Dịch: Mink
***
Trong thành Nguyên Ương, cuộc sống ở đây rất an toàn, không cần thủ vệ tuần tra như ở thành Cửu Hoa
Trong tòa thành này, lão bản hiếm khi nhìn thấy thủ vệ nhưng độ an toàn lại cực cao. Không ai dám đánh nhau ở trong thành.
Trong thành, rất nhiều khách sạn ở khắp nơi để đón tiếp các đệ tử muốn nhập học ở Hạo Thiên viện. Các khách sạn ở nội thành là nơi tiếp đón thiên tài của các thế lực lớn, còn ở ngoài thành thì…
Lúc này lão bản đang ở ngoài thành.
Dù thế, cửa hàng ở đây cũng đều xây bằng đá trắng, dùng trụ là huyền đồng, và trồng hoa ở xung quanh cửa tiệm. Đám đệ tử trẻ tuổi qua lại cũng đều có thiên phú rất tốt.
Trưởng lão cụt tay tên là Lý Vô Nhai. Vết thương của lão đã được xử lý nên không có vấn đề gì cả.
Đám người đang lựa chọn chỗ nghỉ ngơi.
- Hạo Thiên viện này đúng là nhà giàu à… Mấy người các ngươi cũng ở chung khách sạn với ta chứ?
Đệ tử bên ngoài muốn trở thành học sinh của Hạo Thiên viện thì cần phải thi đỗ đầu vào.
Đám đệ tử Lý gia như nông dân mới lần đầu vào thành phố, họ nhìn ngang nhìn dọc không biết mệt.
Lý Lan Nhược và trưởng lão Lý Vô Nhai tỏ ra tốt hơn một chút. Lý Lan Nhược nói:
- Hạo Thiên viện quả thật không phải là nơi mà tiểu nữ tử nhà nghèo như ta có thể mơ ước.
- Ngươi biết vị kia của Tuân gia…
Vài tên tu sĩ đi ngang qua, đang ra vẻ ta đây chỉ tay nói:
- Nghe nói vị kia trời sinh đã có linh thai, lúc sinh có mây tim hạ xuống nên vạn tà bất xâm, không ngờ gã cũng đã tới sao?
- Không chỉ Tuân gia, Vấn Thiên kiếm cung Nam Cung Chuyết cũng đã tới.
- Vấn Thiên Kiếm Cung? Là gia tộc truyền thừa thượng cổ kiếm đạo, tự thành một mạch đó sao? Nam Cung Chuyết sinh ra cũng có mây tím giáng xuống, kiếm ý đi theo thủ hộ, mười tuổi đã tinh thông các loại kiếm thuật của Vấn Thiên Kiếm Cung. Gã được coi là có thiên phú kiếm đạo khoáng tuyệt cổ kim, là kiếm tử thế hệ này, tại sao lại chạy đến Hạo Thiên viện?
- Ngươi không biết rồi. Hạo Thiên viện luôn đề cao hữu giáo vô loại, chiêu mộ thiên tài khắp thiên hạ. Cung chủ đời thứ năm của Vấn Thiên Kiếm Cung cũng đã nhập học ở Hạo Thiên viên.
- Các ngươi nhìn xung quanh đi, tại sao lại nhiều người tụ tập lại vậy?
Tiếng hét hoảng sợ vang lên.
- Là Vương Tạ! Lại thêm một đại nhân vật nữa! Chiêu sinh năm này có gì lạ thường sao?
Một người hỏi.
Lão bản không biết cũng hỏi:
- Vương Tạ rất nổi tiếng sao?
- Ngươi không biết?
Người kia nhìn lão bản như đang nhìn thấy quái vật.
- Chả lẽ rất kì lạ sao?
Lão bản nói.
Tu sĩ kia xem thường nói:
- Huynh đài, chẳng lẽ ngươi ở trong bụng mẹ mới ra đời sao? Ngay cả Vương Tạ cũng không biết?
- Nếu ai đó lập danh sách các thiên tài trẻ tuổi tuyệt thế thì Vương Tạ chắc chắn nằm trong top 10!
- Đó là chuyện mười năm trước, bây giờ gã đạt được vật kia ở trong tạo hóa kim cung nên bây giờ là top 3!
Lão bản còn muốn hỏi tiếp nhưng có người kéo góc áo hắn lại.
Lý Lan Nhược đang rất xấu hổ.
- Hội trưởng… chúng ta đi về rồi nói…
Việc này giống như bạn đứng giữa đám cầu thủ bóng đá và hỏi Beckham là ai, đứng giữa một đám người chơi bóng rổ và hỏi Jordan là ai vậy.
Lão bản thật sự là không biết ai cả.
Ngay khi rời đi, lão bản đã hỏi:
- Tạo hóa kim cung có vật gì, rất nổi tiếng sao?
