Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
Dịch: Mink
***
- Choang!
Tiếng cốc rượu bị rơi vỡ vang lên.
Toàn bộ không khí vui vẻ lúc nãy đã biến mất hoàn toàn!
Rõ ràng chúng ta là kẻ xâm lược, chúng ta đã thị uy sức mạnh với tổ tiên của bọn chúng rồi nhưng những tên thổ dân hiện tại…
Bọn chúng đã quên bài học xương máu trước kia rồi sao?
- Đại nhân bớt giận! Bọn thổ dân kia không hiểu sự lợi hại của chúng ta,…
Gã người hầu nghĩ nửa ngày mới nói tiếp:
- Bọn phàm phu tục tử này… Bọn kiến hôi đó không biết sự vĩ đại của ngài lại… càng không biết những chiến công của đại nhân…
Gã ngập ngừng, ấp úng mãi cũng không biết phải nói tiếp như nào nữa.
Cuối cùng gã giận đến mức đỏ bừng cả mặt:
- Đợi Thiên điện hàng lâm, chính là lúc bọn kiến hôi đó biết cái gì gọi là sức mạnh tuyệt đối! Đến lúc đó bọn kiến hôi kia sẽ lập tức quỳ xuống xin tha!
Cô gái xinh đẹp cười híp cả mắt nói:
- Đám kiến hôi này thật sự không biết điều. Đến lúc đó chúng ta đừng vội vã giết sạch bọn chúng mà hãy đe dọa chúng trước để cho bọn chúng hiểu sự vô tri của chính mình.
Tên người hầu gật đầu, cung kính nói:
- Khiết Tây Tạp đại nhân nói hay lắm.
- Tốt! Đề nghị này rất tốt! Đặc biệt là quán net Khởi Nguyên đó! Chỉ là một cửa hàng nhỏ mà lại dám phá hư chuyện tốt của ta!
- Đến lúc đó đại nhân tự mình thị uy ở ngay trước cửa quán net cho bọn chúng hiểu ra…
- Ha ha ha!
- Có chuyện gì khiến các vị vui vẻ thế?
Vài nam thanh nữ tú bước vào bên trong phòng.
Ngay sau đó vài phút:
- Đến lúc đó, bọn chúng sẽ biết sức mạnh vĩ đại của tộc ta! Ha ha ha!
…
Trong quán net thành Nguyên Ương.
Số lượng người chơi cũng đã đông đúc trở lại.
Thành Nguyên Ương, lầu Tán Tiên.
Hôm nay rất đông tán tu đang tụ tập ở đây.
Thậm chí chỗ này còn có người của các thế gia và các tông môn ở xa.
- Chủ quán, lấy thêm một cân thịt linh miêu, một vò rượu Hoa Điêu.
Một người thanh niên mặc áo xanh, làn da ngăm đen vừa bước vào đã hét lên.
Quán rượu đã không còn bàn trống nên gã đến gần một bàn còn trống một chỗ ngồi và chắp tay nói:
- Các vị cho tại hạ ngồi cùng được chứ.
Mấy người đang ngồi tỏ ra hoài nghi thì gã vội vàng tự giới thiệu:
- Bỉ nhân Hàn Việt, đến từ Nam Yên tiểu quốc.
- Hàn Việt? Tiểu tử ngươi lại trùng tên tán tiên Hàn Việt từ hai ngàn năm trước à? Thanh quang thần phong kiếm?
Một tán tu cười nói.
- Cái tên này ra ngoài không sợ bị người khác đánh sao. Tùy tiện.
Thanh niên méo mặt.
Tán tu kia nói tiếp:
- Các vị có nghe nói chuyện gì chưa. Tất cả tu sĩ đến thành Nguyên Ương chỉ vì một món bảo vật!
- Bảo bối gì? Ngay cả mạng cũng không muốn sao/
- Nói là như vậy nhưng nghe nói ba tháng nữa hạo kiếp mới đến mà món bảo bối kia chỉ cần hơn mười ngày là họ lấy được rồi. Cùng lắm thì họ lấy bảo bối rồi đi cũng không muộn.
- Món bảo vật kia là gì vậy?
- Một món sao? Ta lại nghe là có rất nhiều!
- Ai nói có rất nhiều! Ta nghe nói chỉ có một món là giấy cường hóa +10!
- Không đúng! Ta nghe nói còn có thẻ hội viên! Xu hồi sinh!...
Thanh niên Hàn Việt ngây ngốc nghe lỏm cuộc nói chuyện của những người này.
- Tại thế giới này còn có những món bảo bối như vậy sao? Tại sao ta du lịch qua nhiều nơi mà vẫn chưa từng nghe thấy nhỉ?
Cùng lúc đó bên ngoài bầu trời thành Nguyên Ương, một đóa tường vân bảy màu đang bay đến.
Phía trên đám mây, tiên khí mờ ảo quanh quẩn, một cô gái xinh đẹp da trắng như tuyết, mặc bộ váy trắng thuần khiết đứng ở giữa.
Một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy xanh, cầm lẵng hoa đứng bên cạnh đứng bên cạnh.
- Sư tôn, ngài ở trên núi Thất Thánh suốt bao năm, chưa từng xuống núi nhưng tại sao hôm nay ngài lại đi đến thế tục hồng trận vậy ạ?
- Sao trung tâm ảm đạm, tu chân giới ở Linh châu sắp gắp phải đại nạn. Trước kia vi sư đã tiên đoán được chuyện này. Đây là kiếp nạn không thể tránh được nên các tu chân giả cùng lứa với ta đều sẽ hiện thân để dốc hết sức mình, góp một phần nhỏ bé để cùng ngăn cản chuyện này.
- Đi, vi sư dẫn con đi bái phỏng cao nhân ở đây.
Nàng vừa nói vừa bay xuống từ trên đám mây.
- Đó là ai vậy?
- Thật sự như là tiên tử hạ phàm…
- Người như vậy chắc phải rất nổi tiếng mới đúng nhưng sao ta chưa từng nghe thấy nhỉ…
- Chư vị đạo hữu. Lúc nãy dư thấy các vị đều vội vàng muốn vào thành. Không biết trong thành này có cao nhân dị sĩ nào, xin chư vị báo cho để hai thầy trò chúng ta đi bái phỏng.
Cô gái nói.
- Cao nhân…?
Mọi người không hiểu chuyện gì nên cứ tôi nhìn ông, ông lại nhìn tôi.
- Có có!
- Phương lão bản của quán net Khởi Nguyên. Đó là một cao nhân còn cao hơn cả viện trưởng Hạo Thiên viện Cô Đình Vân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...