Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Dịch: Mink

***

Trên mặt biển mênh mông, đây chính là nơi nguy hiểm nhất vì chúng ta không thể biết có gì dưới đáy biển sâu tối đen.

Người ta nói rằng ai có thể đi xuyên qua đại dương này thì sẽ gặp được một đại lục rộng lớn.

Trên đó, họ sẽ gặp được thần tiên đi lại ở nhân gian, các bậc đế vương một tay che trời và các anh hùng tuyệt thế.

Từng người đều như những vì sao đang tỏa sáng giữa bầu trời đêm kia.

Nơi này tràn đầy linh khí, tài nguyên phong phú và sản lượng nên dù cho bạn chỉ là người bình thường cũng có thể học võ công, tu nội khí. Dù là đám dã thú cũng hung mãnh hơn ở nơi khác, thậm chí nếu có cơ duyên nó còn có thể tu thành Yêu.

Càng không cần bàn đến chân chính Yêu thú, sơn quỷ tinh linh.

Trên một vách núi ở ven biển, vài tên võ giả mặc áo giáp đang nhìn về phía xa như đang đề phòng những mối nguy không biết từ ngoài biển.

Trong trấn nhỏ ở đây, vài người đàn ông vạm võ đeo bình khí trên lừng, đang khiêng thi thể một con yêu lang to lớn hơn bình thường đi trên đường.

Trời xanh không mây, mặt biển yên tĩnh đến lạ kì.

Đúng lúc này, một trận gió mạnh thổi qua, bầu trời trở nên u ám, sấm sét giật đùng đùng trên biển.

Ngay sau đó, một ánh sáng cầu vồng xuất hiện và một đạo kiếm quang như dải lụa bay về phía xa.

- Nhìn kia…

- Đó là cái gì nhỉ?

Rất nhiều võ giả chỉ trỏ về phía ánh sang sáng bay đi nhưng tốc độ của nó quá nhanh nên mọi người chỉ kịp nhìn thấy một điểm sáng ở phía xa.

Cùng lúc đó, một người trong số họ có con mắt đục ngầu lại nhìn chằm chằm vào tia sáng đó.

- Đã bao nhiêu năm rồi…

- Lại có người đi ra từ Hoang Hải vực



- Vù…

Lão bản nhìn thấy đàn chim bay bên cạnh thì than thở:


- Nơi này ngay cả không khí cũng có mùi linh khí!

Hắn cảm thấy giống như bạn đang sống trong đô thị bị ô nhiễm rồi chuyển đến ở trong linh sơn có hoa thơm trái ngọt, chim hót vượn kêu, không khí trong lành vậy.

Lão bản mở livestream.

- Hi! Các vị bằng hữu, lão bản ta đã đến vùng đất mới, chính là Linh châu!

Thành Bán Biên Liễu Ngưng Vận, Mạc Thiên Hành cùng với Tố Thiên Cơ, Tống Thanh Sơn của thành Cửu Hoa và đám người quen vừa mới chào tạm biệt lão bản không lâu, còn đang ngồi ăn mì tôm.

- Ừm!

Suýt chút nữa phun cả mì.

- Cái gì vậy?

Chúng ta vừa mới chào từ biệt thôi mà đã đến nơi rồi?

Tố Thiên Cơ không thể nhịn nổi, chửi thẳng trên kênh chat:

- Đồ bỏ đi lão bản, tính lừa gạt à!

Lam Yên:

- Tiểu Nguyệt đâu?

Mạc Thiên Hành:

- Hội trưởng, đừng nói đùa, chúng ta không phải đồ ngốc.

Ngưng Bích trừng mắt, cầm trà sữa hỏi:

- Đây là linh châu à?

Lão bản:

- Nói nhảm, công nghệ của quán net còn phải nghi ngờ sao, nhanh thế này là bình thường!

- Không tin!

- Nơi này có khác gì với ở đây đâu!

Người xem tăng lên chóng mặt nhưng không ai tin.

- Định mệnh…

Lão bản tức tối:

- Đây chính là linh châu. Nếu không phải ta sẽ cầm đầu của mình là bóng cho các người đá. Ta là loại người lừa già dối trẻ hay sao?

Nguyễn Ngưng:

- Lão bản giới thiệu một chút về nơi đó nào. Không phải Tiểu Nguyệt đi học ở Hạo Thiên viện sao? Đó là chỗ nào?