- “…”
Lý Lan Nhược không thể hiểu nổi tiền bối trước mặt mình tới từ đâu. Tạo Hóa kim cung cũng không biết nên nàng giải thích đơn giản:
- Vương Tạ là top 10 thiên tài trong số đệ tử trẻ tuổi của các thế gia lớn. Người có thể hơn gã đều là thiên tài của Nam Cung gia, Tuân gia, những kẻ sinh ra đã có đại khí vận nên tìm thấy kì trân dị bảo nhiều như lá mùa thu.
- Vương Tạ đạt được một cơ duyên vô cùng to lớn ở trong Tạo Hóa kim cung nên gã đã siêu việt toàn bộ đám thiên tài có đại khí vận và tiến vào top 3. Ta nói thế ngài đã hiểu chưa?
Nàng còn nói thêm:
- Tiểu nữ tử lấy được huyền cơ ngọc cũng là vật ở trong Tạo Hóa kim cung. Nó chỉ là cơ duyên rất nhỏ nhưng đến cả quái vật như Nam Cung gia cũng quyết phải cướp bằng được.
- Hóa ra bảo bối vớ vẩn của cô lại… Thôi không cần giải thích nữa.
Lão bản xua tay nói:
Lý Lan Nhược tức giận muốn ói máu. Người khác thấy bảo vật thì cố sống cố chết tranh đoạt nó còn vị tiền bối này lại…
Không cướp thì thôi, hắn còn nói bảo bối của nàng chỉ là đồ vứt đi.
Nếu là người khác, nàng sẽ cảm thấy đối phương đang cố ra vẻ. Nhưng lúc trước nàng đã nhìn thấy hắn phá nát đại trận Trảm Tiên của Vấn Thiên Cung, nên nàng biết chuyện này là không có căn cứ.
Nàng muốn lắc đầu nhưng đột nhiên nàng lại muốn hắn cướp đi bảo bối của nàng để chứng tỏ nó không phải đồ vứt đi!
Sau đó lão bản quay đầu sang bên khác, lẩm bẩm:
- Nghe nói lần này đám người thi vào Hạo Thiên viện đều là kẻ có tiếng có miếng à, không biết Tiểu Nguyệt có bị bắt nạt không?
- Bỏ đi, đến đó hãy tính,, Các ngươi ở lại đây, không được đi đâu cả. Ta ra ngoài mua cửa hàng.
…
Cùng lúc đó, tại một vùng duyên hải ở rất xa, trên mặt đất, rất nhiều hài cốt của pháp thuyền đang nằm trơ trọi ở khắp nơi.
Vài tên tu sĩ mặc áo trắng, thêu hình kiếm bằng chỉ vàng đang hạ xuống từ trên trời.
Người cầm đầu là một lão già râu tóc bạc trắng, ánh mắt như diều hâu.
- Nhị trưởng lão, là pháp thuyền của Lý gia. Hình như nó bị một kiếm chém làm đôi, chắc là do kiếm hoàn gây ra.
Một tu sĩ báo cáo.
- Như vậy, người Lý gia đâu? Nam Cung Cửu Vấn đâu? Mệnh bài nát, xác chết đâu?
Lão già hỏi
- Xung quanh không hề có xác người. Trên bầu trời linh khí hơi rối loạn. Phán đoán bước đầu là do hai bên đánh nhau gây ra.
Tu sĩ lập tức báo cáo.
- Bị hủy thi diệt tích sao, tưởng làm vậy thì lão phu không thể điều tra tiếp sao? Dù cho người trốn đến đâu, Huyền cơ ngọc vẫn sẽ thuộc về Nam Cung gia!
Lão già nói.
Mắt lão đột nhiên sáng lên như hai ngôi sao, tay niệm pháp quyết, và biến ảo thành một pháp ấn.
Linh lực khuấy động, rồi đột nhiên trở nên có trật tự.
Một cảnh tượng xuất hiện trên không trung: Nam Cung Cửu Vấn dẫn theo một trăm tên tu sĩ của Vấn Thiên Kiếm cung đang vây quanh một thanh niên mặc áo xanh.
- Là Trảm Tiên kiếm trận! Là ai khiến nó phải sử dụng Trảm Tiên kiếm trận?
Ngay sau đó, tất cả mọi người nhìn thấy một người đứng trước đòn tấn công của kiếm trận mà vẫn bình tĩnh khiêu khích. Tiếp theo hắn bị kiếm quang bắn ra từ kiếm trận nuốt chửng nhưng hắn không hề bị thương mà ngược lại Trảm Tiên kiếm trận lại lập tức vỡ nát!
- Phốc!
Lão phun ra một ngụm máu và hình ảnh trên trời cũng biến mất.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Râu tóc lão dựng ngược, nghiến răng nghiến lợi nói liền ba chữ tốt.
- Dám tàn sát đường chủ Nam Cung gia và một trăm tên tinh nhuệ. Dù ngươi là ai, ngươi nhất định sẽ bị Nam Cung gia đuổi tận giết tuyệt, đến chết mới thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...