Dịch giả: Đường Huyền Trang
Tất nhiên các đệ tử Vân Hải Tông không mất tích, lúc này Vân Luyện đã đánh tới Tristram, hắn vuốt cằm, trầm tư nói:
- Tổ đội luyện cấp có thể rèn luyện sự ăn ý và kinh nghiệm thực chiến cho các đệ tử, mặc dù bây giờ Đại Tấn đang thống trị thiên hạ cũng được coi là thái bình, nhưng sau này rất khó nói.
- Bây giờ trong tông có rất nhiều đệ tử tu vi quá thấp, không tiện cho bọn hắn đi ra ngoài chân chính rèn luyện, một mặt là cân nhắc đến sự an toàn của bọn hắn, nhưng nếu cứ bồi dưỡng đệ tử như thế, đến lúc gặp phải nguy hiểm, chỉ sợ là không đủ kinh nghiệm thực chiến, căn bản bản là không phát huy được mấy thành thực lực...
- Nhưng trò chơi này xuất hiện... Có lẽ sẽ cải biến được cái bố cục này...
- Đại sư huynh! Gặp quái! Còn ngốc ra đấy làm gì!
Ngay khi Vân Luyện đang suy tư, hắn liền nghe thấy một tiếng gọi.
- Đến đây đến đây!
Vân Luyện vội vàng đi theo.
- Ta sẽ làm quen trước một chút, đến lúc đó bẩm báo với chưởng môn về chuyện này!
Vân Luyện nghĩ.
Đúng lúc này, Diệp Tiểu Diệp tiến tới:
- Sư huynh, chúng ta không đi sao?
Vân Luyện tối sầm mặt:
-... Để vi huynh, suy nghĩ lại một chút...
- Làm xong nhiệm vụ này trước...
- Vậy thì tốt rồi!
Diệp Tiểu Diệp thấy mấy người cũng dần dần quen thuộc, mở miệng nói.
- Ta đi xem người khác chơi một chút.
- Ặc...
Mặt Vân Luyện lại đen, đại sư huynh chơi không nhìn, lại đi nhìn người khác là có ý gì?
-----------
Từ hôm xem An Thành chơi Pháp Sư cực sướng mắt, về sau trong quán nét lưu hành một loại giải trí khác: Xem người khác chơi trò chơi.
Mà loại "Xem người khác chơi" này, khi bọn hắn học được cách tăng điểm chúc phúc chi chùy từ Phương Khải, càng làm cho bọn hắn cảm nhận được chỗ tốt khi "Xem người khác chơi".
Kết quả là, cho dù đã hết thời gian chơi, thì trong quán nét cũng sẽ có tốp năm tốp ba đứng sau một vài người, xem quên cả trời đất.
Phương thức này dần dần nóng lên!
- Tới tới tới! Phương lão bản bây giờ còn đang cày đồ, tạm thời sẽ không động vào Duriel, chúng ta tự mình chơi trước đi!
Nạp Lan Hồng Vũ lên tiếng quát, tất cả bọn An Thành đều về chỗ ngồi.
Lúc này bọn An Thành đã cấp 19, còn Nạp Lan Hồng Vũ với Phúc Lão cũng luyện đến cấp 18.
- Ta đi tẩy điểm đã.
Sau khi làm xong nhiệm vụ ở Tà Ác Động Quật, mỗi nhân vật sẽ nhận được một cơ hội tẩy điểm, Nạp Lan Hồng Vũ lúc ấy còn chưa hiểu trò chơi, cho nên không lãng phí, bây giờ đã biết cách phân phối điểm kỹ năng, cho nên mới sử dụng.
- Phúc Lão, ngươi không tẩy sao?
Có tiến độ trò chơi giống như mấy người An Thành, Nạp Lan Hồng Vũ thì ở quán nét cũng được liệt vào hàng cao thủ, cho nên sau lưng bao giờ cũng có người xem.
Lúc này Phương Khải đang cầy đồ, tương đối nhàm chán, cho nên những người đã chơi hết 6 giờ như bọn Bạch Lãng liền chạy tới bên này.
Bạch Lãng nhìn về Phúc Lão đầy khó hiểu, đã có được phương pháp tăng điểm hợp lý, lại không đi tẩy?
Cũng may mấy người An Thành phân phối điểm không có sai lầm gì lớn, mỗi người học một hệ, lại thêm chức nghiệp Pháp Sư thích hợp với bọn hắn, cho nên chơi cũng không tê.
- Tạm thời không cần.
Phúc Lão vuốt chòm râu, mở phần kỹ năng ra, chỉ thấy Thánh Hỏa Quang Hoàn của hắn đã tăng đến cấp 8.
- Lão bản nói ở giai đoạn đầu, quang hoàn này rất lợi hại, đồng thời không phụ thuộc vào trang bị, ta dứt khoát tăng hết điểm vào đấy, dù sao cũng tẩy lại, cho nên lão phu thử xem nó lợi hại bao nhiêu.
- Thế cũng là một biện pháp!
Mấy người An Hổ Uy, Âu Dương Chấn cũng tranh thủ thời gian sang xem.
Lúc này mới được một lúc, mà sau lưng mấy người liền vây hơn mười người.
- Trước ra khỏi thành đi tìm Tử Vong Điện!
Sau khi tẩy xong điểm, Nạp Lan Hồng Vũ liền hùng hùng hổ hổ chạy tới Lut Gholein.