Lão bản hốt hoảng:

- Đúng thế… Ta đang ở đâu nhỉ?

Truyền tống của thệ thống là ổn nhưng…

Ta hoàn toàn không biết mình bị ném tới đâu à,

Lão bản không có bản đồ, cho dù có thì…

Cũng không sao cả, ta có thể tìm người hỏi đường.

Đám người xem spam liên tục:

- Chỉ biết lừa chúng ta.

- Có bản lĩnh thì đến Hạo Thiên viện gì gì đó và cả nhà của Tiểu Nguyệt nữa.

Lão bản xấu hổ gãi đầu:


- Chờ tí, để lão bản ta đi hỏi đường.

Đám khán giả nhìn vào màn hình và không thấy một bóng người

Tố Thiên Cơ và đám người quen vẫn đang ăn mì tôm.

Lão bản nhìn thấy một chiếc pháp thuyền đang bay từ xa đến đây.

- À! Ta đã phát hiện cái gì kìa!

Một cái pháp thuyền!

Mọi người

- “…”

Bọn họ lập tức tưởng tượng ra một đoạn hình ảnh.

- Lại đi bắt nạt người ta chưa nhìn thấy thuật ngự kiếm rồi.

- Cắt, không biết xấu hổ…

Mọi người vừa spam vừa ăn mì tôm.

- Lão bản ta chỉ hỏi đường thôi mà, làm gì mà khiến người ta xấu hổ?

Lão bản coi thường, ngựa quen đường cũ và khống chế phi kiếm bay đến. Việc này hắn đã làm rất nhiều lần rồi.

Dù sao lão bản đều đã quen việc, hỏi xong rồi ngự kiếm chạy mất, không để lại tên và địa chỉ.

Trên bầu trời, kiếm quang nhanh như điện bay về phía pháp thuyền màu lam. Từ đằng xa ta có thể thấy hoa văn được khắc rất tỉ mỉ trên thân thuyền.

Thân thuyền hình giot nước, tạo hình thành một thanh cự kiếm, bên ngoài được bao phủ bằng lớp ánh sáng màu lam huyền ảo. Người ngoài nhìn qua cũng đoán được đây là một chiếc thuyền đặc chế.

- Hả? Pháp thuyền này trông thật kỳ quái!

- Hơn nữa ánh sáng bao phủ bên ngoài hình như là do pháp trận được khắc trên đó phát ra?

- Thánh Bán Biên có loại pháp thuyền này không?

Tố Thiên Cơ tò mò hỏi.

Nguyễn Ngưng:

- Bên này cũng chưa từng nhìn thấy loại pháp thuyền như này. Kỹ thuật chế tạo của bên ta cũng rất tốt nhưng pháp thuyền này có tốc độ quá nhanh!

- Ha ha ha! Mọi người nhìn lão bản kìa.

Lão bản bay phía sau người ta rất lâu mới có thể kéo ngắn khoảng cách giữa hai bên.

- Ta cười muốn ná thở, chờ lão bản đuổi kịp chắc ta cũng ăn xong mì tôm rồi!


Lão bản cũng ngơ ngác:

- Pháp thuyền này bay nhanh thế nhỉ?

Đây quả thực là thích thể hiện nhưng bị vẽ mặt à, hơn nữa còn đang livestream!

- Hắn không thể nhịn được nữa!

Lão bản bấm kiếm quyết, tốc độ lại tăng chóng mặt!

Tốc độ ngự kiếm phụ thuộc hoàn toàn vào tu vi nên lúc này hắn đã là võ vương rồi.

Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần hơn.

Lão bản niệm kiếm quyết, bình tĩnh nói:

- Đuổi theo chiếc pháp thuyền kia sao, ta chỉ cần phẩy tay là xong.

Mọi người:

- "..."

- Chờ đợi lão bản hỏi đường, tiếp tục…

Lão bản đột nhiên cảm thấy một sự nguy hiểm đang đến gần!

Theo bản năng, hắn như thuấn di và xuất hiện tại một chỗ khác trong bán kính mười met!

Cùng lúc đó, toàn bộ pháp thuyển bỗng tách ra ở giữa thân thuyền.

Tiếng nổ vang lên rất lớn.

- Ầm!

Lão bản hơi sững sờ:

- “…”

Toàn bộ người xem cũng nhìn chăm chú vào màn hình:

- Chuyện gì vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui