm quạt phẩy phẩy vài cái cho hạ hỏa, bị hắn bỡn cợt ra mặt trong lòng thật sự muốn một kiếm xiên chết hắn.
Tuy nhiên, cuối cùng cô vẫn phải điều chỉnh lại cảm xúc, sau này hắn là vị vua tốt, cô không thể giết.
Vả lại, cô đang sống trong thân xác Thương Ánh Tuyết, không thể để thân chủ xảy ra chuyện.
Gió từ chiếc quạt càng lúc càng mạnh, lửa trong lòng dần dần cũng hạ.
Tóc sương lê lả lướt không làm dáng vẻ giận dữ lộ ra, ngược lại càng pha thêm chút nghịch ngợm, chỉ tổ làm cho Minh Hiên Nhiên thắc mắc không biết cô đang giở trò gì ?
"Manh Tử Ngọc, tại sao nàng lại trang điểm ăn mặc như thế kia?"
"Thế nào ạ?
Tử Ngọc không biết trong cung từ lúc nào lại cấm nữ tướng không được trang điểm, không được mang theo vật tùy thân.
Vậy thần phải làm sao? Quay lại như trước kia, cầm cung thượng triều?"
Manh Tử Ngọc không nhịn được hơn thua, đanh đá nói, mà cách trang điểm hôm nay của cô quá đáng yêu, dù có nổi giận ra mặt thì người khác cũng chỉ xem cô như đang làm nũng với đế vương.
Ai trong triều không biết Tử Ngọc từng là hoàng hậu của hắn, nay người trở nên xinh đẹp thì có nhiều lời ra tiếng vào.
Cô là đang ra sức mê hoặc quân vương ?
Minh Hiên Nhiên cũng có suy nghĩ lệch lạc ấy, nhưng không nỡ trách móc, thực tế thì hắn thích Thương Ánh Tuyết là Manh Tử Ngọc của hiện giờ hơn.
Vốn, sở thích thích những người có tâm thiện lương, có vẻ ngoài thu hút.
Trước đây Thương Ánh Tuyết chỉ có tâm tốt, thế nhưng vẻ ngoài lại không hề được hắn ưng ý, thứ hắn thích là lòng dạ và thân thể của người.
Từ khi đổi sang một Manh Tử Ngọc, hầu như những gì hắn muốn người bên dưới đều có đủ.
Còn thêm vào nhiều thứ mới mẻ lại đâm ra thú vị, chỉ duy nhất hắn không thích là cách nói chuyện và nụ cười xấc xéo của người hiện tại.
Được này thì mất kia, hắn cũng không thể quá tham lam, ậm ừ rồi nhả giọng nói cho qua chuyện.
"Tử Ngọc, ta không có ý bắt bẻ cách ăn mặc của nàng, nhưng lần sau đừng che mặt lại như thế.
Nàng thích xiêm y, trang sức ta sẽ thưởng cho nàng vài món!"
Hắn đặc biệt đối đãi tốt, coi như bù đắp lại những gì hắn đã lấy đi, tiện thể cho Manh Tử Ngọc ăn diện để hắn có thể thỏa thích ngắm nghía.
Manh Tử Ngọc nhận hậu ái lại không thèm ngó ngàng, nhún người hời hợt than vãn.
"Hoàng thượng, thần thật không dám nhận ban thưởng!
Người thấy đó, thần chỉ mới ăn mặc như vậy đã bị lời ra tiếng vào...
Làm sao không che đi dung nhan?
Thần sợ không che lại làm cho người khác nghĩ thần đang có dụng ý không tốt."
Lời nói lưu loát như chim hót, vẫn là ánh mắt ác cảm liếc sang đám quan thần thích thị phi.
Cô chẳng những nói cho bọn chúng nghe, mà còn gan to bằng trời như nhắm thẳng vào Minh Hiên Nhiên, làm cho hắn không thoải mái "hừm" nhẹ, nhả giọng sắc lạnh.
"Nàng là công thần đứng đầu Nhiên triều, kẻ nào dám nói xấu nàng?
Bổn vương cho nàng từ nay cứ tùy ý ăn mặc theo sở thích, miễn là phù hợp, không cần làm hành động che mặt để làm gì."
"Thần...tạ chủ long ân."
Chỉ chờ có thế, sau này không phải lo đám quan thần soi, Manh Tử Ngọc được như ý hời hợt hành lễ.
Minh Hiên Nhiên đặc biệt muốn phô trương lời nói của mình liền cho Liêm Tĩnh sai người thật sự ép Manh Tử Ngọc nhận ban thưởng.
Vải vóc tơ lụa, trang sức toàn những món có giá trị, Manh Tử Ngọc không để tâm liếc mắt bủn xỉn cho xong chuyện.
Nào ngờ, việc cô được thụ sủng nhược kinh làm cho Âm Tuyền gai mắt từ nãy giờ, sợ người sẽ được phục vị hoàng hậu mất phần con gái ông ta, cố tình gây hấn.
"Manh tướng quân, hoàng thượng đặc biệt ban ân người mặc sao cũng được, nhưng phải nhớ chú ý đừng khiến mình hơn người khác...."
"Hôm nay ta thấy...hình như trâm cài của người dường như không hợp lệ....
Có phải người đang còn luyến tiếc ngôi vị hoàng hậu?"
Ông ta nhắm vào cây trâm khổng tước trên đầu Manh Tử Ngọc, Minh Hiên Nhiên cũng lập tức chú ý, không những mình hắn mà cả triều bấy giờ mới để ý.
Hệ thống liền phát tín hiệu nguy hiểm, nhắc nhở Manh Tử Ngọc.
"Xin hãy cẩn thận, đừng làm long nhan nổi giận."
Lời vừa dứt, một âm thanh vụn gãy phát ra, Manh Tử Ngọc lộ ra vẻ giận dữ, chỉ bằng một tay bẻ gãy cây quạt đang cầm rất gọn nhẹ, thả tự do cây quạt gãy xuống mặt sàn thanh thúy, chẳng thèm để tâm lời hệ thống cảnh báo.
Sức lực đáng sợ mang đến cho người ta cảm giác ớn lạnh, người trước mặt hết lần này đến lần khác làm kinh ngạc.
Ai ai cũng biết người kia là một nữ tưởng giỏi giang mạnh mẽ, nhưng chỉ biết người giỏi về cung tiễn, một phát vạn tiễn xuyên tim nhờ vào Liên Hoa tiễn là thần khí.
Không ai ngờ rằng, ngoài sự nhanh nhẹn, bách phát bách trúng còn có cả sức mạnh về thể lực vượt trội.
Minh Hiên Nhiên cũng chấn động không kém, bởi hắn nuôi nữ nhân ấy từ nhỏ, biết là kì tài luyện võ nên hắn mới cố ý chỉ chỉ dạy người cầm cung và khinh công, châm chước thêm tí thì là vài bộ võ phòng thân.
Hắn cũng thường xuyên kiểm tra, luôn xác nhận thể lực kia chỉ có thể vương cung, nội công thì càng phải nằm ở mức bình thường.
Cánh tay của nữ nhân ấy có mạnh cỡ nào cũng không thể bẻ gẫy một thanh gỗ to 4 5 lần chiếc đũa, còn dùng một lực duy nhất vô cùng nhẹ nhàng.
Từ khi nào mà người này lại vượt bậc ra khỏi tầm kiểm soát như vậy ?
- Thương...không ! Manh Tử Ngọc, thật ra nàng còn có bao nhiêu sự thay đổi ?
Hiện tại nội tâm hắn có chút xáo trộn, hắn chưa từng cấm người bên dưới tự do luyện thêm võ thuật, nhưng cũng chưa mở miệng từng cho phép.
Giờ thì hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu, híp mắt nặng nề phán xét..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...