Tòa thành Lut Gholein này, mặc dù ở trong sa mạc Aranoch nhưng nó vẫn là một bến cảng mậu dịch vô cùng lớn, bởi vì nó nằm giữa vương quốc phương tây và Kehjistan.
Trong bản trò chơi cũ thì Lut Gholein cũng không lớn, nhưng sau khi được làm lại ở bản remake, nó lớn hơn rất nhiều: Đứng ở trên cồn cát, đưa mắt nhìn về phía xa, ánh đèn từ những ngôi nhà sáng lên như châu báu, làm tô điểm cho bầu trời đêm của tòa thành, như một đường chân trời che lại bở biền ở phương xa, căn bản là không thể nhìn thấy toàn cảnh của nó.
Mà mấy người Nạp Lan Hồng Vũ nhìn thấy, chính là một tòa hùng thành nguy nga, chẳng qua lấy địa vị hiện tại của mấy người, chỉ có thể trú ở lữ điếm mà Atma mở ở góc thành.
Đây là sào huyệt lúc trước của Radament, so với việc ngày hôm quá suýt chút nữa thì ngủ đầu đường, thì mấy người không có gì là không vừa lòng.
Trong lữ điếm có rượu, chẳng qua lại khẩu vị dành cho dân bản xứ này chỉ có lính đánh thuê mới có thể uống, mấy người ngồi ở một cái bàn nhỏ trong lữ điếm, nhìn thấy Nạp Lan Hồng Vũ đi tới, liền cầm vũ khí lên.
Phúc Lão cầm thanh đao trong tay:
- Vừa lúc để ta thử Thánh Hỏa Quang Hoàn mới tăng.
Ra khỏi thành là nhìn thấy biền cát màu vàng, Lut Gholein ngoại trừ một mặt giáp biển, còn ba mặt khác đều bị sa mạc vây quanh.
Trước kia Phúc Lão không xác định được uy lực của Thánh Hỏa Quang Hoàn, cho nên không nâng nhiều, hôm nay là lần đầu tiên nâng hết tất cả điểm kỹ năng!
- Lão Phúc! Dụ quái!
Sau khi mở ra thánh hỏa sẽ thiêu đốt địch nhân xung quanh, bởi bậy qua một lúc, phía sau Phúc Lão có đủ loại quái vật đang lao đến! Ít nhất cũng phải mấy chục con!
Thấy không sai biệt lắm, toàn thân Phúc Lão lóe lên bạch quang, mở ra thánh thuẫn!
- Ta mở Chuyên Chú Quang Hoàn, giết!
Linh khí trong tay Nạp Lan Hồng Vũ biến thành quang chùy, gào thét mà ra!
Cúng lúc đó, lực lượng của thánh hỏa bám vào vũ khí của Phúc Lão, Bạch Nhiệt vừa mở ra, lập tức hóa thành một mảng đao ảnh!
Rầm rầm rầm...!
Chỉ thấy bầy quái đang xông lên, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau cũng ngã theo!
Thậm chí Thánh Giáp Trùng còn không kịp bắn ra Sung Năng Đạn, đã ngã xuống đất.
Lúc này, đám người An Thanh mới đến, nhìn thấy thi thể nằm liên miên, trong giữa đống xác chết, chỉ còn lại Nạp Lan Hồng Vũ và Phúc Lão đang đứng đấy.
- Trời đất?! Giết hết rồi?!
- Sát thương kia quá cao!
Mọi người đang vây quanh xem không khỏi ngẩn ngơ, đây là phối hợp mới sao?
- Lực công kích của Thánh Hỏa Quang Hoàn thật sự cao!
Phúc Lão hít một hơi thật sâu.
- Lại phối hợp với tốc độ công kích của Bạch Nhiệt, cùng với Chuyên Chú Quang Hoàn tăng thêm sát thương... Tuyệt đối không yếu hơn Chúc Phúc Chi Chùy!
Mà nó lại còn có một cái ưu điểm lớn: Nó dường như không tiêu hao, không giống như Nạp Lan Hồng Vũ, đánh xong một đợt quái đã hết mana!
Nạp Lan Hồng Vũ cười ha ha nói:
- Không tẩy điểm không sai! Hai chúng ta phối hợp, giết cho bọn nó không chừa mảnh giáp!
- Vừa mở ra Thánh Hỏa Quang Hoàn cứ hai đao một con! Lại thêm Chúc Phúc Chi Chùy, liền miểu sát trong nháy mắt!
Mấy người An Hổ Uy hít sâu vào một hơi.
- Đánh như thế này làm cho ta cũng muốn chơi Thánh Kỵ!
Bạch Lãng đau khổ nói.
- Bạch đạo hữu, tu sĩ chúng ta làm gì cần phải như thế?
Chiêm Nghiêm nói nghiêm túc:
- Ngươi có thấy Pháp Sư bọn hắn dùng truyền tống đi dò đường không, về sau chúng ta bảy người Pháp Sư, toàn bộ đều học truyền tống, há không nhanh bằng bọn họ?
- Đúng a!
Bạch Lãng nghe vậy, tinh thần đại chấn:
- Mang chiến sĩ ngược lại lại cản trở! Pháp Sư chúng ta căn bản là không cần lo lắng về vấn đề đi đường!
- Đúng đúng!
Lập tức Diệp Tiểu Diệp cũng gia nhập thảo luận, hưng phấn nói:
- Truyền tống mặc dù là của Lôi hệ, nhưng có thể tăng đơn lẻ.
Mấy người vây xem, một bên vừa nhìn màn hình An Thành giết quái, một bên vừa hưng phán thảo luận...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...